Ta Là Chí Tôn

Chương 222: Lại bị hố




Nghĩ đến đây, Bạch Y Tuyết cũng không còn gì để nói.

Vừa rồi hắn còn mới cười Tần Quảng Vương là đồ óc heo, nhưng hắn lại có hơn gì Tần Quảng Vương? Thậm chí còn không bằng người ta a.

Ít nhất Tần Quảng Vương là bị động nhảy hố, còn hắn là tự mình tìm tới, tự mình nhảy hố!

- Bởi sở dĩ Tần Quảng Vương đến đây, lại ở lại một thời gian, mục đích chính là nhằm giết chết ngươi a!

Vân Dương nhẹ nhàng cười:

- Mà ngươi đến Thiên Đường thành, cũng chính vì muốn tránh sự truy sát của Tần Quảng Vương. Chuyện này không sai chứ?

Bạch Y Tuyết gãi gãi đầu:

- Chuyện này không sai, nhưng, lại có liên quan gì đến chuyện của ngươi?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Logic rất đơn giản, trước đó ngươi bị hắn truy sát, bị đuổi đến phải chật vật bỏ trốn, ngày ngày sống trong lo sợ. Sao lại đột nhiên có thời gian đi dạo? Chẳng những có thời gian đánh bạc, có có thể nhận ủy thác, làm việc giúp ta? Nhưng cái đó, đều đã nói rõ, trong thời gian vừa rồi Tần Quảng Vương không có ở Thiên Đường thành, hẳn là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên mới rời đi.

- Vì vậy ngươi mới có thể tiêu sái như vậy, bởi người truy sát ngươi đã rời đi, ngươi tạm thời an toàn. Nếu không, ngươi nào có thời gian thoải mái như vậy? Làm sao dám chạy nhảy khắp nơi mà không hề cố kỵ?

- Nhưng trái lại mà nói, Tần Quảng Vương không hề hứng thú với những người khác của Thiên Đường thành. Nhất là... Chuyện ngươi ám sát Hà Hán Thanh, hắn không hề hiểu rõ tình hình.

Vân Dương nói.

- Điều này có quan hệ gì với chuyện ta ám sát Hà Hán Thanh?

Khóe miệng Bạch Y Tuyết co quắp một hồi, có thể đừng nhắc đến chuyện này hay không?

- Đương nhiên là có quan hệ, quá quan hệ là đằng khác! Nếu hắn biết ngươi ám sát Hà Hán Thanh không những không thành, còn phải ăn phải quả đắng, vậy quá nửa hắn sẽ không nhận vụ mua bán này, ít nhất phải cân nhắc do dự, xác nhận đầy đủ bối cảnh của đối phương, coi như cuối cùng có nhận, cũng yêu cầu một cái giá cực đoan kinh khủng, rất có khả năng ta không có năng lực thanh toán.

- Mà chuyện của ngươi, không ít người trong Thiên Đường thành đều biết, cho nên sau khi Tần Quảng Vương trở về, như vậy chỉ cần chút thời gian là hắn có thể biết được.

Vân Dương nói:

- Cho nên... Ta không thể cho hắn thời gian. Vì vậy, hắn vừa đến Thiên Đường thành, ta lập tức tìm hắn.

- Không cho hắn thời gian tìm hiểu chuyện phát sinh ở Thiên Đường thành trong thời gian hắn rời đi. Hắn cũng không biết vụ mua bán này đến cùng là cái gì...

- Mà ta cũng đang cược, cược thân phận của Hà Hán Thanh. Thân phận Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh, rất có khả năng Sâm La đình không biết. Coi như biết, trong danh sách nhiều người như vậy, ta cược Tần Quảng Vương chỉ nhớ kỹ bốn chữ Xuân Hàn Tôn Chủ mà chưa hẳn có thể nhớ ba chữ Hà Hán Thanh.

- Nếu hắn nhớ kỹ, chuyện này căn bản không có hy vọng. Nhưng nếu chẳng may hắn không nhớ, như vậy chính là cơ hội của ta.

- Chính như ngươi nghe được, cơ hội của ta, ta đã thành công bắt được.

- Trước đó, ta cũng tự nghĩ là chưa hẳn đã có thể thành công. Nhưng ta chỉ muốn: bất kể có được hay không, ngại gì mà thử một lần? Nhỡ đâu vận khí tốt, chẳng phải là được rồi sao? Cho nên ta mới thử một lần.

Vân Dương mỉm cười:

- Chính vì vậy mà xong rồi. Thực muốn cảm tạ mục tiêu của hắn là ngươi, tuyệt đại đa số sự chú ý của hắn là trên người ngươi, nếu không chuyện này khó mà thành được.

- Ta đã hiểu, chờ đến lúc Tần Quảng Vương chính thức biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đã không thể quay đầu. Khế ước đã được ký kết! Vi phạm sẽ bị Thiên Đạo phản phệ, hắn không chịu nổi, coi như không cam lòng, phân nộ, cũng phải thực hiện lời hứa!

Bạch Y Tuyết bội phục đến muốn quỳ lạy.

- Đời này, Bạch Y Tuyết ta chưa từng phục người nào, từ trước tới giờ ta đều cho rằng mọi chuyện chỉ có thể dùng kiếm để giải quyết, cho tới bây giờ ta mới hiểu, thứ có thể giết người nhất, không phải là kiếm, mà là tính toán!

Bạch Y Tuyết thở dài một tiếng:

- Chuyện hôm nay để cho ta biết, cho dù là một người không có võ lực, cũng có thể tính toán khiến cừu gia của mình cửa nát nhà tan!

Trên mặt Vân Dương không có vẻ gì đắc ý, chỉ lạnh nhạt nói:

- Tính toán như vậy, tuy có thể đạt được mục đích của mình, hơn nữa trong thời gian ngắn có thể lấy được chỗ tốt nhất định, nhưng... Lại là cách hèn hạ bỉ ổi, nếu có lựa chọn khác, ta tuyệt không chọn cách này.

- Hết thảy, chỉ bởi vì không có thực lực.

Vân Dương nói:

- Sâm La đình muốn hoàn thành nhiệm vụ này, tất sẽ thương vong cực lớn. Chuyện này, là ta lợi dụng hảo cảm của Tần Quảng Vương đối với ta, ta hèn hạ, ta bỉ ổi, ta thừa nhận... Nhưng nếu phải lựa chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.

Bạch Y Tuyết bĩu môi:

- Vậy không biết Vân công tử có áy náy với ta không? Ngươi cũng cho ta nhảy hố như thế a!

Vân Dương nhoẻn miệng cười:

- Cho nên, ta chuẩn bị bồi thường cho ngươi a.

Bạch Y Tuyết chăm chú nhìn Vân Dương, trầm giọng nói:

- Bồi thường ta bằng cách nào?

Vân Dương sờ cằm suy nghĩ:

- Ta sẽ bồi thường ngươi rất nhiều thứ, ta có thể cam đoan từ giờ trở đi, ngươi không phải lo vấn đề cơm áo! Ăn ngủ nghĩ, ta bao hết! Mà ngươi chỉ cần thỉnh thoảng giúp ta làm mấy chuyện là được!

Bạch Y Tuyết khinh bỉ nói:

- Ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Cứ mơ giấc mộng xuân thu của ngươi đi nhé!!

Hắn tức giận nói:

- Chỉ một chuyện trước đó, thiếu chút nữa khiến ta phải bỏ mạng ngoài đường, ngươi còn muốn ta làm cho ngươi mấy chuyện... Rõ ràng là muốn thu ta làm thủ hạ! Ngươi nghĩ hay lắm!

Vân Dương lo lắng:

- Bạch Y Tuyết, nếu ngươi không đồng ý, sau này nhất định sẽ phải hối hận, thế nhưng lúc đó có hội hận cũng đã muộn nha!

Bạch Y Tuyết khịt mũi coi thường.

Hắn đã thấy rõ trái tim đen tối của Vân Dương, sao còn có thể tiếp tục mắc lừa, hắn cũng không phải là tên ngốc nha?

Nhưng hắn vừa quay người đi vài bước, lập tức chấn động toàn thân, triệt để ngây dại!

Quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn vẻ mặt thân thiết của Vân Dương.

Vân Dương mỉm cười ra hiệu.

- Ta vẫn bị ngươi hố...

Bạch Y Tuyết gào lên thê thảm:

- ... Ta lại bị ngươi hố!

Hắn rốt cục cũng hiểu rõ.

Từ khi Vân Dương nói bốn chứ Xuân Hàn Tôn Chủ, hắn đã không còn có đường lui.

Không biết địch nhân là ai, hắn còn có thể tự mình an ủi mình, nhưng bây giờ đã biết rồi, càng hiểu rõ sự đáng sợ của Tứ Quý lâu. Đúng như lúc trước Vân Dương đã nói, coi như bây giờ hắn có trói Vân Dương lại cũng không thể làm gì được...

Coi như hắn không trở thành thủ hạ của Vân Dương. Nhưng bất kể hắn ở đâu, Tứ Quý lâu cũng sẽ không buông tha hắn! Mà Tứ Quý lâu đối phó hắn, chẳng khác nào... Hắn cũng đang đối phó lại Tứ Quý lâu!

Cái này... Chẳng khác nào gián tiếp làm việc cho Vân Dương!

Tiểu hỗn đản này!

Bạch Y Tuyết triệt để im lặng!

Ngươi có thể đừng tính toán ta vậy a?! Cả đời này, ngươi không thể để cho ta thoát thân sao?

Thủy Vô Âm đứng một bên mỉm cười, từ đầu đến giờ hắn chưa từng lên tiếng, dối với hành động thành công kéo Sâm La đình nhập cục, Thủy Vô Âm chỉ có thể nhìn mà than thở, quá đẹp a!

Đối với Thủy Vô Âm mà nói, căn bản hắn không hề cảm nhận được cái mà Vân Dương gọi là “Hèn hạ bỉ ổi”, chỉ cảm thấy:

- Chiêu này của công tử quá đỉnh, có Sâm La đình tham gia chuyện này, kế hoạch tiếp đó của chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nếu tương lai có thể kéo thêm những siêu cấp bang phái khác vào cuộc, vậy kế hoạch bố trí tiêu diệt Hà Hán Thanh cũng không phải là hy vọng xa vời...

Bạch Y Tuyết trợn mắt một cái, rốt cục không nghe được nữa, xoay người trở lại.

Hai con hàng này thực quá không biết sống chết.

Các ngươi coi tổ chức như Sâm La đình sẽ rất vui vẻ bị các ngươi dẫn nhảy hố sao?

Nghĩ nhiều lắm a!

Chờ đến khi kết thúc chuyện này, trả thù đến từ Sâm La đình, tuyệt đối không phải thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được.

Hy vọng đến lúc đó, các ngươi còn có thể cười được.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng điểm này, có đánh chết lão tử cũng không nhập bọn với các ngươi! Nhưng, nghĩ lại kỳ thực đám Vân Dương đã là lợn chết không sợ nước sôi...

Hắn đã đắc tội Tứ Quý lâu, sao còn phải sợ Sâm La đình?

Chết trong tay ai cũng là chết mà thôi...

Nghĩ đến đây, Bạch Y Tuyết xúc động thở dài.

Ta trêu chọc phải ai a? Ngơ ngơ ngác ngác bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ...

Chuyện Bạch Y Tuyết nghĩ đến, sao Vân Dương có thể không nghĩ ra? Mắt thấy Bạch Y Tuyết rời đi, vẻ mặt thản nhiên của hắn cũng lập tức thu lại, cau mày, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.

Thủy Vô Âm nói:

- Công tử đang lo sự trả thù của Sâm La đình sao?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Thực lực tổng hợp của Sâm La đình, coi như kém Tứ Quý lâu, cũng sẽ không kém quá nhiều, một quái vật khổng lồ như vậy lại bị chúng ta tính kế, coi như hiện tại bọn hắn phải chịu sự ràng buộc của khế ước. Nhưng tương lai nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua cho chúng ta, nghiêm ngặt mà nói, tính toán này của chúng ta, thực sự cái được không bù nổi cái mất, thậm chí còn có thể nói là tự làm tự chịu.

Thủy Vô Âm nói:

- Liên quan tới chuyện này, trong lòng ta lại có một suy nghĩ, có điều phải xem lần này Sâm La đình xuất thủ như thế nào mới có thể định án, bây giờ mà nói có chút sớm, kế hoạch không kịp biến hóa a!

Vân Dương thở dài.

Hắn cũng không già mồm, cũng không vì thành công nhất thời mà cảm thấy vui vẻ.

Trong lòng hắn, tuyệt đối không dễ dàng như biểu hiện ngoài mặt.

Sâm La đình, Tứ Quý lâu.

Hai con quái vật không lồ nhất nhì thiên hạ.

Sâm La đình âm thầm làm việc, mà Tứ Quý lâu thì lại hoàn toàn ẩn núp. Một cái là tổ chức sát thủ, một cái lại là tổ chức thần bí.

Chỉ cần Tần Quảng Vương nhận nhiệm vụ này, như vậy cơ bản là Hà Hán Thanh phải chết không thể nghi ngờ.

Lấy thực lực cùng nội tình của Sâm La đình, giết một cái Xuân Hàn Tôn Chủ cũng không phải là việc quá khó.

Nhưng chỉ cần Hà Hán Thanh vừa chết, coi như có thể kích động chiến tranh giữa hai đại bang phái, nhưng phiền phức của hắn, cũng lần lượt mà đến.

Dù sao hắn mới là người thúc đẩy trường tranh đấu giữa hai bang phái, là công địch của cả hai nhà!

Điều càng mấu chốt hơn... Lần này hắn làm việc, là dùng diện mạo thực sự của Vân Dương, mà Tần Quảng Vương từng nhìn thấy vân tướng công thể của hắn, nếu xâu chuỗi lại, chưa hẳn không thể kết luận hắn là Vân Tôn!

Kỳ thực Vân Dương cũng không phải không nghĩ tới dịch dung, nhưng nhân vật như Tần Quảng Vương nào có thể dễ lừa gạt như vậy? Chỉ sợ bản tôn xuất mã, biến thành người khác, Tần Quảng Vương ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn tới!

- Kế sách trước mắt... Nhất định phải phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn bị vẫn hơn.

Vân Dương chớp động.