Ta Là Chí Tôn

Chương 161: Ngọc Đường, Thiên hạ chi địch!




Ngọc Đường, Thiên hạ chi địch!

- Một ngàn người chưa đủ!

Đội trưởng đội thân vệ đột nhiên nghiêm túc nói:

- Lại điều thêm hai ngàn người tới! Từ hôm nay trở đi, số rượu này chính là tính mệnh của chúng ta! Cho dù ba ngàn huynh đệ toàn bộ chiến tử, nhưng, số rượu này tuyệt không thể mất, dù chỉ một giọt!

- Nơi này không chỉ có mấy ngàn huynh đệ chúng ta, dưới đất... Còn có mấy trăm vạn trung hồn của các huynh đệ đang chờ! Đang đợi!

Đội trưởng đội thân binh đỏ hồng hai mắt:

- Chúng ta đợi một ngày, cùng tất cả các huynh đệ, tất cả... Còn sống hay đã chết, cùng nhau nâng chén!

- Chỉ cần nghĩ đến ngày đó, một khắc đó, chỉ cần để cho ta cảm nhận một ngày đó, một khắc đó, chén rượu đó... Đời này, không tiếc!

Ngày 11 tháng 10, Thiên Đường thành bắt đầu cấm đi lại vào ban đêm, nước sạch rửa đường phố, đất vàng cũng được chở đến để đệm đường. Các đội ngũ binh lính tuần tra trực tiếp tăng gấp ba so với ngày thường.

Tất cả các cửa hàng trong phạm vi Thiên Đường thành, không phân biệt bối cảnh lại lịch, đều đồng thời nhận được thông báo.

Trong một tháng, không cho phép tạo ra bất kỳ hỗn loạn nào.

Người vi phạm, không hỏi lý do, trực tiếp niêm phong, trong vòng một tháng không cho phép mở cửa, hết thảy chờ qua một tháng nói tiếp.

Ngày 12 tháng 10.

Một vài cửa hàng khá lớn cũng bắt đều quét dọn tân trang, vải hồng bay rợp trời, bộ dạng vui mừng hớn hở.

Ngày 13 tháng 10.

Quân đội các nước đến dự lễ đóng ở ngoài thanh đã lên đến ba nhà.

Đại biểu quân đội quốc gia cũng lục tục tiếp cận.

Ngày 15 tháng 10.

Quân thần Hàn Sơn Hà hàn đại nhân của Đông Huyền đế quốc suất quân tiến đến.

Toàn bộ Thiên Đường thành vì đó mà sôi trào.

Lúc này đương nhiên không phải vì vui vẻ mà soi trào, mà là cừu hận sôi trào, đơn giản là hận không thể đem Hàn Sơn Hà ra thiên đao vạn quả, nghiền thành thịt vụn để thống khoái nhân tâm!

Mới đó không lâu, Đông Huyền cùng Ngọc Đường mới kết thúc chiến dịch, trong chiến dịch đó, dù Ngọc Đường đế quốc là phương được lợi cũng tổn thất mấy chục vạn thương vong! Máu tươi mà tướng sĩ đổ ra còn chưa khô, thi cốt còn chưa lạnh, anh linh còn chưa xa. Mà Hàn Sơn Hà lại nhẹ nhàng đơn giản đến Thiên Đường thành, há có thể không khiến người Ngọc Đường không sồi trào tức hận!

Một cỗ sóng ngầm cuồn cuộn bốc lên, tiếng vọng chưa từng có.

“Thái bình quốc thư, người tới là khách. Quân nhân thịnh sự, không say không nghỉ. Tuyên cổ độc hữu, chỉ có một ngày. Thiên cổ truyền tụng, mỹ danh vĩnh tụy. Không để cho anh hùng phải hổ thẹn, không để anh linh phải hổ thẹn!”

Truyền đơn ngắn ngủi mấy chữ, được mấy vạn tên quân nhân đem đến từng nhà.

Ba tên quân nhân một đội, một tên gõ cửa, một tên cúi trào, hai tay dâng truyền đơn. Còn một tên ở phía sau ôm lấy một đống truyền đơn chồng chất...

- Còn xin hiểu cho, đây là nguyện vọng của vô số các huynh đệ, cảm ơn giúp đỡ!

Mỗi nhà đều được đưa một tấm. Mỗi một khách sạn, mỗi một cửa hàng...

Chỉ cần là nơi có người, quân nhân Ngọc Đường đề đưa đến một phong truyền đơn tương tự.

Người đến, ngoại trừ có thân phận cừu địch trên chiến trường, còn có thân phận khác chính là quân nhân, cùng với tướng sĩ Ngọc Đường đều là những dũng sĩ, mục đích mà họ tới đây, chính là muốn cùng hưởng một chén rượu dành cho quân nhân khắp thiên hạ, cùng với chúc mừng hôn lễ của thiết tranh, vô số tướng sĩ Đông Huyền đều đến, song phương dù có lập trường khác nhau, nhưng lúc này, vẫn phải có chút tôn trọng tối thiểu, dù có cừu oán gì, hết thảy đều sẽ giải quyết trên chiến trường, cũng không phải là nên vọng động lúc này!

Mạch nước ngầm mới nổi lên liền tập tức bình phục.

Có một số lão nhân chưa được nhận truyền đơn, đã sớm mở cửa đại môn, làm đồ ăn, pha nước trà, bày trước cửa ra vào. Nhìn thấy quân sĩ đưa truyền đơn tới, liền mời nước mời trầu.

- Hải tử, làm rất tốt, chinh chiến cho tốt!

- Bảo trọng! Chúng ta hiểu các ngươi!

- Hài tử, sau này lên chiến trường, cố gắng giết nhiều thêm mấy tên địch, lão nhị nhà ta mấy ngày trước mới chiến tử ở thiết cốt quan, lúc này các ngươi đến, tựa như hài tử về nhà... Nhất định phải ăn cơm, uống miếng nước, nghỉ ngơi một hồi rồi mới lại đi...

- Vất vả.

Một vị lão thái thái, gắt gao nắm chặt tay tướng sĩ, nhẹ nhàng vuốt ve vết đao trên mặt vị quan binh đó, trên mặt bà, tràn đầy vẻ thương tiếc...

- Hài tử, ngươi chịu khổ rồi...

...

Mỗi tên quân sĩ đi đưa truyền đơn, lúc trở lại đều no căng cái bụng, hai mắt phiếm hồng.

...

Nội thành hoàn toàn yên tĩnh.

Tường thành cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Còn có ngoại thành, cũng đều chìm trong một mảnh yên lặng.

Một nửa số tướng quân trên đại lục đã tề tụ về đây, tinh kỳ theo gió tung bay, phần phật rợp cả bầu trời.

Hàn Sơn Hà chậm rãi rời khỏi lều vải, đi tới một gò đất nhỏ có địa thế hơi cao, ngóng nhìn Thiên Đường thành.

Gió thu rền vang đập vào mặt, cơ hồ mạnh đến mức thổi người không đứng vững.

Nhưng Hàn Sơn Hà vẫn bình tĩnh đứng đấy, nhìn cờ xí chỉnh chỉnh tề tền bay múa trên tường thành, nhìn đám binh sĩ Ngọc Đường đứng gác vô cùng sung mãnh, dù nhìn thật lâu, cũng không thấy họ nhúc nhích.

- Đại soái!

Chiến Ca bước lên phía trước, nâng lên một kiện áo choàng.

Hàn Sơn Hà khoát tay ngăn lại, vẫn yên lặng ngóng nhìn, lẩm bẩm nói:

- Ngọc Đường... Quốc vận chưa suy a!

Ba người Chiến Ca đứng sau lưng Hàn Sơn Hà, mở to hai mắt quan sát...

Đại soái, ngài nhìn được ra cái gì sao? Sao chúng ta nhìn mãi mà không thấy gì cả?!

- Các ngươi có biết không?

Hàn Sơn Hà nói khẽ:

- Đại lục này có nhiều quốc gia như vậy, thậm chí trong đó có rất nhiều quốc gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào Đông Huyền ta, nhưng lão phu chưa từng có đặt trong lòng, duy chỉ có lúc đối chiến với Ngọc Đường, lão phu dù đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng cũng phải tự mình xuất thủ? Vì sao lại vậy? Trước đó các ngươi không biết, sau đó cũng chưa từng nghị luận qua a?

Ba người đồng thời ngây người, cẩn thận ngẫm lại, có vẻ như thực đúng là như vậy.

Chỉ có lúc khai chiến với Ngọc Đường, Hàn Sơn Hà mới tự mình xuất thủ. Còn đối mặt với quốc gia khác, chỉ phái ra một trong ba người bọn hắn, thậm chí là để các tướng lĩnh khác xuất trận, bản thân hắn lại không hề để ý.

Trước đó, mấy người bọn hắn chỉ cho rằng, đại soái tự phụ cao minh, khinh thường xuất thủ, hiện tại, xem ra là còn có duyên cớ khác?!

- Xin hỏi đại soái, rốt cục là vì cớ gì?

Chiến Ca gãi đầu, có chút khó hiểu hỏi.

- Danh tướng bảng, mặc dù chỉ là một cái mánh lới hấp dẫn ánh mắt, nhưng trong đó cũng có rất nhiều thứ đáng giá để suy luận.

Hàn Sơn Hà híp mắt, nghênh đón gió thu, thản nhiên nói:

- Các ngươi có từng chú ý tới, hiện tại top 50 danh tướng trên đại lục, riêng Ngọc Đường đế quốc chiếm tới 17 người? Cái tỉ lệ này, so với bất kỳ quốc gia còn lại nào cũng đều cao hơn.

- Mà mười vị trí xếp hạng đều tiên, số ghế mà Ngọc Đường chiếm càng khủng bố hơn, trọn vẹn chiếm cứ ba ghế!

Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:

- Có lễ các ngươi cũng không biết, năm đó, mười vị trí đầu của danh tướng bảng, Ngọc Đường đế quốc đã từng chiếm tới bảy ghế!

- Bảy ghế?

Mộc vô vận cùng Cao Hàn đồng thời biến sắc.

Chiến Ca cũng chấn động:

- Là do thượng quan tướng môn?!

- Không sai, năm đó thất tướng của Ngọc Đường, năm vị trí đầu đều thuộc về thượng quan tướng môn. Còn có hai người chính là lão nguyên soái Ngọc Đường, hiện tại đã sớm qua đời, nhưng sự huy hoàng của quân đội Ngọc Đường năm đó, thực sự chấn nhiếp thiên hạ! Cho dù bây giờ lão phu chỉ nghĩ lại, cũng muốn kinh ba phần, sợ bảy phần, năm đó nếu không phải có nội ứng ngoại hợp, liên quân tam quốc đồng thời liên hợp bố trí tam thập lục diện mai phục, hoàn toàn chém trừ đại tướng của thượng quan tướng môn, chỉ sợ thiên hạ này đã sớm được vẽ trong bản đồ Ngọc Đường.

Thanh âm của Hàn Sơn Hà nặng nề:

- Sau chiến dịch kia, Ngọc Đường mặc dù không còn lực lượng tiếp tục khuếch trương, nhưng danh tướng soái tài vẫn mọc lên lớp lớp, mặc kệ là thời đại nào, danh tướng của Ngọc Đường cũng phải nhiều hơn nước khác, càng mạnh hơn nước khác.

- Các ngươi có biết, vì sao lại thế?

Thanh âm Hàn Sơn Hà ngày càng nặng nề.

- Vì sao lại vậy?

Cao Hàn có chút không phục:

- Chẳng nhẽ thiên phú của quân nhân Ngọc Đường lại cao đến thế? Nhân tài lại nhiều như thế?

- Cũng không phải!

Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:

- Ngọc Đường cường đại, phần lớn nguyên nhân là do địa thế. Từ khi Ngọc Đường kiến quốc đến nay, đế đô tọa lạc tại Thiên Đường thành này. Toàn bộ cương vực Vân Dương, chính đã chiếm nửa cái khu vực trung tâm đại lục!

- Mặt cường đại nhất của Ngọc Đường, cũng là bởi vì nói... Bảy mặt thụ địch!

Hàn Sơn Hà thở dài một hơi thật sâu:

- Tướng quân Ngọc Đường, cơ hồ mỗi năm đều trong tình trạng chiến tranh! Tùy tiện một vị tướng đều là người quen thuộc chiến trường, là chiến tướng thân kinh bách chiến!

- Cái gọi là thân kinh bách chiến, chính thực là thân kinh bách chiến, mà tứ đại đế quốc Đông Huyền, Đại Nguyên, Thiên Tứ, Tử U chúng ta, ngoại trừ một vài tướng quân nổi bật ra, nhưng người khác cũng chỉ là tô điểm cho đẹp, hoặc chính là tự tâng bốc nhau lên. Ngoại trừ tướng lĩnh Ngọc Đường, rất ít tướng lãnh quốc gia khác dám nói mình thân kinh bách chiến, trên thực tế, số tướng linh có thể chiến đấu trên trăm trận cũng không qua ba mươi người.

- Nhưng mà tướng quân Ngọc Đường, mỗi người đều là chiến tướng chân chính trải qua hàng trăm trận chiến! Thậm chí, mấy trăm trận chiến!

- Bọn hắn không ngừng dung sinh mệnh chiến đấu, mỗi người đều dùng cả đời để chiến đấu, khác biệt trong đó, các ngươi hiểu không?

- Chiến tranh mà chúng ta đối mặt, nhìn chung đều là đối chiến với một thế lực khác. Nhưng quân nhân Ngọc Đường nhà người ta, bọn hắn đánh phía Đông, lại đánh phía Nam, lại đánh phía Tây, đánh phía Bắc, thậm chí còn muốn đánh Đông Bắc, Tây Nam...

- Bởi, mặc kệ là bọn hắn có đánh chúng ta hay không, chúng ta đều sẽ đi đánh bọn hắn! Đây là một tuần hoàn vĩnh cửu, bất kỳ phương nào đều không thể lựa chọn khác!

- Cứ như vậy, chiến tướng có thể trải qua trăm trận mà còn sống, lại há có thể không đáng sợ?

- Hết lần này tới lần khác, bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục, muốn khai cương khoách thổ, đều không thể vòng qua được Ngọc Đường!

Hàn Sơn Hà nói liên tục một hồi, lúc này đã có chút rời rã mệt mỏi, thở dài một tiếng:

- Cho nên, sự cường đại của Ngọc Đường được cả thiên hạ công nhận! Hoặc nói, không thể không công nhận, không thể không công nhận!

- Ta đã già, mặc dù có thể nổ lực duy trì, cũng không thể cầm cự được thêm mấy năm. Đông Huyền sớm muộn cũng phải nhờ các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngày sau, trên chiến trường mà đối mặt tướng lĩnh Ngọc Đường, dù là nổi tiếng hay không nổi tiếng, ngàn vạn lần không thể phớt lờ. Nếu là Ngọc Đường tiếp tục bất diệt, như vậy, thiên hạ này, tương lai chính là của Ngọc Đường.

- Trừ phi Ngọc Đường hủy diệt, quốc gia khác mới có thể nhân cơ hội loạn thế mà tranh hùng.

- Kỳ thực, đó cũng là nguyên nhân khiến cho giữa tứ quốc chúng ta rất ít có chiến tranh, nhưng lại đều xuất binh hướng Ngọc Đường.

Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng nói:

- Ngọc Đường, thiên hạ chi địch! Thiên hạ đều sợ nó!

- Nhìn đi, nhìn quân nhân trên tường thành lúc này.

Hàn Sơn Hà giương mắt lên nhìn.

Ba người Chiến Ca theo ánh mắt của Hàn Sơn Hà mà nhìn tới.

-------------

Phóng tác: xonevictory