Ta Là Chí Tôn

Chương 304: Cửu Tử Trú Nhan Cao




Ánh mắt Vân Dương mang theo vẻ âm trầm, kiên nhẫn lắng nghe Kế Linh Tê thổ lộ từ đầu chí cuối, toàn bộ quá trình cũng không bộc lộ phản ứng dị thường quá mức, nhưng lại thầm đem hết thảy đặt trong lòng mình.

Nguyệt Như Lan từng trải nên nhạy cảm hơn Kế Linh Tê, nàng có thể nhận rõ, trong mắt Vân Dương chực hiện hai đạo thần quang lạnh lẽo, sát ý sâm nhiên.

Trong nháy mắt đó, Nguyệt Như Lan chỉ thấy toàn thân rùng mình một cái, không tự chủ mà run rẩy một hồi.

Nguyệt Như Lan xuất thân từ siêu cấp gia tộc, nàng biết rõ, đó là một loại sát khí phần thiên, thâm trầm mà nội liễm đến cực hạn!

Hiển nhiên.

Mặc dù ngoài mặt Vân Dương không nói gì, những chuyện này đem đến kích thích cho hắn, tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế hiện mặt ngoài lúc này.

Hắn... Nhất định đã quyết định một con đường cực đoan không có đường lui nhất!

- Ta còn muốn lấy... Ừm, thôi. Sau này, các ngươi chỉ là Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, chỉ có Vân gia mới là nhà các ngươi!

Vân Dương hơi cười nói:

- Ta thực muốn xem một chút, đến cùng là ai, lại dám... Ha ha...

Miệng cười ha ha, lại suýt chút mất khống chế sát cơ phun trào trong lòng.

Kế Linh Tê thầm cảm thấy ấm áp, cảm thấy người trong lòng bởi vì nàng bị bức hôn, bị đuổi giết, bị bắt nạt mà tức giận, cười tươi như hoa nói:

- Cứ quyết định như vậy đi, sau này chúng ta ở lại đây, thâm cư không ra ngoài, để bọn hắn muốn cũng không tìm được chúng ta.

Vân Dương vỗ nhẹ đầu Kế Linh Tê, nói:

- Linh Tê, sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Lan tỷ, không nên nghịch ngợm. Ừm, ta ra ngoài mua chút dược liệu, cũng nên bồi bổ cho các ngươi. Hai người bôn ba lâu vậy, hao tổn không ít a.

Nói rồi đứng lên, mỉm cười ôn tồn lễ độ, chợt bước ra ngoài.

Mà lúc này Kế Linh Tê đã hoàn toàn ngơ ngẩn!

Trong mắt Nguyệt Như Lan cũng nhìn thẳng lên đầu Kế Linh Tê, nơi Vân Dương vừa vỗ nhẹ qua, trợn mắt há mồm nửa ngày trời mà không nói được gì.

Thậm chí ngay cả chuyện Vân Dương rời đi lúc nào hai nàng cũng không biết.

Đây... Rốt cục là chuyện gì a?

Kế Linh Tê sờ đầu mình, hai con mắt xinh đẹp lần nữa tràn đầy mê hoặc.

Sau một chốc, hai người bốn mắt nhìn nhau, lần lượt cảm nhận được vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương... Chuyện này!

Rốt cục là có chuyện gì?

Chuyện này là như thế nào?!

Vỗ vỗ đầu, ngoan, sau này phải nghe lời Lan tỷ...

Cái này... Giọng điệu này...

Ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?

- Phốc phốc...

Nguyệt Như Lan rốt cục tỉnh lại, bỗng cười vang lối ra:

- Ha ha ha ha...

Kế Linh Tê đưa tay sờ đầu, tức đến xạm mặt, trong miệng thì thào mắng chửi:

- Tên đầu gỗ này, đầu hắn lại không tỉnh táo nữa rồi! Hắn có biết bản thân đang nói gì không? Chẳng lẽ đầu óc lại bị nhúng nước rồi? Ừm, nhất định là như vậy!

- Ha ha ha...

Đã lâu lắm rồi Nguyệt Như Lan không cười vui vẻ đến vậy, một tay vỗ vỗ đệm giường:

- Linh thế... Đây thực sự là người trong lòng của ngươi a? Thực hài hước ha ha ha... Ngươi xác định hắn thực là người trong lòng ngươi, mà không phải là trưởng bối của ngươi a?

Kế Linh Tê méo mặt, nhất thời im lặng nhìn lại Nguyệt Như Lan, bỗng nhiên nói:

- Hắn có phải trưởng bối của ta hay không ta không biết, nhưng khẳng định hắn coi ngươi là trưởng bối của hắn, chúc mừng Lan tỷ trở thành trưởng bối của khúc gỗ kia!

Nguyệt Như Lan nghe vậy sững sờ, nhưng cũng hiểu rõ, không phải sao? Hành động vừa rồi của Vân Dương đúng thực là coi Kế Linh Tê như đứa nhỏ mà cưng chiều, nhưng đối với nàng... Thực đúng là cung kính như đối với trưởng bối!

Chẳng lẽ ta già vậy sao? Tuổi của ta rõ ràng chỉ hơn Linh Tê một chút thôi a?!

Nhất thời Nguyệt Như Lan cũng không còn vui vẻ được như trước, sầu tư từng đợt xông thẳng lên đầu!

Dung mạo, tuổi tác, thanh xuân, bất kỳ thứ nào trong đó, đều là công địch của tất cả các thiếu nữ!

...

Xế chiều.

Sau khi Vân Dương tìm được dược liệu cần thiết, liền bắt tay vào làm việc.

Nấu thuốc.

Sau đó, không biết từ đâu mà lấy được một đám sền sệt màu xanh lá, tràn đầy sinh mệnh linh khí, càng toát ra một mùi thơm ngát dễ chịu, khiến cho người ta vừa ngửi, cũng lập tức cảm thấy tâm thần thanh thản.

- Uống thuốc trước, sau đó dùng cái này lau mặt, món đồ này chẳng những có thể đề thần tỉnh nào...

Vân Dương nói:

- Còn có thể mỹ dung.

Nói xong tiếp tục đi nấu thuốc.

Mỹ dung.

Dù cho là Nguyệt Như Lan đã sớm cắt đứt hy vọng tìm Kế Lăng Phong, lúc này cũng không thể chống cự lại dụ hoặc mỹ dung, huống chi là Kế Linh Tê đang tương tư hy vọng?

- Hừ! Bản tiểu thư sao phải dùng cái thứ đồ này?!

Kế Linh Tê miết miệng:

- Tên ngốc này còn chưa thấy diện mục thực sự của ta a. Đợi chút nữa rửa mặt xong, xem bản tiểu thư có mê chết hắn hay không...

Nguyệt Như Lan cười ha ha:

- Nếu ngươi đã không thèm, như vậy cứ để ta dùng hộ a. Lan tỷ ta đã già, nhan sắc xuống dốc, đến mức khiến người ta phải coi như trưởng bối mà đối đãi, thực sự đúng lúc cần món đồ này kéo lại nha!

Kế Linh Tê nhất thời giật mình, nhanh chóng chia đều thứ sền sệt màu xanh lá kia, như rằng e sợ bị Nguyệt Như Lan một mình thu hết.

Nguyệt Như Lan quệt miệng, chế nhạo nói:

- Nếu Vân công tử nhìn thấy cảnh này, không chừng hắn sẽ lại vỗ đầu của ngươi, nói: nha đầu, mau lớn lên đi, đừng để ta lo lắng được không...

Kế Linh Tê lập tức giận dữ nói:

- Hắn còn dám làm như vậy, ta... Ta...

Ta ta mấy lần thế nhưng lại không nói được gì.

Trong lòng lại âm thầm sầu lo: khúc gỗ này, trước nay đều một bộ không hiểu phong tình, căn bản không rõ tâm sự của nữ nhi, chẳng may hắn thực nói vậy... Thực mắc cỡ chết người a!

Dùng nước sạch rửa mặt, xóa dịch dung, lại đem thứ chất lỏng sền sệt xanh lục kia bôi lên mặt, hai người cố gắng chịu đựng cái cảm giác nhăn nhăn nhúm nhúm, nhắm mắt lại, nhịn 7~8 phút đồng hồ.

Vân Dương đã nói, thuốc này phải thoa lên mặt 7~8 phút mới có hiệu lực, trong quá trình đó tốt nhất phải nhắm mắt lại, ngay cả mí mắt cũng không được hý ra, như vậy mới có thể nhận được toàn bộ công hiệu.

Hai cô gái đều rất nghe lời.

Đối với Vân Dương, hiện tại Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan vô điều kiện mà tín nhiệm.

Cho nên đối với lời dặn dò của hắn, chấp hành nghiêm túc không chút bớt xén.

Sau 7~8 phút, Kế Linh Tê mở to mắt, nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Nguyệt Như Lan nhìn mình.

- Lan tỷ, ngươi nhìn ta làm gì... A, mặt của ngươi!

Kế Linh Tê đột nhiên biến giọng kinh hô.

Bởi, gương mặt hiện tại của Nguyệt Như Lan vô cùng khô cứng, sắc mặt như gỗ mục.

Thậm chí, ngay cả con ngươi vốn thanh tịnh như nước mùa thu, cũng biến thành bộ dạng tối tăm không ánh sáng.

Còn tay, cổ, lỗ tai... Tóm lại, tất cả những gì có thể nhìn thấy đều chuyển sang màu sắc như vậy, vốn dĩ có thể xưng là tuyệt sắc giai lệ, hiện tại cũng chỉ có thể nói là bình thường, hơn nữa còn là bình thường trở xuống.

Cũng chỉ còn hình dáng là chưa bị cải biến.

Nhưng bất kể ai nhìn thấy, cũng không thể tin được người trước mắt là Nguyệt Như Lan phong hoa tuyệt đại!

Thực sự như hai người hoàn toàn khác biệt!

- A!

Sau khi Kế Linh Tê kinh hãi vì biến đối của Nguyệt Như Lan, bỗng nhiên lại kêu to một tiếng, chạy vội đến trước gương, tâm tình bi đát nhìn qua.

Sau một giây!

Kế Linh Tê cảm thấy tay chân dần lạnh buốt.

Màu da của nàng, hoàn toàn tương tự màu da của Nguyệt Như Lan!

Dung nhan này tựa như trời sinh đã như vậy, hoàn không có bất kỳ dấu hiệu dịch dung giả dạng!

Dưới tình thế cấp bách, Kế Linh Tê dùng sức chà xát lên mặt, lại dùng nước sạch tẩy rửa, nhưng tất cả đều không có tác dụng, chỉ tốn công vô ích!

Nhan sắc khô héo kia cứ vậy mà gắn lên mặt, tựa như bẩm sinh đã vậy, tự nhiên mà có.

- A a a...

Trong lúc nhất thời, Kế Linh Tê chỉ còn cảm thấy sóng lớn ngập trời quay cuồng trong đầu, cả người cứ ngây dại như mất hồn.

Bộ dạng hiện tại của nàng, còn nói cái gì đến chuyện mê chết Vân Dương?

Còn nói cái gì mà chân diện mục...

- Vân Dương, ta muốn giết ngươi... A a a...

Kế Linh Tê giương nanh múa vuốt, khóc không ra nước mắt:

- Tên hỗn đản này, đến cùng hắn cho ta dùng thuốc gì, lại có thể khiến dung mạo của ta bị hủy triệt để như vậy...

Nghĩ đến chuyện bị người bức hôn, bị người đuổi giết, trên đường đi đối phương luôn ra tay với gương mặt của nàng, nhưng bản thân nàng liều mình né tránh, liều mình chiến đấu, liều mình...

Lần lượt trải qua sinh tử, vốn cho rằng sau khi trở về từ cõi chết, tất cả khổ cực đều đã đi qua.

Bản thân nàng cùng với Nguyệt tỷ đều đã an toàn!!

Vậy mà ngay trong thời khắc yên lòng, lại chứng kiến dung nhan mà bản thân quý trọng nhất bị Vân Dương làm hỏng!

Có lẽ thế này còn chưa có thể coi như hủy dung, còn có thể cứu vãn, nhưng... Chỉ cần nhìn độ ngoan cố của lớp da mặt này, đoán chừng trong thời gian ngắn, nhất định không thể gỡ ra được.

Đối với Kế Linh Tê mà nói, chuyện này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Vân Dương bưng thuốc tới, trên mặt vẫn tràn đầy thần sắc cưng chiều, ôn thanh nói:

- Con gái con lứa, hô to gọi nhỏ làm cái gì. Linh Tê, tật xấu này cần phải từ bỏ, bằng không tương lai sao có thể tìm được nhà chồng?

Kế Linh Tê ngây người!

Nguyệt Như Lan cũng ngây dại!

Cái giọng điệu tựa như cha mẹ ông nội này, đến cùng là chuyện quái gì vậy?

Thực sự ổn chứ?

Vân Dương đặt bát thuốc lên bàn, cười giải thích:

- Dược cao trên mặt các ngươi, là linh dược mà ta tốn vô số công sức mới tìm đến được, mặc dù dung nhan tuyệt thế của các ngươi bị che giấu, nhưng thời gian cũng không phải rất lâu. Tối đa cũng chỉ ba năm mà thôi.

Ba năm?!

Mà thôi?!

Dung nhan của nữ nhi, thời gian rực rỡ nhất, hết thảy mới được mấy năm? Ngươi cứ như vậy mà định xóa sạch ba năm này sao?

Hai cô gái cùng khổ sở nhìn nhau, lại đông thời dùng ánh mắt sống mà không thể yêu thương để nhìn người nào đó, tựa như hận không thể nhào tới xé xác người nào đó!

- Sao lại nhìn ta như vậy, ta nói cho các ngươi, dược cao này chính là... Cửu Tử Trú Nhan Cao trong truyền thuyết.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Theo lời truyền, có một người vì muốn thỏa mãn nguyện vọng dung nhan vĩnh trú của thê tử mình, đi khắp thiên hạ, tìm kiếm linh dược, không ngừng nghiên cứu phối phương, vì linh dược này, hắn lần lượt trải qua chín lần nguy cơ sinh tử, lúc này mới có thể phối chế dược cao, mang trở về cho thê tử.

Vân Dương thở dài:

- Nhưng mà thế sự vô thường... Hắn ở ngoài tìm kiếm linh dược, nghiên cứu phối phương, thời gian hao phí quá lâu, đến lúc hắn trở lại, dung nhan của thê tử đã không còn, hai tóc bạc trắng, trở thành một lão ẩu tóc bạc da mồi... Cho dù trú nhan cao thần kỳ tuyệt diệu, cũng không thể khiến hồng nhan tái hiện, không làm được gì.