Ta Là Chí Tôn

Chương 332: Đao Thần chi cốt?




- Đao Tôn Giả?

Lôi Động Thiên sửng sốt một hồi, nhịn không được mà quay đầu nhìn lão Mục.

Không phải lão Mục đã đánh hắn thành tàn phế sao?

Đối với chuyện Đao Tôn Giả đột nhiên ngăn cản, lão Mục cũng giật nảy cả mình, rõ ràng vừa rồi hắn đã phế đối phương, coi như không chết, cũng phải vô năng tái chiến mới đúng, tại sao lại có thể xuất hiện với trạng thái này, chuyện này...

Sau một khắc.

- Nhị ca! Đi!

Đao Tôn Giả điên cuồng quát lớn.

Thân thể Tuyết Tôn Giả run lên, oa một tiếng phun máu tươi.

Đao Tôn Giả khẽ gảy ngón tay, âm thanh như Long ngâm Hổ gầm phá không bay lên, bi thương cười một tiếng, thét dài nói:

- Cả đời ta không phục người, hôm nay ta đã hiểu rõ. Bắt đầu cảm kích kính trọng, huynh đều muốn tốt cho ta! Ha ha ha... Đi đi!

Đao Tôn Giả cười to một tiếng, đao quang trong tay lóe lên, kiên quyết hoành đao tự vẫn, một cái đầu gầy gò xoay tròn bay lên, bay tới hướng Tuyết Tôn Giả.

Một chiêu này của Đao Tôn Giả hoàn toàn ngoài dự liệu của chủ tớ hai người Lôi Động Thiên, cái này... Rõ ràng là tự sát a!

Uy thế mạnh như vậy, vậy mà chỉ để tự sát?

Ngay trong chớp mắt hai nguời Lôi Động Thiên còn kinh nghi, đã thấy một chuyện vô cùng kỳ lạ, đầu của Đao Tôn Giả đã rời khỏi thân thể, cái cổ đứt gãy lại không vương một giọt máu tươi!

Cùng vào lúc này, thân thể không đầu của Đao Tôn Giả, lại như có thể nhìn thấy, điên cuồng xông thẳng tới Lôi Động Thiên cùng lão Mục.

Vừa xông, đao khí vừa ngưng tụ, trong chốc lát đao khí đã giăng đầy trời!

Lôi Động Thiên cùng lão Mục thấy dị trạng khủng bố, trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải, bản năng lui một bước, sau đó đã thấy thi thân không đầu của Đao Tôn Giả, đột nhiên nổ bể!

Chân trời xuất hiện một thanh âm ung dung, phảng phát như truyền tới từ ngoài Viễn cổ Thiên ngoại.

“Huyết nhục ngưng, linh hồn tế, Đao Thần hiện, người vô tức!”

Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao uy thế mênh mông ứng thanh mà hiện!

Sau một khắc, trên không trung huyễn hóa ra một đạo hư ảnh, đó là một tôn Hoàng Kim Thần Linh, cao chừng mấy chục trượng, cây đao kia, trực tiếp bay vào trong tay vị thần, tiện tay vung chém, giữa không trung đã xuất hiện một tòa đao sơn!

Không biết nó cao bao nhiêu!

Đao khí đầy trời đã bị nó thu sạch, hóa thành một thanh đao.

Mà một đao này, lại hóa thành đao sơn!

Sau đó đao sơn sụp đổ, ngoại trừ một mảnh đao quang bay vút ra ngoài, tất cả đao ảnh còn lại đồng thời đổ ập tới Lôi Động Thiên cùng lão Mục.

Đao sơn không ngừng hình thành, không ngừng đổ sụp, tựa như vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ!

- Tiểu Ngũ!!

Tuyết Tôn Giả hét dài một tiếng, bắt lấy đao quang, ôm lấy đầu Đao Tôn Giả, lập tức hóa thành một đạo bạch quang, bay về phương xa, nhanh chóng bay đi.

Một đường phi nước đại, một đường chạy thét dài, khoan tim khấp huyết, đứt ruột đoạn hồn!

- Huynh đệ... Nhị ca đưa ngươi về nhà! Về nhà... A~~~~~

Thân thể di chuyển nhanh chóng, đã biến mất trong tầm mắt Thiên Đường, nhưng tiếng bi thương thét dài vẫn còn đang quanh quẩn!

Lôi Động Thiên cùng lão Mục cũng không còn tâm tư đuổi bắt Tuyết Tôn Giả, đối mặt với đao sơn sụp đổ, không chỗ tránh né, không thể tránh né, nhanh chóng quyết định, cùng nhau hét lớn một tiếng, triển khai Thân Kiếm Hợp Nhất, chính diện ngạnh kháng!

Đinh đinh đinh đinh...

Cũng không biết kiếm quang của hai người cùng đao khí của đao sơn va chạm bao nhiêu lần...

Rốt cục.

Sau một tiếng kêu to, thân thể Lôi Động Thiên tựa như cánh diều đứt dây bay ngược ra ngoài, lão Mục cũng chỉ chậm hơn hắn một cái nháy mắt, chân trước chân sau bay theo.

Trực tiếp bị đánh bay mấy chục trượng, rơi xuống biên giới Tiếp Thiên lâu.

Đao sơn trên không trung còn không ngừng sụp đổ, không ngừng phát ra hủy diệt đao mang, thậm chí còn cắt ngang tầm mắt hướng Tuyết Tôn Giả bỏ chạy.

Rốt cục, một tiếng đao minh vang lên.

Trên không trung bỗng xuất hiện một thanh trường đao, hàn quang lấp lóe.

Lập tức, đột nhiên biến mất.

Thiên địa, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Biến mất cùng đao sơn, còn có thân thể Đao Tôn Giả, triệt để biến mất, không để lại nửa điểm huyết nhục.

Tất cả huyết nhục của hắn, đều đã hiến tế cho đao khí, không giữ lại chút nào!

Trên thân thể Lôi Động Thiên lúc này nhiều thêm ba mấy đạo vết đao, đau đến nhe răng nhếch mép, thân thể lão Mục cũng chất đầy đao thương, thương thế càng nặng hơn Lôi Động Thiên mấy phần.

Hai người thở dốc hồng hộc, hung tợn nhìn hư không trước mắt.

Nhưng, Đao Tôn Giả không có, Tuyết Tôn Giả cũng không thấy!

Chiến dịch kết thúc, Lôi Động Thiên đặt mông ngồi xuống đất, tiếp tục hô hô thở dốc, trong mắt toát ra thần sắc phẫn hận:

- Đáng giận! Thế mà để hắn chạy thoát! Di hoạn sâu xa!

Lão Mục khập khiễng bước tới:

- Thiếu chủ, tòa đao sơn này, hẳn là thủ đoạn mà tên Đao Tôn Giả kia lấy toàn bộ sinh mệnh thúc giục, mặc dù không thể giết chúng ta, nhưng đủ để ngăn cản chúng ta, đây đến cùng là thủ đoạn gì...

Lão Mục kinh nghi bất định, hắn nhớ rõ ràng, bản thân hắn đã phá hủy kinh mạch toàn thân Đao Tôn Giả, làm sao lại có thể xuất hiện chuyện này?

Thân thể Lôi Động Thiên khẽ động, nhất thời chạm đến vết thương trên người, không khỏi kêu một tiếng đau đớn.

Hai người tu vi thâm hậu, vết thương tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là vết thương da thịt, lại không tổn hại tới chỗ quan trọng, cũng không có lo lắng đến tính mạng, thậm chí vẫn còn sức tái chiến.

Nhưng, đối tượng để chiến đấu đã không chạy mất.

- Ừm... Hình như ta đã nghe nói qua... Loại thủ đoạn này...

Ánh mắt Lôi Động Thiên lấp lóe, hít một ngụm khí lạnh, đau đến lắp bắp:

- Đây... Đây... Đây là...

Ánh mắt hắn động nhiên ngưng lại, há miệng ngưng thở, tựa như biến thành một pho tượng.

- Thiếu chủ? Thiếu chủ?

Lão Mục giật này mỉnh.

- Ta nhớ ra rồi!

Lôi Động Thiên bỗng nhảy dựng lên, vết thương toàn thân đồng loạt nứt ra, nhưng hắn không chút cảm giác, con mắt như muốn lồi ra ngoài:

- Đao Thần chi cốt! Hóa ra đúng là Đao Thần chi cốt! Quả là danh bất hư truyền!

Lão Mục mở to hai mắt nhìn thiếu chủ nhà minh, không hiểu hỏi:

- Đao Thần chi cốt? Đó là cái gì?

Lôi Động Thiên thoáng như không nghe thấy câu hỏi của lão Mục, tinh thần hắn đã chấn kinh cực độ, con mắt nhìn thẳng vào hư không:

- Ta nên sớm nghĩ tới mới phải! Thì ra là như vậy, thì ra là Đao Thần chi cốt, thực sự có Đao Thần chí cốt tồn tại!

- Tứ Quý lâu kia không đơn giả, người trước chỉ với tu vi Thiên cảnh lĩnh ngộ Lĩnh vực, người sau lại có Đao Thần chi cốt!

- Đúng rồi, có Đao Thần chi cốt, vậy cũng có thể có Tuyết Thần chi cốt, khó trách khó trách, khó trách chỉ dùng tu vi Thiên cảnh, lại có thể lĩnh ngộ Lĩnh vực! Thì ra là thế!

Lão Mục không hiểu mô tê: đến cùng cái gì là Đao Thần chi cốt? Ngài có thể giải thích xong rồi mới cảm khái được không?!

Lôi Động Thiên rốt cục lấy lại tinh thần, hít một ngụm khí lạnh:

- Trước xử lý vết thương, sau đó ta sẽ chậm rãi kỹ càng nói cho ngươi.

- Đi Vân phủ!

...

Vân Dương trừng mắt nhìn hai người huyết nhục lâm ly, gần như không còn hình người trước mắt, đột nhiên kinh hô một tiếng:

- Lôi... Lôi huynh?!

Lôi Động Thiên rã rời thở dài:

- Vân huynh đệ... Hổ thẹn...

- Sao... Làm sao lại thành ra cái dạng này?!

Vân Dương khiếp sợ kêu lên:

- Người đâu, nhanh nhanh nhanh, nhanh lấy Kim Sang dược, thuốc chữa thương... Mau tới đâu, dìu người vào đã...

Thanh âm liên tục chỉ thị.

Lôi Động Thiên ráng chống thân thể, ổn định thân hình, tươi thắm nói:

- Không cần làm phiền, mấy thứ này chúng ta đều có, cho chúng ta một gian phòng an tĩnh để nghỉ ngơi là được... Ừm, phái một người xem giúp vết thương sau lưng chúng ta...

- Được được được... Nhanh nhanh nhanh...

Vân Dương nặng nề nói:

- Lôi huynh, ngươi ngươi, ai... Đến cùng người nào tàn nhẫn như vậy... Cái này... Tiểu đệ... Ai... Lão thiên của ta a... Làm sao lại nhiều vết thương như vậy...

Hai người Lôi Động Thiên đau không chịu nổi, mà Vân Dương lại điềm nhiên như không có việc gì. Một chút dị thường đều không lộ diện.

Lúc này, có lẽ người hiểu Vân Dương nhất mới có thể biết, sắc mặt hắn sớm đã trắng bệch, toàn thân hơi hơi run rẩy, bộ dạng gắng gượng chịu đựng.

Thậm chí, thần quang trong mắt ảm đạm rất nhiều.

Vừa rồi thành công giá họa, nhưng cái giá của Vân Dương bỏ ra cũng không hề ít! Thậm chí chỉ kém một chút, đã bị chém xuống.

Tương tự hai người Lôi Động Thiên, hiện tại Vân Dương cùng mình đầy thương tích, đan điền khô cạn, gần như đầu hết đèn tắt.

Nhưng trên mặt hắn vẫn nói nói cười cười, không lộ dị dạng.

Trong sương phòng.

Hai người Lôi Động Thiên nhìn như có vẻ trọng thương rất nặng, toàn thấn không có miếng thịt nào lành lặn, nhưng kỳ thực lại không tổn thương căn bản.

Đắp thuốc, dùng đan, băng bó một chút, hai người đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí tinh thần còn rất phấn chấn.

- May mà có Vân huynh đệ ở đây, chúng ta mới có thể an tâm...

Lôi Động Thiên vô cùng may mắn:

- Ngày đó may mà nghe lời Vân huynh đệ, nếu không trận chiến hôm nay, chỉ sợ... Ai, xem như không chết được, nhưng nỗi khổ da thịt lại khẳng định không thoát.

Vân Dương bận trước bận sau, trong miệng vẫn không ngừng hạ lệnh.

Lão Mai cùng Bạch Y Tuyết giả trang hộ vệ, xoay đến quay mòng mòng.

Lôi Động Thiên nhìn thấy cảnh này, thầm cảm động đến rối tinh rối mù.

Lần này là ta thụ thương, nhưng lại khiến Vân huynh đệ lo lắng sợ hãi đến mức này, thực sự hắn quá quan tâm ta, quan tâm sẽ bị loạn, loạn lại là chân tình...

Có huynh đệ như vậy, đời này còn cầu gì hơn?

Cứ thế này, lấy vị huynh đệ này để luyện công, tuyệt đối làm ít công to a!

- Chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vốn dĩ chúng ta đã chiếm thượng phong, khống chế toàn cục...

Lôi Động Thiên thở dài:

- Không nghĩ tới... Đối phương lại ẩn giấu cực chiêu!

Vân Dương lo lắng nói:

- Đừng quản cái gì cực chiêu đại chiêu, Lôi huynh, hay là ngươi gọi người của gia tộc đến đi. Ai, thật không phải tiểu đệ miệng quạ, nhưng thực lực mà Tứ Quý lâu lộ ra cũng chỉ mà một góc băng sơn, xa xa không phải toàn bộ lực lượng... Ta thực sự không yên lòng a. Lôi huynh, ngươi ta giao tình thân thiết, ta thực sự không nỡ thấy ngươi... Ai!

Nói được một nửa, tựa như cảm thấy gở miệng, Vân Dương liền ngậm miệng không nói.

Lôi Động Thiên trấn an nói:

- Huynh đệ yên tâm, lần này thực sự chỉ là ngoài ý muốn, mới có thể để đối phương chạy thoát, nếu còn gặp lại, coi như bọn hắn dùng đại chiêu lợi hại hơn, ta cũng có biện pháp ứng đối, chủ quan một lần là đã quá nhiều, sao lại có thể giẫm lại vết xe đổ.

- Nói đến đây, chúng ta thực sự đã quá coi thường nội tình của Tứ Quý lâu, nên không có chuẩn bị vạn toàn.

Lôi Động Thiên ảo não:

- Thậm chí ngay cả Tinh Thần Thiên Y ta cũng không mặc, thực sự quá bất cẩn!

Lão Mục trợn trắng mắt, đứng là quá bất cẩn.

Người có bảo y đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm lại để đó không mặc, cũng không được tránh ta hộ vệ không chu toàn a...

Thương thế ta còn nghiêm trọng hơn ngươi, cũng không thể coi là hộ vệ không chu toàn nha!

Vân Dương nhìn thấy hai người còn có tinh thần rất tốt, dường như thả được cục đá trong lòng, thở phào nhẹ nhõm:

- Không có chuyện gì là tốt rồi! Ai, chuyện vừa rồi làm ta sợ muốn chết...

Lôi Động Thiên cười ha ha, ấm áp nói:

- Khiến huynh đệ lo lắng, là lỗi của ta. Ha ha.