Ta Là Chí Tôn

Chương 249: Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo




Lại thấy Vân Dương không những không tiếp chiến, lại trược tiếp cuốn lấy thân thể Dương Ba Đào rồi bay thẳng lên không trung. Đạo thân ảnh kia quát lên một tiếng giận giữ điên cuồng, lập tức biến hướng, từ vị trí giữa sườn núi nhảy lên một cái, thân thể tựa như một cây lao lao xuống mấy chục trượng, trong lúc nguy cấp ôm lấy hay chân Dương Ba Đào:

- Xuống cho ta!

Vân Dương mới trừ hung bạo, hồi khí không đủ, càng thêm vừa mới đứng lên, xoạt một tiếng, cả người Dương Ba Đào bị kéo lại.

Nhưng tiếng gió thê lương lại tại hiện, gào thét bám đuôi đuổi theo.

Dương Ba Đào bị hai bên lôi kéo, lại đang trong trạng thái hôn mê, huyền khí trong cơ thể chỉ có thể bị động vận chuyển, sao có thể tiếp nhận lôi kéo như vậy, nhất thời phun một ngụm máu, từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy một bóng người màu xanh đối diện nhào xuống.

Mà thân thể hắn đang được người cõng, liều mạng chạy đi.

- Thả ta xuống!

Dương Ba Đào ho khan một cái, cũng không biết lấy lực lượng từ đâu tới, hét lớn:

- Phía trên là Phong Tôn đại nhân? Dương Ba Đào có điều muốn nói!

Người cõng hắn bị bất thình lình phản ứng giật nảy cả mình, càng không nghĩ tới bản thân đột nhiên bị tập kích, người đánh lén hắn lại là... Dương Ba Đào. Ngay khi Dương Ba Đào thanh tỉnh lại, lập tức lấy thế liều mạng, không quan tâm người cõng hắn là ai mà đánh xuống một chưởng!

Dù Dương Ba Đào đang bị trọng thương, nhưng hắn vẫn là thống soái một quân, tu vi huyền khí đương nhiên cũng không phải hạng hời hợt, hơn nữa khoảng cách hai người bằng không, người kia lại không chút phòng bị, dưới tình huống như vậy, đột nhiên đập xuống vị trí yếu hại, cho dù tu vi người áo đen hơn xa Dương Ba Đào, nhưng vẫn không nhịn được mà phun một ngụm máu, thân thể lảo đảo một cái, Dương Ba Đào đã rời khỏi lưng, quay cuồng rơi xuống, nhanh chóng đập vào một cành đại thụ, cũng phun một ngụm máu tươi.

- Ngươi ngươi... Ngươi hỗn trướng!

Người áo đen chỉ thấy sương cốt sau lưng như bị một chưởng của Dương Ba Đào đánh tan, tức đến nổ đom đóm mắt.

Vân Dương thấy biến cố đột ngột xảy ra, mặc dù kinh ngạc, lại lập tức tùy cơ ứng biến, thế đuổi theo không bỏ, người áo đen bị Dương Ba Đào đánh một chưởng, chân đứng không vững, trong lúc nhất thời luốn cuống tay chân sao còn có thể ứng phó tập kích mạnh mẽ của Vân Dương, nhất thời lại nhận thêm một kích, thân thể lảo đảo đâm vào thân cây, kém chút đau đến ngất đi, thấy mình chịu nội thương nghiêm trọng, lại thấy đoàn màu xanh kia chầm chậm hạ xuống, ý đồ đuổi theo rất rõ ràng, hận hận mắng:

- Lời hay ý đẹp khó khuyên đồ quỷ đáng chết, coi như kéo ra khỏi Quỷ Môn quan, cũng tự mình lao đầu trở lại!

Nói xong liền xoay người, trực tiếp trốn vào đông hoang.

Quyết không thể ở lại, ở lại thêm chút nữa, chỉ sợ ngay cả hắn cũng phải bỏ mạng lại đây.

Dương Ba Đào tinh thần hoảng hốt, mắt thấy đoàn khí thể màu xanh trên trời xoay tròn rơi xuống, một đạo bóng người màu xanh phiêu miểu hư ảo mơ mơ hồ hồ xuất hiện.

Khỏi khỏi hỏi:

- Xin hỏi, ngài là Phong Tôn đại nhân?

Vân Dương thản nhiên nói:

- Dương Ba Đào, ngươi có lời nào muốn nói với bản tọa?

Dương Ba Đào vừa rồi đánh ra một kích, cố nhiên là đả thương người áo đen, nhưng cũng chịu huyền khí phản phệ, thân thể vốn đã bị thương suy nhược, tình huống vô cùng nguy hiểm, lúc này mới giãy một chút, Huyền Thiết tiễn bên hông đã xuyên thẳng sang bên, mắt thấy không còn sống nổi nữa. Trong miệng trào ra từng ngụm máu tươi, giờ phút này, hắn đã không còn nửa điếm khí phái của một người từng mang cương vị Bắc quân chi soái.

Hắn trừng tròng mắt, nhìn Vân Dương nói:

- Phong Tôn đại nhân, thê tử của ta, phải chăng...

Vân Dương trầm ngâm một chút:

- Ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của thê tử ngươi. Ngươi nói hiện tại nàng có thể còn sống hay không?

Ánh mắt Dương Ba Đào ảm đạm xuống:

- Là ta có lỗi với nàng!

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Dương Ba Đào, ngươi không có lỗi với nàng. Cũng không có lỗi với ta, thế nhưng người là con dân Ngọc Đường, ngươi không cảm thấy có lỗi với tổ quốc hay sao? Không thấy có lỗi với biết bao huynh đệ lẽ ra không nên chết đi vì chuyện của ngươi gây ra mà lần lượt phải chết sao?

Ánh mắt Dương Ba Đào càng thêm ảm đạm:

- Việc đến nước này, nhiều lời cũng không có tác dụng.

Sát tâm của Vân Dương đã sớm không ngăn nổi nữa, nếu không phải vừa rồi Dương Ba Đào lấy mệnh công kích người kia, Vân Dương sớm đã tiễn hắn xuống hoàng tuyền, làm gì còn cơ hội cho hắn nói thêm lời nào nữa, liền trầm giọng nói:

- Chuyện ngươi cần nói với ta, chỉ là hỏi hạ lạc của thê tử ngươi sao?!

Dương Ba Đào gian nan cười cười, khóe miệng không ngừng tràn máu tươi, khàn giọng nói:

- Khi ta còn bé, phụ từ mẫu ái, thời gian trôi qua vô cùng vui vẻ. Nhưng năm ta mười hai tuổi, mẫu thân ngoài ý muốn qua đời, phụ thân bị kích thích, từ đó chẳng biết đi đâu... Cũng vào năm ấy, ta nhập ngũ...

- Sau bao nhiêu năm chinh chiến, ta trở thành Bắc quân chi soái. Dương Ba Đào ta cũng coi như công thành danh toại, tự thấy không làm nhục liệt tổ liệt tông.

- Mãi cho đến năm trước, phụ thân trở lại tìm ta. Bộ dạng hắn vô cùng tiều tụy, không còn sống được lâu nữa...

Dương Ba Đào cười thê thảm:

- Sau khi mừng rỡ vì được trùng phùng, ta lại cảm thán con muốn nuôi mà thân không đợi, liên tục mấy tháng liền đều phục thị bên giường phụ thân, vì thế, còn làm trễ nải một số trận đại chiến...

- Nhưng lúc đó, trong lòng ta chỉ có một tâm nguyện, chỉ cần phụ thân của ta có thể tốt hơn, coi như Dương Ba Đào ta có phải thịt nát xương tan, máu chảy đầu rơi, cũng cam tâm tình nguyện, muốn chết không hối!

- Đáng tiếc, ta tìm danh y khắp nơi, lại không có một người nào có thể giúp phụ thân ta tốt hơn một chút, ngay lúc ta đã xác định thúc thủ vô sách, lòng đau nhức óc, phụ thân ta lại nói cho ta biết, thương thế của hắn đúng là không có thuốc nào cứu được, nhưng lại có một cách có thể để hắn sống tiếp, chỉ có điều biện pháp này vô cùng khó khăn.

Vân Dương cẩn thận lắng nghe.

Thanh âm Dương Ba Đào càng ngày càng yếu ớt.

Nói đứt quang từng chữ.

Vân Dương biết, lời Dương Ba Đào nói hiện tại, không có câu nào là nói dối.

- Từ trong miệng vô số thầy thuốc, ta sớm biết bệnh của phụ thân không thuốc nào cứu được, lại khó có chuyển cơ, lại nghe được phụ thân nói có biện pháp, với ta mà nói chẳng khác nào tiếng trời, ngay lúc đó, ta quyết tâm phải cứu được tính mệnh của phụ thân, dù là núi đao biển lửa cũng không từ nan, như vậy thì có gì phải sợ khó? Thế là phụ thân nói cho ta biết. Tình huống thân thể hắn như vậy là do nghịch thiên mà đi, bị thiên khiển tổn thương, thương này không thuốc nào cứu được, không cách nào giải được, bất kỳ linh dược bí thuật thế nào cũng đều vô dụng, chỉ có bản nguyên tinh khiết nhất thế gian mới có thể cứu mạng, hơn nữa chỉ một loại bản nguyên cũng không có tác dụng, không tụ hợp đủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi Huyết Phong Vân chín đại uy năng, lấy Ngũ hành dịch cân, Huyết nguyên thay máu, Phong Lôi thối cốt, mượn Vân ngưng hình, mới có thể thành công thoát thai hoán cốt, hồi phục khỏi hẳn. Thế nhưng muốn hoàn thành chuyện này, phải mời được Cửu Tôn tề tụ. Thế với quyền hạn của ta, không thể làm được chuyện này.

- Thậm chí không chỉ là không làm được, chớ nói không tìm thấy Cửu Tôn. Coi như có thể tìm được một hai, cũng khó mà có cơ hội nói chuyện. Cửu Tôn đại nhân quang năm gấp rút tiếp viện tứ phương, khó lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, há lại có thể bởi vì người nhà của ta mà phiền đến cả chín vị đại nhân.

- Chớ nói chi, Hoàng đế Bệ hạ đã sớm nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không được phép nghe ngóng tin tức Cửu Tôn.

- Vì thế, ta ngày đêm ưu tư. Đã từng nhiều lần mạo hiểm tiến về Cửu Tôn phủ, cuối cùng cũng không có duyên gặp mặt.

- Về sau phụ thân ta lại nói, chuyện nhờ Cửu Tôn giúp đỡ hắn có thể tự mình hoàn thành, bởi vì hắn có một kiện bảo bối có thể đả động Cửu Tôn tương trợ, Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo. Chỉ cần có thể để hắn thấy được Cửu Tôn, hắn sẽ lấy Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo trao đổi một cơ hội với Cửu Tôn. Mà nếu như Cửu Tôn còn không đồng ý, hắn mới nói tên của ta ra, để cầu khẩn Cửu Tôn.

Vân Dương thở dài một hơi:

- Như vậy ngươi cũng tin?

Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo.

Thiên địa thần vật trong truyền thuyết, đoạt thiên địa tạo hóa, tuyệt đối thuộc hàng thần phẩm!

Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo một thứ vô cùng thần kỳ. Tương truyền vào lúc thiên địa tràn ngập Tử Hà, sẽ xuất hiện chín đạo cầu vòng, trong nháy mắt chín đạo cầu vồng xuất hiện, thiểm điện lâm thế, mà đạo thiểm điện này, nếu vừa lúc đánh vào một người nào đó... Như vậy chín đạo cầu vồng kia sẽ tiến vào đan điền người đó, nếu trùng hợp, người này là một huyền giả, như vậy chín đạo cầu vồng sẽ ở trong đan điền của hắn lột xác thành Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo!

Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo, có chín màu sắc, chín phiến lá.

Mỗi phiến lá, đều có một màu sắc thuần túy nhất.

Nếu người nào đó ăn được toàn bộ chín phiến lá của Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo, như vậy chẳng những có thể trường sinh bất lão, vô địch thiên hạ. Càng có được năng lực nhấc tay phá thương khung, dậm chân băng đại địa, thần cấp tu vi. Dù xưng là Vĩnh Hằng Tiên Nhân cũng không đủ!

Nếu do chín người chia sẻ, như vậy chín người sẽ trở thành huynh đệ cả đời, đặt vững cơ sở đắc đạo thành tiên, chỉ cần mọi người cùng nhau có gắng, nhất định có thể trở thành Vĩnh Hằng Thần Tiên.

Nhưng tất cả những điều trên, chỉ là một truyền thuyết mà thôi.

Không có bằng chứng chân thực, không ai coi nó là thực.

Đều tiên, điều kiện khiến Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo xuất hiện quá mức khó khăn, không nói tới cần không biết bao nhiêu năm mới có một lần Tử Hà đầy trời, chỉ riêng yêu cầu lúc Tử Hà đầy trời lại còn xuất hiện chín đạo cầu vồng, điều kiện như vậy, không biết bao nhiêu ức vạn năm mới có thể xuất hiện một lần.

Điều càng kỳ quái hơn, là còn muốn cùng lúc đó có lôi điện đánh xuống.

Tử Hà đầy trời, cầu vồng xuất hiện, như vậy phân nửa chính là ngày nắng, lúc đó sao có thể có lôi điện?

Cho nên thiên thời đã là điều không thể.

Càng đừng nói, tia chớp còn phải đánh xuống một người, người này còn phải là Huyền giả...

Cái này càng thêm vô căn cứ.

Thiên hạ này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?

Hơn nữa, coi như có đủ điều kiện, Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo kia còn phải uẩn dưỡng sinh trưởng trong đan điều người may mắn kia. Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo có năng lực siêu phàm như vậy, phải có dinh dưỡng thế nào mới có thể để nó sinh trưởng, Huyền giả bực nào mới có thể cung cấp? Thậm chí coi như huyền giả cung cấp nổi, như vậy chính là hạng người có tạo nghệ trên phương diện huyền khí vô cùng cao thâm, sao có thể cam tâm tình nguyện để bản thân hy sinh thành toàn cho một gốc cỏ? Lại thành toàn cho người khác?!

Cho nên, vô luận thế nào, loại thảo dược này không nên tồn tại!