Ta Là Chí Tôn

Chương 248: Bám theo không rời




Hy sinh Bắc quân chi soái Dương Ba Đào, hy sinh ba mươi vị cao thủ Tứ Quý lâu, ngoài ra còn xuất động một thanh Thiên Thượng Chi Đao thần bí, sau đó lại bố trí bẫy rập ở tận nơi xa.

Bố cục này rất khéo léo, càng nhắm thẳng vào Phong Tôn.

Lấy tốc độ của người cứu Dương Ba Đào đi, người thường khó mà đuổi kịp. Mà cho dù có người đuổi theo cũng sẽ bị cây đao kia một kích chém chết.

Chí có Phong Tôn dùng phong tướng chi lực mới có thể đuổi kịp.

Mà chỉ cần Phong Tôn đuổi theo, kế hoạch này xem như hoàn thành một nửa.

Hơn nữa Dương Ba Đào vác trên người huyết hải thâm cừu mưu hại Cửu Tôn, là mục tiêu khiến Phong Tôn xuất hiện, thử hỏi Phong Tôn có đuổi theo hay không?

Coi như biết rõ có nguy hiểm, vẫn phải đuổi theo!

Cho nên kế hoạch được dày công tính toán này, thực là thiên y vô phùng, nghiêm mật không thể lọt.

Thậm chí, nếu như Vân Dương chỉ là Phong Tôn, chỉ có năng lực hóa gió, lại không có Lục Lục hỗ trợ, căn bản không thể phát hiện được cây đao bám sát không rời kia!

Đó mới thực sự là xong!

Chỉ tiếc người sử dụng phong tướng lúc này không phải là Phong Tôn, mà là Vân Tôn, cái gọi là bẫy rập thiên y vô phùng liền xuất hiện một cái lỗ thủng lớn!

Vân Dương nhanh chóng kết luận, phía trước nhất định có bẫy rập, hơn nữa rất có thể chính là loại hạn chế năng lực hóa hình như lần ở Thiên Huyền nhai ngày đó, Tỏa Linh đại trận. Đây cũng chính là sát chiêu chủ yếu nhắm thẳng vào Phong Tôn.

Hơn nữa, coi như xuất hiện ngoài ý muốn, Tỏa Linh đại trận không giết được Phong Tôn, cũng không có gì, cây đao đuổi theo phía sau này, sẽ thành chuẩn bị phía sau, cứ một mực đuổi theo là được, Phong Tôn không có khả năng luôn duy trì phong tướng, chỉ cần huyền khí cạn kiệt, cuối cùng cũng phải khôi phục bản tôn, một khi hồi phục, chính là giờ chết.

Hơn nữa đối phương còn có thể tìm hiểu nguồn gốc của hắn, vĩnh trừ hậu hoạn.

Vân Dương nhanh chóng suy nghĩ, trù tính kế sách đối phó nguy hiểm trước mắt.

Hiện tại, hắn đã chuyển từ thân phận người đuổi giết sang người bị đuổi giết, tình huống vô cùng nguy hiểm, nhất định phải nghĩ cách ứng đối.

Người điểu khiển Thiên Thượng Chi Đao là cao thủ cao thâm mạt trắc không thể nghi ngờ, điều càng đáng sợ hơn, Vân Dương thậm chí còn không biết đẳng cấp của vị này đến cùng là đạt đến trình độ nào. Thậm chí Vân Dương còn không biết... Thời kỳ mạnh nhất của Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh liệu có được tu vi như vậy hay không!

Ngày đó, Hà Hán Thanh chỉ dùng một chưởng liền có thể trọng thương Vân Dương trong trạng thái phong tướng hóa hình, nhưng lần đó bởi vì bất ngờ, hơn nữa Vân Dương vừa mới đột phá nên khó tránh khỏi có chút đắc ý không đề phòng. Mà càng quan trọng hơn, khi đó Vân Dương mới đột phá ngũ trọng, tu vi chư tướng cũng chỉ mới có tứ trọng. Còn trước mắt, không những tu vi bản thân tăng mạnh, tu vi chư tướng cũng đã tinh tiến trên phạm vi lớn, hơn nữa hiện tại toàn lực đề phòng, thời thời khắc khắc cẩn thận, dưới trạng thái này, Vân Dương tự tin, coi như đối đầu với Hà Hán Thanh, cho dù chính diện không thể đối địch, nhưng muốn toàn thân trở ra tuyệt không vấn đề!

Thế nhưng, Thiên Thượng Chi Đao đã khóa chặt Vân Dương, truy tung như giòi trong xương, từ đầu đến cuối đều luôn duy trì một khoảng cách nhất định, không nhanh mà cũng không chậm, chỉ riêng điểm này, Vân Dương đã ba phần kinh, bảy phần sợ!

Thậm chí Vân Dương hoài nghi... Chí ít phải cần đạt đến đẳng cấp như Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn, Độc Cô Sầu... Mới có năng lực như vậy. Cho dù có chênh lệnh, nhưng tuyệt đối không xa.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, vô luận có thoát được Thiên Thượng Chi Đao hay không, nhưng chỉ cần bại lộ thân phận, như vậy không chỉ riêng Vân Dương, mà tất cả những gì liên quan tới Vân phủ đều phải hủy diệt theo. Vân Dương tin rằng, cho dù đem tất cả chiến lực của Vân phủ gom lại, cũng không thể đỡ được một đao của đối phương!

Đây mới là đỉnh cấp thực lực chân chính của Tứ Quý lâu!

Nhưng, người đối phó hắn lại là ai?

Đối với Vân Dương mà nói, muốn thoát thân cũng không khó lắm, suy cho cùng hắn không phải Phong Tôn, còn có những năng lực mà Phong Tôn thực sự không có.

Nhất là trước mắt, hắn chiếm cứ tiên cơ, đã phát hiện đối phương. Muốn thoát ly cũng không phải việc khó.

Nhưng nếu làm như vậy, tất sẽ khiến Dương Ba Đào tránh được một kiếp!

Đó là điều Vân Dương tuyệt đối không muốn thấy.

Hôm nay lấy thân phận Cửu Tôn tái hiện, mục đích chính chính là Dương Ba Đào, nếu để hắn thoát thân, nào chỉ nói là thất bại trong gang tấc, căn bản chính là đại bại triệt để, còn mặt mũi gì đứng trước anh linh chư vị huynh trưởng?!

Vân Dương quyết tâm, vô luận thế nào cũng không thể để Dương Ba Đào được cứu đi!

Kẻ này không chết không được!

Cừu nhân sát hại huynh đệ của mình, nếu đã bị hắn phát hiện, như vậy, nhất định phải chết!

Nếu hôm nay thả hổ về rừng, vậy không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Vân Dương cẩn thận từng li từng tí phân ra một sợi thần thức, tiếp tục khống chế cuồng phong gào thét, bản thân vẫn là một đám mây trắng ung dung, nhưng lại tận lực ẩn núp trong mây mù bốn phía, chậm rãi tụ lại, khiến cho vùng trời trở nên u ám.

Tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống một cơn mưa.

Trong tầng mây, chầm chậm có điện quang lóe lên...

Vân Dương dốc toàn lực, vận chuyển tất cả các năng lực khác nhau, bện thành một cái ẩn cục mỹ lệ.

Đạo tật phong vẫn không có dấu hiệu yếu bớt, tiếp tục đuổi theo hắc ảnh phía trước, mãi cho đến bờ sơn lâm.

Một khắc tật phong tràn vào sơn lâm, trên trời cao, lộ ra một đạo đao quang như có như không, nhưng đao quang vừa lóe lên liền biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.

Nhìn như quay về chờ đợi.

Nhiệm vụ của hắn, đến đây đã hoàn thành một nửa, chỉ cần chậm rãi đợi kết quả phía sau là được.

Phong Tôn đã đuổi vào sơn lâm, như vậy chuyện tiếp theo là việc của người kia.

Cho dù đại trận không thể vây giết Phong Tôn, như vậy cuối cùng Phong Tôn cũng phải hóa gió bỏ chạy.

Mà chỉ cần Phong Tôn hóa gió chạy đi, bản thân hắn đã khóa chặt khí tức, lập tức có thể tiếp tục truy tung, mãi cho đến khi tìm đến nơi ở, hoặc là đợi đến lúc huyền khí cạn kiệt, vô luận là triệt để trảm thảo trừ căn, hay là tuyệt sát một mình Phong Tôn, tóm lại... Phong Tôn chết chắc!

Mặc dù hắn đã đồng ý với băng, mang Dương Ba Đào còn sống đem về. Nhưng nếu trước khi hắn xuất thủ mà Dương Ba Đào đã bị giết, như vậy chỉ có trách số phận đối phương không tốt, nhiệm vụ lần này, lấy việc chém giết người trong Cửu Tôn là ưu tiên số một.

Trong rừng núi, cỏ cây rậm rạp, tầm nhìn thua xa so với trên đất bằng. Chớ nói chi lúc này mây đen bao phủ, khung cảnh lờ mờ tới mức đưa tay khó thấy năm ngón.

Có điều đạo hắc ảnh cõng Dương Ba Đào kia vẫn duy trì tốc độ vốn có, hoàn toàn không chút trì trệ, hiển nhiên đã hết sức quen thuộc hoàn cảnh địa hình.

Tiếng gió rít gào, đột nhiên bạo tăng.

Dương Ba Đào đổ rạp trên lưng bóng đen vẫn hôn mê bất tỉnh, trên đùi hắn có một cái lỗ xuyên thấu, coi như một đoạn xương đùi bên trong cũng đã bị lấy đi, nếu không có thủ đoạn đoán cốt đặc biệt, Dương Ba Đào khó tránh khỏi kết cục tàn phế cả đời.

Hơn nữa, bên hông hắn còn cắm một mũi Huyền Thiết tiễn khác, chỉ lộ ra một nửa cán tên. Dương Ba Đào khoác trên người một kiện nhuyễn giáp kỳ dị. Những mũi Huyền Thiết tiễn này là do Thiết Tranh toàn lực bắn ra, trực tiếp xuyên thủng nhuyễn giáp, đâm thẳng vào thân thể Dương Ba Đào.

Nhìn cái cán lộ ra, e là mũi tên đã đâm đến khoang bụng.

Cuồng phong như đao, khiến toàn bộ sơn lâm đều vang vọng âm thanh như quỷ khóc thần hào.

Vô số nhánh cây lốp ba lốp bốp bẻ gãy, tựa như cuồng phong vũ báo không ngừng đập lên người bóng đen cùng Dương Ba Đào.

Từng đạo phong nhận hóa hình xuất hiện, bay lượn đuổi theo hai người, duệ phong lộ rõ.

Trong một vùng tối tăm, khung cảnh là mảnh hỗn loạn. Bóng đen kia căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể cuồng hống một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, thanh mang nở rộ, huyền khí tinh thuần vây lấy hai người, tiếp tục chạy lên phía trước.

Nhưng chứ như vậy, tốc độ lại chậm đi rất nhiều.

Bóng đen cũng hiểu rõ, điểm cuối cùng của bẫy rập là trên đỉnh núi. Nhưng nếu hắn cứ lấy tốc độ hiện tại để tiến lên, lại có Phong Tôn ở bên ngấp nghé, không ngừng công kích, hắn tuyệt đối không thể kiên trì đến lúc lên đỉnh núi.

- Kiều lão tứ!

Bóng đen tiếp tục duy trì huyền khí, bảo trì trạng thái phòng hộ, liều mạng bôn tẩu. Đồng thời bỗng cao giọng kêu lớn:

- Xuống tiếp ta a!

Trên đỉnh núi, có người đáp ứng một tiếng, tiếp đó, tiếp gió cấp tốc vang lên.

Biến hóa này cũng nằm trong dự liệu của bóng đen, Phong Tôn sau khi nghe thấy hắn cầu viện, trực tiếp vận dụng cường độ công kích lớn nhất, hiển nhiên là muốn trực tiếp xử lý hắn và Dương Ba Đào trước khi viện binh tới!

Xem ra, Phong Tôn thực hận Dương Ba Đào đến thấu xương, không chết không thôi a...

Cho dù hiểu rõ điểm này, bóng đen kia vẫn cảm thấy hữu tâm vô lực, nếu hắn còn ở trạng thái mạnh mẽ nhất, hoàn toàn có thể chống lại phong nhận công kích của Phong Tôn, thậm chí coi như không chống được, cũng có thể kiên trì đến khi đến đỉnh núi hoặc chí ít là đến khi viện binh đến.

Nhưng hiện tại, hắn một đường từ Thiên Đường thành chạy đến đây, hai lần dùng bí thuật tự hao nguyên khí để thúc đẩy bộc phát, sớm đã nở mạnh hết đà!

Nếu không bây giờ dầu hết đèn tắt, sao lại cần kêu cứu?!

Lấy trạng thái hiện tại của hắn, chỉ sợ một tên tu giả ngũ trọng cường công, hắn cũng không thể đối kháng được.

Phong nhận cuồng vũ, rốt cục, phù một tiếng...

Lồng phòng hộ huyền khí tan võ, mà vị cao thủ kia cũng phum một ngụm máu, thân thể lảo đảo, cõng theo Dương Ba Đào, đụng đầu vào một cây đại thụ.

Một ngụm máu này không phải là dùng để thi triển bí thuật, mà là hắn thực sự bị trọng thương phun máu, cao thủ bóng đen đã đến tình trạng sức cùng lực kiệt, rốt cục không thể tiếp tục duy trì.

Nhưng tiếng gió vẫn thê lương như cũ, phong nhận tiếp tục phô thiên cái địa lao xuống.

Xoát xoát xoát...

Hàn quang lóe lên, huyết quang bắn ra.

Cao thủ bóng đen một đường cõng Dương Ba Đào chạy trốn, lại bỏ mình trước Dương Ba Đào, sau khi kêu to một tiếng, đã là đầu một nơi thân một nẻo, đi trước Hoàng tuyền!

Cùng lúc cao thủ bóng đen kia ngã xuống, Vân Dương lập tức thấy một dòng nước ấm tiến vào cơ thể.

Đó là bất bình chi khí.

Vân Dương hừ nhẹ một tiếng, thân thể lại huyễn hóa mà ra.

Phía trên, một đạo bóng đen lao đến như một mũi tên bão táp:

- Phong Tôn! Quả là danh bất hư truyền, tiếp ta một chiêu!

Một đạo kiếm khí, như trường long bay múa, lăng không mà xuống!