Ta Là Chí Tôn

Chương 294: Bố võ Thiên hạ, huyết tẩy Giang hồ!




Thanh âm của Phó Báo Quốc truyền xa.

Tất cả tướng sĩ xuất chinh, đồng thời giơ binh khí trong tay, vạn quân cùng kêu lên:

- Tấm thân này, tận trung báo quốc, quyết chí không đổi, đến chết mới thôi!

Một tiếng hiệu lệnh!

Đại quân xuất phát!

Thân thể hùng vĩ của Phó Báo Quốc an tọa trên lưng ngựa, lao người như một mũi tên, một đường vun vút, không quay đầu lại.

Không biết làm sao, Phương lão Thái úy nhìn thân ảnh vị đệ tử đắc ý của mình, lại như thấy được một hương vị quyết tuyệt.

Tựa như... Chuyến đi này của Phó Báo Quốc... Chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày trở lại!

Đệ tử thân truyền, truyền thừa y bát của lão, một lần đi không bao giờ gặp lại!

...

Một tòa miếu thờ nho nhỏ.

Tòa miếu thờ tọa lạc trong một dãy núi hoang vắng, vạn dặm không thấy bóng người.

Miếu thờ này cung phụng Tề Thiên Chân Quân.

Vị Tề Thiên Chân Quân này chính là một vị siêu cấp Tiên nhân trong truyền thuyết Thiên Huyền bao năm qua.

Truyền thuyết về hắn vô cùng nổi tiếng, ai ai cũng biết, nhưng tòa miếu thờ trong cái nơi vắng vẻ này, cũng thực là một chuyện lạ.

Trong miếng thờ, sương khói lượn lờ.

Một người thân mặt tinh bào, ngồi xếp bằng nhắm mắt bất động trong miếu.

Mặt mũi của hắn, toàn bộ ẩn giấu trong sương khói lượn lờ dâng lên, không thể nhìn thấy.

Tựa như vị Tề Thiên Chân Quân đang được cung phụng kia, không thể nhìn thấy chân diện mục, đập vào mắt, đều là một cảm giác mông lung, tựa như người trong sương mù, không thuộc về trần thế.

Mà trước mặt hắn, còn có một người khác, chính là Đao Tôn Giả thương tích đầy mình.

Đao Tôn Giả gặp phải ba phe vây công, chân nguyên hao tổn, lại chịu một đao của Vân Dương, khiến cho công thể thiếu hụt, sau đó lại bức tốc đến đây, toàn bộ hành trình không chút nghỉ ngơi chỉnh trang, đến lúc này có thể nói đã đến mức dầu hết đèn tắt, nếu chỉ dựa vào tu vi bản thân điều dưỡng, dù mất ba năm năm cũng khó mà hồi phục như cũ. (Công thể: hiểu nôm na là thân thể của người tu luyện)

- Nói như vậy, tất cả bố trí của bổn lâu ở Ngọc Đường, đều đã bị diệt? Không có ai may mắn lọt lưới?!

Người mặt tinh bào nhàn nhạt hỏi.

- Vâng.

Đao Tôn Giả cúi đầu.

- Hà Hán Thanh cũng đã chết?

Người mặc tinh bào thản nhiên nói:

- Phân thân của hắn... Cũng đã chết?

- Trong thời gian này, biến cố liên tiếp xảy đến, đầu tiên là Lăng Tiêu Túy bất ngờ đến hỏi tội, đưa Ngưng Hồn Nhất Kiếm cắm vào thể nội Hà Hán Thanh, trước khi giải quyết được một kiếm đó, Hà Hán Thanh căn bản không thể vận dụng phân thân, nếu miễng cưỡng vận dụng, sẽ chỉ càng làm tổn hại thần hồn, đến mức này, Hà Hán Thanh trực tiếp tự mình xử lý mình, đầu một nơi thân một nẻo.

Đao Tôn Giả nói:

- Có điều, trước khi hắn chết, liên tục sử dụng Nhiên Hồn Đại Pháp, thần hồn hao tổn gần như hết sạch, coi như còn có phân thân, cũng khó có thể phụ thể hoàn hồn.

Người mặc tinh bào hừ một tiếng, thản nhiên nói

- Bố trí trù tính nhiều năm, lại là một hồ lịch đám giang duyệt phong phú như vậy, thế mà bị một tên tiểu tử hậu bối, một con cá lọt lưới nhổ tận gốc, cuối cùng ngay cả tính mệnh bản thân cũng ném đi! Nếu Tứ Quý lâu đều là cái loại mặt hàng này, còn nói gì đến chuyện thiên thu bá nghiệp, vạn thế chi cơ?

Người mặc tinh bào vừa nói, Đao Tôn Giả nhất thời không dám nói tiếp.

- Hơn trăm người được bố trí ở Ngọc Đường, không sai biệt lắm chính là một phần tư lực lượng tầng dưới Tứ Quý lâu! Cứ như vậy mà bị hủy diệt một cách đơn giản!

Người mặc tinh bào nhắm mắt, sắc mặt ngây ngơ:

- Xem ra đúng là Hà Hán Thanh già rồi!

Đao Tôn Giả trầm ngâm nửa ngày, trầm giọng nói:

- Liên quan tới biến cố trước mắt, chưa hẳn đều là trách nhiệm của Hà Hán Thanh, còn một phần do thực lực đối phương quá mạnh mẽ, chỉ riêng chiến dịch cuối cùng, đối đầu của chúng ta không phải là dư nghiệt Cửu Tôn. Mà là... Xuân Thu Môn cùng Sâm La đình... Chiến dịch này thất bại, nguyên nhân căn bản nhất là do Thập Điện Diêm Quân đồng thời xuất hiện, toàn lực xuất thủ, đánh cho ta trở tay không kịp, tiếp đó còn an bài vô số thủ đoạn, có thể nói là bố cục trùng điệp, thực lực song phương chênh lệch quá xa, chúng ta khó mà xoay chuyển càn khôn! Mà đối mặt với cục diện như vậy, có lẽ chỉ cần khẽ động sẽ dấy lên đại chiến giang hồ chưa từng có, thuộc hạ không dám chuyên quyền, lập tức đến đây bẩm báo tôn thượng.

Người mặc tinh bào thản nhiên nó:

- Xem ra Tứ Quý lâu chúng ta đã lâu không chấn nhiếp giang hồ, người giang hồ cũng đã quên sự khủng bố của Tứ Quý lâu... Đến mức, tùy tiện một môn phái, đều dám lấn đến cửa chúng ta.

Thanh âm này mặc dù lạnh lùng, nhưng bên trong lại chất đầy khí tức sát phạt.

Thân thể Đao Tôn Giả đột nhiên chấn động một cái, trong con ngươi toát ra chiến ý dày đặc!

- Năm đó Tứ Quý lâu mười hai đường khẩu, tứ đại tôn chủ, ngũ phương thiên địa, hai mươi tư thiên nguyên, ba trăm sáu lăm hãn tướng... Uy chấn giang hồ, đặt vững địa vị đệ nhất môn phái. Đến nay mới được nhiêu năm? Uy danh này lại không xót lại chút gì?!

Người mặc tinh bào chậm rãi mở hai mắt, hai đạo điện quang bắn a:

- Giang hồ, luôn lãng quên, người giang hồ cũng đã quen lãng quên. Cho nên có rất nhiều cao thủ sau khi công thành danh toại đều không dám quy ẩn. Bởi chỉ cần bọn hắn quy ẩn, như vậy trong giang hồ, ngay cả truyền thuyết về bọn hắn cũng không còn nữa.

- Cho nên có rất nhiều người, đành phải không ngừng xuất đầu lộ diện, không ngừng làm một số chuyện, không ngừng dương danh lập vạn, không ngừng ác chiến giang hồ... Như vậy mới có thể duy trì địa vị cùng danh vọngủa bọn hắn. Mà trong giang hồ, chỉ có đại vị cùng danh vọng, mới có thể làm bạn với lợi ích.

- Bất kể là ai, triều đình cũng tốt, giang hồ cũng được, văn sinh cũng thế mà võ tướng cũng không ngoại lệ. Sống ở trên đời, đơn giản quan trọng nhất chính là hai chữ lợi ích!

Thanh âm người mặc tinh bào rất chậm, tràn đầy một tần số kỳ lạ.

- Trong giang hồ có tám chữ lưu truyền từ rất lâu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tám chữ này cũng chỉ gói gọn lại trong hai chữ lợi ích!

- Cái gọi là người không còn trong giang hồ, giang hồ vẫn còn truyền thuyết của hắn, câu nói này chỉ thích hợp với người đứng trên đỉnh phong nhất, hoặc là tông môn đã từng huy Hoàng đến cực điểm. Bởi vì truyền thuyết về họ đã đủ oanh động, dù bọn hắn đã ẩn cư, nhưng bên ngoài sẽ còn rất nhiều người, đang tự phát, truyền tụng chuyện xưa của bọn hắn. Cho nên bọn hắn mới có thể an ổn lâu dài.

- Mà loại tồn tại này, cùng với quy ẩn, uy danh lại càng ngày càng tăng. Truyền thuyết về bọn hắn sẽ càng ngày càng lớn. Độc Cô Sầu như vậy, Lăng Tiêu Túy như vậy, Quân Mạc Ngôn cũng như vậy.

- Theo thời gian, truyền thuyết sẽ ngày càng không thật...

Trên mặt người mặc tinh bào lộ ra thần sắc mỉa mai:

- Vì thế... Trên thế giới này, xuất hiện Thần tiên!

Người mặc tinh bào nói những lời này, ngữ điệu vẫn luôn phẳng chậm, lấy một phương thức bình thản ngay thẳng nói ra. Thế nhưng vào tai Đao Tôn Giả, lại khiến hắn đổ đầy mồ hôi, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Cái gọi là bảng danh sách giang hồ, đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất cao thủ, đệ nhất kiếm khách, đệ nhất đao khách, đệ nhất sát thủ, đệ nhất một phái, Thượng Cổ thập đại.v.v..

Người mặc tinh bào nhàn nhạt nói:

- Căn nguyên nhất, chính là ở chỗ này.

- Tứ Quý lâu đã nhập thế lại xuất thế, có thể nói là tồn tại bao trùm thế ngoại, vốn cũng là truyền thuyết như vậy, hơn nữa còn có lực chấn nhiếp vô cùng mạnh mẽ, nhưng bởi vì xuất thủ đối phó Cửu Tôn, lại biến truyền thuyết này biến thành tục lưu!

- Trong lòng người bình thường, Tứ Quý lâu biến thành một môn phái bình thường có lực lực cường hãn. Cho nên... Một vài tên ngưu quỷ xà thân nhao nhao nhảy ra, bọn hắn nghĩ... Tứ Quý lâu cũng chỉ như vậy, bọn hắn cảm thấy có thể đánh tan cái gọi là truyền thuyết, cái gọi là môn phái đệ nhất này, và tự mình thay vào đó.

- Cho nên lúc này...

Người mặc tinh bào vươn người đứng lên, mây mù lượn lờ quanh thân, chậm rãi bước thong thả mấy bước:

- ... Tứ Quý lâu đã không thể tiếp tục điệu thấp, không thể tiếp tục bỏ mặc, nhất định phải ra tay bá đạo, một lần nữa dùng phương thức bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ để tạo lại uy danh không thể lay đọng, đây mới là đạo lý để có thể sống yên phận!

- Cho nên như lời ngươi nói, đại chiến giang hồ chưa từng có, đã là điều bắt buộc phải làm!

- Nếu còn không hành động, đối thủ của Tứ Quý lâu, hoặc nói là thế lực dám động thủ với Tứ Quý lâu sẽ càng ngày càng nhiều!

Sắc mặt người mặc tinh bào bình tĩnh lạnh nhạt:

- Lần này, nếu Sâm La đình cùng Xuân Thu Môn đã nhảy ra ngoài, như vậy... Bổn lâu liền dùng bọn hắn lập uy là được.

Đơn giản hai câu nói, lại trực tiếp dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.

Toàn bộ giang hồ, đều bởi hai câu này mà sôi trào.

Bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ!

- Vâng!

Đao Tôn Giả hít sâu một hơi.

- Đao!

Người mặc tinh bào dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Đao Tôn Giả:

- Tu vi của ngươi đã bị kẹt lại cảnh giới này bao lâu? Đã bao lâu không có tiến bộ?

Đao Tôn Giả hổ thẹn không thôi:

- Đã hai mươi bảy năm, hai mươi bảy năm nay, chưa từng tiến thêm một chút...

Người mặc tinh bào lạnh nhạt nói:

- Đại chiến giang hồ lần này cũng là đại khảo nghiệm với ngươi, nếu ngươi không thể đột phá, như vậy khả năng chiến tử sẽ vượt qua tám thành! Bất kể chống lại vây công của mấy vị Vương giả Sâm La đình, hay là mấy lão quái vật kia tự thân xuất mã... Thậm chí giao thủ với nhân vật cấp trưởng lão Xuân Thu Môn, ngươi cũng không có một chút phần thắng, sinh cơ xa vời!

- Hiện tại, bốn người Kiếm Tuyết Sương Băng đều đã bước vào cảnh giới Thiên Canh Bát trọng. Hơn nữa Sương rất có khả năng trong năm nay sẽ tiến vào cảnh giới Cửu trọng, tiến tới trùng kích Đạo cảnh. Mà người đã dừng ở cảnh giới Thiên cảnh Tứ trọng mất hai mươi bảy năm, chênh lệch này, thực không còn gì để nói!

Người mặc tinh bào nhàn nhạt nói:

- Hiện tại thiên hạ đều biết, Thiên Thượng Hữu Đao, nhưng lại không biết Thiên Thượng Hữu Tuyết? So với những người khác? Ngươi giữ lại tôn hiệu của mình, mà bọn hắn lại lựa chọn yên lặng tăng thực lực.

Người mặc tinh bào nói:

- Đây chính là khác nhau! Có được, tất có mất!

Đao Tôn Giả đổ mồ hôi đầm đìa, lộp bộp không nói ra lời.

- Câu nói này, ngươi phải học được cách lý giải.

Người mặc tinh bào chắp tay đứng thẳng, thản nhiên cất bước:

- Có được, sẽ có mất. Nhưng có được, chưa hẳn không thể dùng nó lấy lại cái mất. Cũng có có được...

Thân thể hắn lướt đi như nước chảy mây trôi, âm thanh chậm rãi nói:

- Có lẽ vĩnh viễn không thể cầm về cái đã mất!

Đao Tôn Giả chỉ thấy lạnh cả người.

Tựa như tuyết sương trên trời đều đổ cả vào hắn, rét lạnh thấu xương, đông lạnh nội tâm.

Trong đầu trống rỗng đi thao người mặc tinh bào ra ngoài, thình lình là một bầu trời đầy tuyết.

Lúc này, mặc dù thời tiết chuyển lạnh, nhưng vẫn còn chưa đến lúc có tuyết lớn, mà nơi núi rừng không người đặt chân này, lại đột nhiên bị bao phủ trong làn áo bạc, tuyết nhiễm sơm lâm