Ta Là Chí Tôn

Chương 176: Tìm hướng dẫn viên Du lịch




Thiến nhi thu lễ vật không ngơi tay, nhưng ánh của nàng nhìn những người này, trong ôn nhu thanh tịnh, mang theo vài phần địch ý.

Nàng biết rất rõ, phu quân của mình là quân nhân, quân nhân, thì phải ra chiến trường. Ra chiến trường, thì sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, không phải địch nhân chết, chính là mình vong.

Nếu có một ngày, phu quân thực sự có gì bất trắc, như vậy, tất là chuyện mà những người đang hòa ái tươi cười tặng lễ vật cho mình lúc này làm ra.

Trong lòng rõ ràng điểm mấu chốt, nhưng bản thân nàng vẫn thu lễ vật, nghe những lời chúc mừng chân thành tha thiết của những người này. Vị cô nương thanh thuần này cũng không nhịn được mà có một cảm giác hoang đường.

Lúc này, tứ phương binh mã Ngọc Đường đã tan hết. Bàn ghế xếp dài liên miên mấy chục dặm cũng đã được thu dọn sạch sẽ, tựa hồ mảnh thổ địa yên tĩnh này chưa xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

Rốt cục cũng đến thời khắc nhạc hết người đi.

Nhưng, các vị tướng quân nhìn cái bãi đất lớn trống trải, trong ánh mắt nhao nhao toát ra vẻ không nỡ rời bỏ.

Như vậy, đã xong sao?

Hồi quân nhân thịnh yến oanh động toàn bộ đại lục, cứ như vậy mà kết thúc?!

Trong nhất thời, ai nấy đều cảm thấy thất vọng mất mát.

- Vừa rồi ta cảm giác được...

Một vị lão tướng Đại Nguyên nhắm chặt hai mắt:

- Cảm giác được bọn hắn đều tới... Bọn hắn đều cùng ta uống rượu...

Nghe được câu nói này, mấy vị lão soái cùng chấn động, trong lòng kịch chấn, tinh thần rơi vào trong hồi ức chưa về được.

Không chỉ có vị lão tướng quân này, mỗi người ở đây, tất cả các lão tướng quân bọn hắn đều có một cảm giác: những người kia... Những đồng đội chiến tử mấy năm nay, đều tụ họp bên người.

Tất cả đều tươi cười vui vẻ.

Tất cả đều cao hứng bừng bừng.

Cảm giác sinh tử đồng tâm vẫn nguyên si không đổi, vẫn là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!

Thu Kiếm Hàn ngửa mặt lên trời thở dài:

- Nhiều năm như thế, đưa tiễn biết bao nhiêu huynh đệ...

Một bên.

Hàn Sơn Hà ung dung thở dài.

Ánh mắt Thu Kiếm Hàn quét qua:

- Đều đã xong việc, mấy tên các ngươi sao còn không cút đi? Chẳng lẽ uống đến nghiện, muốn uống nhiều thêm mấy lần? Ta nói cho mấy lão già các ngươi biết, đừng có si tâm vọng tưởng, chuyện tốt như vậy, không thể gặp lần thứ hai đâu!

Hàn Sơn Hà trợn trắng mắt:

- Kỳ hạn thái bình quốc thư còn thời gian rất dài a, vì sao chúng ta phải đi gấp? Tại sao không thể uống thêm mấy trận? Ngươi không muốn chiêu đãi chúng ta, khó đảm bảo người khác sẽ không muốn chiêu đãi chúng ta!

Lãnh Đao Ngâm thản nhiên nói:

- Hàn huynh, còn có đám lão sát tài các ngươi, tốt nhất nên bỏ cái ý nghĩ hão huyền này đi, nếu ngươi không đi, chỉ sợ... Không còn kịp a. Thiên Đường thành, không chào đón bất kỳ người nào trong các ngươi.

- Máu tươi của con dân Ngọc Đường dính trên tay mỗi người các ngươi không ít hơn con số mười vạn người!

Lãnh Đao Ngâm từ từ nói:

- Nếu các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây... Cũng khó trách khỏi có chút tiếc nuối.

Hàn Sơn Hà lắc đầu cười nói:

- Đứng trước chân nhân ta chưa bao giờ nói láo, lo lắng như vậy, đoán chừng đặt ở bất kì quốc gia nào đều sẽ có, nhưng duy chỉ ở Ngọc Đường hiện tại là không có.

- Lão hủ đến đây, thứ nhất đương nhiên là tham gia hồi thịnh sự này. Chuyện thứ hai, lại là muốn tham quan Cửu Tôn phủ, tế bái anh linh Cửu Tôn. Rồi mới đi từ đường tướng môn tế bái tiên hiền Thượng Quan tướng môn, sau đó lại du lịch Bách Trượng hồ một chút.

- Mặt khác, tham quan Đoạn Đao các danh chấn đại lục, cùng Anh Linh đường thiên hạ quân nhân đồng thời khâm phục và ngưỡng mộ.

Hàn Sơn Hà chậm rãi nói:

- Những nơi đó, đều là những nơi mà ta không đi không được, nếu đã đến quốc đô Ngọc Đường, nếu không đi những nơi này, quả thực là vào bảo sơn mà tay không quay về, mất đi cơ hội này, e là không còn cơ hội nào nữa!

Sắc mặt Hàn Sơn Hà có chút đen lại.

Hàn Sơn Hà điểm một vòng. Cửu Tôn phủ, tướng môn từ đường, Bách Trượng hồ, Đoạn Đao các, Anh Linh đường, nhưng nơi này, nếu chạy đủ một vòng, ít nhất cũng phải tốn năm ngày, nếu kéo dài một chút, cũng có thể lên tới mười ngày.

Hơn nữa, có mấy nơi trong đó, cho dù là nhân vật như Hàn Sơn Hà, chỉ sợ cũng phải lưu luyến quên về, xem cả trăm lần cũng không thấy chán, thậm chí có khả năng lưu lại một thời gian, cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng lúc này là thời điểm mẫn cảm, lão này muốn làm như thế, chẳng lẽ là có ý đồ, muốn làm chuyện gì sao?!

- Hàn lão đầu nói không sai.

Một lão đầu khác cũng cười hắc hắc, xông tới:

- Nhưng nơi này, mấy người chúng ta đều muốn đi xem một chút.

Cái này, sắc mặt ba người Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cùng Thiết Tranh đồng thời đen lại.

Ba người đều hiểu rõ.

Người khác ở lại thì còn có khả năng gặp bất trắc, nhưng mấy lão già này lại tuyệt đối không đáng lo. Bởi, một khi bọn hắn xảy ra chuyện, hậu hoàn khí đó e là lớn vô cùng, môn sinh bạn cũ của họ nhiều không đếm hết, động một tí là có thể dấy lên sóng gió ngợp trời.

Thậm chí có thể nói, bây giờ năm nước sáu soái, binh mã trong tay môn hạ đệ tử, chiếm cứ bảy thành binh lực toàn bộ đại lục!

Một khi có người xảy ra chuyện, như vậy Ngọc Đường đế quốc sẽ đối mặt với lửa giận của bảy thành binh mã đế quốc đó!

Càng chết hơn, đối phương còn nắm đại nghĩa, sư xuất nổi danh!

Cái gọi là sinh linh đồ thán, họa diên tương sinh tuyệt đối không phải chỉ gọi cho có!

Tổ ong vò vẽ siêu cấp như vậy, đám người Thu Kiếm Hàn tự hỏi tuyệt không dám chọc, càng không muốn chọc, không thể chọc!

Đám lão gia hỏa này đã thản nhiên đến đây, ai biết mang theo âm mưu bố trí gì? Nếu nói chắc chắn không có bố trí, đánh chết Thu Kiếm Hàn hắn cũng không tin.

Khỏi cần phải nói, chỉ riêng năm ngàn người Hàn Sơn Hà mang theo kia, Thu Kiếm Hàn cũng có chút nhìn không thấu.

Trong năm ngàn người này, nếu không có hơn vạn cao thủ cái thế, không có siêu cấp cao thủ nắm chắc có thể mang Hàn Sơn Hà giết ra Thiên Đường thành... Thu Kiếm Hàn nguyên đem đầu bình chặt xuống làm bóng đá.

Bởi, nó quá hoang đường!

- Hiện tại trong thời hạn thái bình quốc thư, các ngươi vào thành du lãm, tự nhiên cũng có thể.

Thu Kiếm Hàn mặt lạnh nói:

- Nhưng... Không có khả năng để ngươi dẫn theo năm ngàn người. Chuyện này lấy hay bỏ, các ngươi tự an bài, nếu gây ra bất kỳ hỗn loạn nào, chẳng những chúng ta sẽ không nể mặt, Ngọc Đường cũng sẽ trọng nghiêm xử trí.

- Chúng ta mang năm ngàn người vào thành làm cái gì?

Hàn Sơn Hà híp mắt mỉm cười:

- Coi như có cho chúng ta đi vào hết, Thiên Đường thành các ngươi cũng không có đủ phòng khách mà chiêu đĩa, mỗi nước chúng ta, mang năm chục người là đủ.

Thu Kiếm Hàn hừ lạnh:

- Coi như vậy, chúng ta cũng không có thời gian tiếp đãi các ngươi.

Hàn Sơn Hà cười ha ha:

- Ai cần các ngươi tiếp đãi? Chúng ta muốn vào thành chơi đùa một phen, nếu có các ngươi đi cùng, chúng ta còn có thể tận hứng sao? Nếu thực lo lắng, ngươi có thể phái một người dẫn bọn ta tham quan, chúng ta liền túc cảm thịnh tình!

Thu Kiếm Hàn thở dài một hơi:

- Ngươi muốn ai dẫn các ngươi tham quan? Quan viên Lễ bộ thì sao?

Hàn Sơn Hà híp mắt chử:

- Chúng ta đều là quân nhân, nếu để đám phế vật văn nhân đi cùng, còn ra thể thống gì nữa, ta cũng không cần quân đội các ngươi phái người, ai nấy đều tự hiểu lòng nhau, trong lòng đều thầm thù hằn nhưng ngoài miệng vẫn phải khách sáo cũng không tốt. Không bằng để cho tiểu tử Vân Dương trong hôn lễ của Thiết Tranh đi cùng chúng ta a, tiểu tử kia có vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, xem cũng như là cảnh đẹp ý vui, để hắn bồi mấy lão già chúng ta dạo chơi, ấy là thỏa đáng nhất, theo ta được biết, tên kia chính là con trai độc nhất của Thiên Ngoại Vân Hầu, không văn không võ, không quân không chính, là một quý tộc tự do, càng là người Ngọc Đường ít thù với chúng ta nhất.

Thu Kiếm Hàn lập tức chấn động:

- Vân Dương? Ngươi coi trọng hắn rồi?

- Không sai, lão phu đúng là nhìn tên tiểu tử này thuận mắt.

Hàn Sơn Hà lẳng lặng mà nhìn Thu Kiếm Hàn, thật lâu mới nói:

- Chẳng lẽ ngay cả một người lão Thu ngươi cũng không cho?

Mấy lão soái khác không hiểu Hàn Sơn Hà muốn tiểu gia hỏa này làm cái gì, nhưng theo bản năng mà ồn ào:

- Không sai không sai, chúng ta muốn tên tiểu bối này, chúng ta đều thích hắn a.

Thu Kiếm Hàn mặt lạnh như sương, quả quyết cự tuyệt:

- Kẻ này không được, ngươi cũng đã biết hắn là con trai độc nhất của Thiên Ngoại Vân Hầu, hiện nay Vân Hầu không có trong thành, lão phu cũng không có tư cách cắt cử nhiệm vụ cho con trai độc nhất của hắn!

Đây là lời xa giao, cũng là sự thật, Thiên Ngoại Vân Hầu ở Ngọc Đường, chẳng những là tước gia siêu phẩm, càng là tồn tại siêu nhiên ngoài triều thần, cho dù Hoàng đế Bệ hạ cũng chỉ có thể xin mời, mà không thể điều động, Thu Lão Nguyên soái đúng là không có quyền sai bảo Vân Dương làm bất cứ chuyện gì!

Hơn nữa, nguyên nhân chính, Vân Dương chính là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Hoàng đế Bệ hạ, trước mắt, không thể để hắn tiếp xúc với nguy hiểm dù chỉ một chút, hiện này, việc chẩn trị cho Hoàng đế Bệ hạ đã đến giai đoạn quan trọng. Thu Kiếm Hàn sao có thể để Vân Dương đi theo Hàn Sơn Hà, nếu chẳng may xảy ra chuyện, đây chính là đại sự rung chuyển toàn bộ Ngọc Đường!

- Lão Nguyên soái quả là quá nể mặt Vân Hầu phủ ta, tiểu chất người nhỏ vai hẹp, xác thực không có khả năng chịu trọng trách, nhưng mấy lão đại nhân muốn ta làm bạn du lãm, cũng không phải đại sự khó lường, ở nhà ta cũng chỉ nuôi mèo nuôi chó, cũng không có chuyện gì cần làm. Lúc này có thể cùng mấy lão đại nhân đi xem phong cảnh, trò chuyện, trêu chọc cũng là chuyện tốt.

Một giọng ôn hòa chen vào, chính là Vân Dương.

Hàn Sơn Hà mỉm cười nhìn Vân Dương:

- Vân công tử nói một câu, lại có thể mắng mấy người chúng ta thành mèo thành chó, đúng là là hậu sinh khả úy, chúng ta càng muốn để hắn đi theo, thật không biết Vâu Hầu sao có thể sinh được một đứa nhỏ xuất sắc như vậy.

Thu Kiếm Hàn há to miệng:

- Cho cùng cũng là một người nhàn rỗi, Hàn Sơn Hà ngươi cầm lấy dùng cũng được.

Lão hầm hừ phất tay áo, quay đầu lên ngựa.

Lão Nguyên soái hiển nhiên ý thức được thái độ của bản thân có điều bất thường, Vân Dương đúng là con trai độc nhất của Thiên Ngoại Vân Hầu, thân phận siêu tục, nhưng suy cho cùng vẫn là một quý tộc tự do rảnh rỗi, không có gì quan trọng, thế nhưng Lão Nguyên soái quả quyết cự tuyệt, chẳng khác nào nói Vân Dương có nội tình khác, thậm chí là một bí mật không thể lộ ra ngoài, lúc này Vân Dương tham gia vào, mặc dù có chút hương vị mất bò mới lo làm chuồng, nhưng đâm lao phải theo lao, nếu không hậu hoạn vô tận!

Hàn Sơn Hà nhìn bóng người Thu Kiếm Hàn rời đi, cười một tiếng, rất có thâm ý.

Lão già Hàn Sơn Hà tâm tư cẩn thận, điều am hiểu nhất là tính toán lòng người, nếu nói hắn không nhìn ra ít gì đó, đó mới là chuyện lạ a!

- Như vậy... Vân công tử, trong khoảng thời gian này, mấy lão già chúng ta coi như giao phó cho Vân công tử chiếu cố.

Hàn Sơn Hà cười híp mắt nhìn Vân Dương.

Vân Dương như được thụ sủng nhược kinh:

- Nên làm, nên làm. Ta nhất định chiếu cố các ngài thư thư phục phục, miệng cười không khép, cuối cùng đều không muốn trở về...

------------

Phóng tác: xonevictory