Ta Là Chí Tôn

Chương 219: Đến, chúng ta thương lượng giao dịch




- Ai...

Vân Dương vừa làm bộ muốn đi, Bạch Y Tuyết ở trong cửa sổ gọi lại.

Bạch Y Tuyết cũng đang nghi ngờ: Gia hỏa này nhất định có vấn đề, tại sao vừa mới nhìn ta lại muốn đi? Có ý gì?

- Có chuyện gì vậy?

Vân Dương nghi hoặc hỏi lại.

Có chuyện gì vậy?!

Câu nói này hẳn là do ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Ngươi đến tìm ta, là ngươi tìm ta có chuyện a?!

Dù trong lòng Bạch Y Tuyết nghĩ vậy, nhưng lại không nhịn nổi nỗi băn khoăn trong lòng:

- Vân Dương, chuyện này rất kỳ quái a. Ta đến nhà ngươi, không biết tại sao... Tất cả kỳ trân dị thiết mà ta cất giấu đều biến thành mục nát, đập cái liền biến thành bột mịn? Rốt cục là có chuyện gì a?

Vân Dương thầm thở dài một hơi, xem ra tên đầu gỗ này còn không có hoài nghi hắn, Vân Dương há miệng nói một câu:

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta nói Bạch Y nhà ngươi, ngươi không thấy lời này của ngươi rất có vấn đề sao? Thế nào lại là đến nhà ta mới vậy? Chính đồ vật nhà ngươi không được tốt, lại còn dám trách đến nhà của ta? Chẳng nhẽ ngươi hoài nghi nhà của ta có người mang ý đồ, đổi mất đồ cất giữ của ngươi?!

Bạch Y Tuyết ngượng ngùng:

- Đồ vẫn là đồ ban đầu, không bị đổi, cũng không có nhiều giá trị lắm, ân... Dù sao đồ tốt cũng không còn là đồ tốt nữa, ta nói như vậy... Ngươi có thể hiểu không?

Kỳ thực Bạch Y Tuyết cũng không biết mình đang nới gì, mặc dù hắn hiểu mình đang nói cái gì, ý chính là ý như vậy, nhưng lời nói ra ngoài, thực không phải ý đó a!

Biết rõ bản chất trong đó, nhưng Vân Dương vẫn tỏ ra vẻ khó hiểu:

- Cái gì? Bạch Y Tuyết nhà ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi xác định là ngươi đang nói tiếng người sao? Cái gì mà đồ tốt cũng không còn là đồ tốt nữa, ta hiểu cái gì a?!

Bạch Y Tuyết cũng biết mình không thể diễn tả thành lời, cứng họng, dứt khoát nói cùn:

- Dù sao, đồ của ta ban đều đều là đồ tốt, đến nhà ngươi liền biến thành phế vật... Chuyện này ngươi giải thích ra sao?

Vân Dương thấy Bạch Y Tuyết lúc này chính là miệng cọp nhưng gan thỏ, cười lạnh một cái:

- Bạch Y Tuyết, ta có ý tốt thu lưu ngươi, cho ngươi dưỡng thương, ngươi thấy ta tâm địa hiền lành nên muốn chơi xỏ ta đúng không? Nhìn cái khóa kia đi? Nhìn thành kiếm này chứ? Nhìn thấy cây đao kia không? Nhìn cái búa này nữa? Những thứ đó không phải kỳ kim dị thiết, nhưng tối thiểu cũng là bằng sắt a? Nhà ta có nhiều đồ như vậy, vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì, đồ vật ngươi để trong ngực mình, sau đó đến nhà ta móc ra liền nói hỏng... Ai, ta nói Bạch Y Tuyết, ăn vạ cũng là một môn học vấn, ngươi làm vậy là không được, khẳng định không thể ăn vạ với ta, lần sau phải kiếm lý do tốt tốt một chút, được không?!

Ăn vạ? Được không?!

Bạch Y Tuyết thẹn quá hòa giận, nổi trận lôi đình:

- Ta chỉ đang nghiên cứu thảo luận chuyện kỳ quái với ngươi, sao lại biến thành ăn vạ a? Ngươi như vậy là nói xấu ta, nói xấu ta!

Vân Dương chế giễu lại:

- Thủ pháp ăn vạ quá thấp kém, biết không thể làm được, liền đổi thành bêu xấu? Có tiến bộ có tiến bộ! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nhà ngươi nghiên cứu thảo luận là nghiên cứu thảo luận như thế sao? Ân, chờ mấy ngày nữa ta cầm cục đất đến thảo luận nghiên cứu với người khác, a, ta vốn cầm nội đan Huyền thú thập tam cấp, sao đến nhà ngươi lại biến thành cục đất? Tại sao nhà ngươi lại xảy ra chuyện kỳ quái như vậy? Ngươi bồi thương trả ta a. Quả nhiên là biện pháp tốt, chỉ cần nghiên cứu thảo luận mấy lần, ta liền phát tài a, phát tài a.

Bạch Y Tuyết đỏ mặt tới mang tai:

- Ta cũng không bắt ngươi bồi thường a, ta chỉ muốn nói....

Hiển nhiên người nào đó cũng chẳng biết nói thế nào.

Vân Dương lắc lư ung dung quay lại.

- Sao ngươi không đi nữa? Không phải ngươi muốn về sao?

Bạch Y Tuyết đang ngột ngạt buồn bực, hiển nhiên không muốn nói chuyện với tên ôn thần này nữa.

- Đây chính là nhà của ta, vì sao ta phải đi? Dựa vào cái gì để bắt ta đi?!

Vân Dương hùng hồn nói:

- Lại nói, ta tìm ngươi có chuyện, sở dĩ vừa rồi muốn đi, là thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ngươi, muốn cho ngươi chút thể diện, ngươi đã không cần thể diện, vậy chúng ta cứ mặt đối mặt, làm theo quy củ đi!

Lúc đầu hắn còn chút chột dạ, nhưng sau một trận tranh luận, Vân Dương xác định: tên ngốc này quả nhiên không biết gì cả, ta chột dạ cái lông a?

Lập tức lại tự tin, hùng hồn quay lại.

Bởi vậy có thể thấy được, giới hạn sự vô sỉ mỗi người kỳ thực đều không có hạn, mà là ngày càng tăng, nháy mắt tiến nhanh, chí ít Vân Dương là như vậy!

- Ngươi không nên nói bậy, sao ta lại không cần... Cái kia... Cái gì vậy a?

Bạch Y Tuyết vốn định phản bác, nhưng vừa nói nửa câu, liền thấy không có mặt mũi mà phản bác, đành phải buồn bực dọn đồ. Bảo bối của hắn không hiểu vì sao biến thành cặn bã, lại còn bị tiểu tử trước mắt mỉa mai một trận...

- Đương nhiên là chuyện giữa chúng ta, chuyện ngươi đáp ứng ta còn chưa hoàn thành đâu a!

Vân Dương nghiêm túc nói:

- Ta biết một mình ngươi không làm được, cũng không bắt ngươi tự mình làm nữa, chờ mấy ngày, ta tìm cho ngươi mấy tay cao thủ, lại đi làm một lần.

“...:

Lúc này Bạch Y Tuyết thực sự bó tay.

Một lần trước đó, đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Thiếu chút liền bỏ mạng lại, thế mà còn muốn bắt hắn đi nữa?

- Mặt khác, muốn hỏi ngươi một chút...

Vân Dương rất ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao Nhất Điện Tần Quảng Vương muốn truy sát ngươi?

Bạch Y Tuyết suýt nhảy dựng lên:

- Sao ngươi biết Tần Quảng Vương muốn truy sát ta?

- Ta tận mắt nhìn thấy.

Vân Dương nháy mắt mấy cái, tùy ý đáp lại.

- Cũng không biết là tên trời đánh nào thuê Tần Quảng Vương truy sát ta...

Nói đến chuyện này, Bạch Y Tuyết tràn đầy phiền muộn:

- Ta luôn thiện chí giúp người, tới nay chưa từng đắc tội với ai a.

Vân Dương xoay người rời đi.

Tên đao phủ thấm đầy huyết tinh, sát phôi dưới tay có cả vạn cái nhân mạng, thế mà còn không ngại nói thiện chí giúp người... Ngươi đến cái rắm của ta cũng không thèm nghe...

Người, hóa ra thực đúng là không có giới hạn cuối cùng a!

- Ừm, mấy ngày tới ngươi nên chú ý một chút, tuyệt đối không nên lộ khí tức của mình.

Vân Dương nháy nháy mắt nói:

- Bởi, có khả năng, bất cứ lúc nào Tần Quảng Vương cũng có thể đến đây.

Bạch Y Tuyết ngây người:

- Vì sao? Hắn tới làm gì?

Vân Dương nói:

- Bởi vì ta cũng thuê hắn, thuê hắn... Giết hộ ta một người.

“...”

Bạch Y Tuyết đột nhiên cảm thấy mấy đàn quạ bay qua đỉnh đầu.

Giờ khắc này, sự im lặng thăng lên đến cực điểm.

Ngươi muốn ta làm giúp ngươi, lại còn thuê ngươi muốn giết ta cùng làm giúp ngươi?

Đầu óc ngươi có bệnh hả?

Ngươi có năng lực như thế, sao không lên trời đi?!

...

Bạch Y Tuyết tiếp tục phát hiện.

Tên hỗn đản này không nói đùa, hắn muốn thực sự lên trời a!

Bởi, cỗ khí thế âm trầm dị thường quen thuộc, đột nhiên đến, trải rộng Vân phủ, ngay cả bên người hắn bị một cỗ khí tức âm trầm bao phủ...

Nhất Điện Tần Quảng Vương, thực sự tới.

Mặc dù không phải đến đuổi giết hắn, nhưng khí tức âm trầm này du tẩu quanh người hắn... Bạch Y Tuyết cảm thấy toàn thân vô lực.

Chỉ có thể làm theo lời Vân Dương, núp trong phòng, thu hồi toàn bộ khí tức, chẳng những không dám ra ngoài, ngay cả động cũng không dám động.

Trong lòng buồn bực không thôi.

Hắn nói tìm ai tìm ai? Nhân vật như Nhất Điện Tần Quảng Vương, cũng không phải ai muốn tìm là có thể tìm được a...

Bằng chút đạo hạnh tầm thường của Vân Dương, sao hắn có thể làm được a?

...

Bạch Y Tuyết thầm buồn bực. Hắn đương nhiên không biết, đại kiếm khách Phương Mặc Phi trong nhà Vân Dương, vốn dĩ là sát thủ dưới trướng Tần Quảng Vương.

Người khác muốn liền hệ Tần Quảng Vương cũng không dễ, nhưng đối với Vân Dương mà nói, lại hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhất là Tần Quảng Vương vẫn đang ở Thiên Đường thành, quanh quẩn đang tìm mục tiêu!

- Ngươi tìm ta?

Tần Quảng Vương mang theo một cỗ âm phong, quỷ âm chiêm chiếp đi vào Vân phủ, ánh mắt có chút ngoài ý muốn nhìn Vân Dương.

- ... Không tìm ngươi, vậy mời ngươi đến làm cái gì?

Vân Dương cảm thấy con hàng này đang nói nhảm.

- Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì sao?

Tần Quảng Vương còn có chút mơ hồ.

Tại sao con hàng này đột nhiên tìm hắn? Thế nào mà hắn lại có chút cảm giác kinh sợ a?

Vân Dương có thể khiến Nhất Điện Tần Quảng Vương cảm thấy kinh sợ, điểm ấy đủ để hắn kiêu ngạo mấy năm!

- Không có chuyện ta lại rảnh tìm ngươi?

Vân Dương cảm thấy đầu óc gia hỏa này tuyệt dối có vấn đề:

- Chúng ta có thể bớt luyện tập nói nhảm được không? Mau chóng nói chuyện chính sự mới phải a?!

Tần Quảng Vương vẫn còn mơ hồ:

- Ngươi nói ta là một tên đầu lĩnh sát thủ... Ngươi tìm ta có thể nói chính sự gì?

Vân Dương cúi đầu thở dài.

Ngươi con mẹ nó không phải là sát thủ, ta còn không rảnh tìm ngươi a, tìm sắt thủ đương nhiên là muốn giết ngươi... Đầu óc con hàng này nhất định có vấn đề.

- Lần này mời Tần Quảng Vương điện hạ đến đây, khẳng định là có chuyện quan trọng. Kỳ thực vấn đề, là muốn ngài phát huy nghề nghiệp...

Vân Dương dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:

- Ta muốn cùng Tần Quảng Vương điện hạ thương lượng một cuộc giao dịch.

- Giao dịch?

Tần Quảng Vương lập tức trở nên thông minh, chớp chớp mắt:

- Vân công tử muốn giết người?

- Chính là như vậy.

Vân Dương mỉm cười:

- Nếu không phải vì vậy, dù ta có lòng, cũng không có gan mời điện hạ tới pha trò.

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Có điều, ta thu phí rất cao nha!

- Chỉ cần có cái giá là được.

Vân Dương cười híp mắt:

- Đối với ta vấn đều có thể dùng tiền giải quyết, tuyệt không phải là vấn đề.

Tần Quảng Vương ho khan một cái, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác khó chịu có chút không thể phản bác được.

- Mục tiêu là ai?

Nhất Điện Tần Quảng Vương dứt khoát trực tiếp hỏi:

- Nói cái tên, ta kiểm tra xem đáng bao nhiêu tiền, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định giảm cho ngươi 20%, ai bảo ta nhìn ngươi thấy thuận mắt a!

Cái đồ chơi này còn có thể giảm giá?

Thuận mắt cái quỷ a, ta cần lão quỷ đầu nhà ngươi thấy thuận mắt sao?!

Vân Dương tủm tỉm:

- Cảm tạ điện hạ coi trọng, kỳ thực mục tiêu của ta chỉ là một lão nho sinh trong Thiên Đường thành, vốn dĩ cũng không muốn mời Sâm La đình ra mặt, chỉ là ta muốn làm việc cho ổn thỏa, còn lại muốn ẩn nấp không lộ diện, nên mới mạo muội mời điện hạ tới đây!

Bất ngờ, Tần Quảng Vương kia lập tức đề cao cảnh giác, trầm giọng nói:

- Lão nho sinh? Trong Thiên Đường thành? Ngươi vẫn nên nói một cái tên rõ ràng đi.

- Hà Hán Thanh.

Vân Dương thẳng thắn.

- Hà Hán Thanh?

Tần Quảng Vương nhíu mày:

- Sao cái tên này lại quen tai thế a?