Ta Là Chí Tôn

Chương 140: Vì chiến trường mà sinh, vì chiến đấu mà sống




Từ khi nam nhi trưởng thành của Thượng Quan đều chiến tử, tới giờ vẫn không hề có động tĩnh gì, trưởng bối phụ nũ chỉ ở trong nhà dạy bảo trẻ nhỏ, tập võ đọc sách, để có một ngày, tái chiến sa trường, trọng trấn danh dự gia đình.

Với tình hình trước mắt, chí ít trong thời gian ngắn, Thượng Quan gia sẽ không có hành động gì lớn.

Nhưng một khi có chuyện phát sinh với Thượng Quan lão phu nhân, coi như đương kim hoàng đế bệ hạ cũng không dám lãnh đạm, tất phải thận trọng đối đãi.

Mà người trước mặt Vân Dương này chính là Thượng Quan Linh Tú, chính là nhân vật chính trong thế hệ trẻ tuổi của Thượng Quan tướng môn.

Nữ nhân này như kỳ danh của nàng, vô cùng Linh Tú, hiểu rõ thế sự, lại không tùy tiện bước ra khỏi cửa. Vậy mà hôm nay lại tới Vân phủ tìm Vân Dương, như vậy, nhất định có chuyện mà ngay cả Vân Dương cũng không cách nào coi nhẹ.

Không gì khác, chỉ riêng bốn chữ Thượng Quan tướng môn, Vân Dương cũng không kìm nổi lòng tôn kính, không thể nào cự tuyệt!

- Vân tiểu đệ.

Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Lần này ta đến đây, muốn mời Vân tiểu đệ giúp ta dẫn tiến đến Lăng Tiêu Túy, Lăng đại sư.

Cách nàng nói chuyện, đậm chất quân nhân, gọn gàng, dứt khoát, thẳng đến chỗ chính, không có nửa điểm vòng vèo.

- Lăng Tiêu Túy?

Vân Dương nói:

- Hắn đã đi, không biết Linh Tú tỷ muốn timg Lăng Tiêu Túy là có chuyện gì? Phải chăng có thể nói với ta một chút! Xem ta có thể giúp một tay hay không.

Tìm hiểu chuyện của người khác đúng là không lễ phép, nhưng là Thượng Quan Linh Tú lại hy vọng thông qua hắn để liên lạc với Lăng Tiêu Túy, coi như Vân Dương hết lòng tin tưởng phong phạm Thượng Quan tướng môn, nhưng vẫn phải hỏi rõ ý đồ của đối phương, sau đó mới có thể quyết định có giúp nàng hay không.

Thượng Quan Linh Tú trầm giọng nói:

- Chuyện này nếu Vân tiểu đệ không hỏi, sa cũng sẽ nói rõ. Tiểu chất nhi nhà ta, có ba người có thiên chất thiên khai bát khiếu, ta muốn thử thời vận, xem trong bọn hắn có người nào có thể được Lăng đại sư coi trọng, bái nhập môn hạ hay không.

- Nếu việc này có thể thành, Thượng Quan sẽ có mấy hạt giống cao thủ, tương lại rong ruổi sa trường, cũng có thểm mấy phần vốn liếng bảo mệnh.

Thượng Quan Linh Tú thuận theo mà nói.

Nói đến mấy chữ vốn liếng bảo mệnh, Thượng Quan Linh Tú cũng không khỏi có chút khó chịu, cúi đầu.

Vân Dương thầm chấn động:

- Tương lại rong ruổi sa trường? Bọn hắn mới mấy tuổi? Sao lại kéo tới rong ruổi sa trường?

Thượng Quan Linh Tú ngang nhiên nói:

- Ba chất nhi mà ta vừa nhắc đến đều đã sáu tuổi. Một nhà Thượng Quan gia, vì chiến trường mà sinh, vì chiến đấu mà sống, nam nhi Thượng Quan gia, 15 tuổi liền phải vào chiến trường! Ra sức vì nước, chống cự ngoại xâm!

Vân Dương thầm run lên.

Lúc này mới sáu tuổi, đã tính tới rong ruổi sa trường, vì nước giết địch?

Mà người Thượng Quan gia đúng là vui thấy kỳ thanh, thậm chí bản năng cho rằng chiến đấu là chuyện hiển nhiên!

- Chỉ tiếc là Lăng đại sư đã đi, ta cũng không biết hắn hiện ở phương nào, khó mà tìm được.

Vân Dương lắc đầu thở dài, trong lòng có một cảm giác vi diệu khó tả.

Một nhà Thượng Quan tướng môn này, vì bốn chữ “Cả nhà trung liệt” mà đã trả giá bao nhiêu a? Còn muốn tiếp tục bỏ ra bao nhiêu a? Tựa hồ cả nhà này đều có một sự cố chấp, nam nhi là phải ác chiến sa trường, phải da ngựa bọc thây!

Đây là một gia tộc mà bất cứ người nào cũng phải tôn kính!

Nhưng cũng là một gia tộc bi đát!

Trên mặt Thượng Quan Linh Tú lộ ra một tia ảm đạm, lẩm bẩm nói:

- Kỳ thực, hôm nay ta tới đây cũng chỉ muốn thử thời vận, coi như có gặp được, Lăng đại sư cũng chưa chắc đã nguyện ý thu nhận... Một tên đệ tử mang theo huyết hải thâm cừu trên người.

- Dự tính ban đầu của ta, cũng chỉ muốn tương lại khi các chất nhi chinh chiến...

Thượng Quan Linh Tú than khẽ:

- Vân tiểu đệ, đã tạ. Cáo từ.

Nói chuyện lưu loát dứt khoát, thấy không làm được, liền lập tức đứng dậy rời đi.

Vân Dương nhịn không được, nói khẽ:

- Kỳ thực, ta thấy tương lại của các hài tử, chưa chắc nhất định phải chinh chiến sa trường a.

Thượng Quan Linh Tú đưa lưng về phía Vân Dương, nhàn nhạt nói:

- Thượng Quan gia tộc, đời đời kiếp kiếp, đều là da ngựa bọc thây, ác chiến sa trường. Nếu bọn hắn không đi sa trường giết địch, nợ máu mấy đời, ai đến đòi lại? Đây là sứ mệnh của năm nhi Thượng Quan, càng là số mệnh của bọn hắn!

Lời Thượng Quan Linh Tú vừa dứt, Vân Dương nhất thời ngây ngẩn cả người.

- Người Thượng Quan gia, chiến tử sa trường, bất kể là bị âm mưu hãm hại, hay là bị Thập Diện Mai Phục, hoặc chính diện chém chết, đều là số mệnh của họ. Không oán không hối. Chúng ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn ngoài sa trường để trả thù, miễn cho làm nhục uy danh của tổ tiên. Nhưng phần nợ máu này, vẫn luôn tồn tại. Nếu đã tồn tại, như vậy phải đòi lại trên chiến trường, hai quân đối diện, dùng máu cùng sinh mệnh của địch nhân mà rửa sạch thù oán này, giúp tổ tiên trút được oán khí.

- Nam nhi Thượng Quan gia, vì chiến trường mà sinh. Vì quốc gia mà phục vụ, vì nhân dân mà hy sinh thân mình!

Thượng Quan Linh Tú kich liệt nói:

- Đây là gia huấn của Thượng Quan gia ta!

“Nam nhi Thượng Quan gia, vì chiến trường mà sinh. Vì quốc gia mà phục vụ, vì nhân dân mà hy sinh thân mình!”

Vân Dương lẩm bẩm lặp lại đoạn văn này.

Đây chính là gia huấn của Thượng Quan gia a!

Nhìn Thượng Quan Linh Tú quay người rời đi, bóng lưng cao gầy, rõ ràng là dáng vẻ thướt tha mềm mại của nữ tử, lại bị vị Thượng Quan đại tiểu thư này biến đổi thành một loại khí thế nuốt chửng sơn hà!

Bộ pháp kiên định, một khi bắt đầu cất bước, quyết không quay đầu.

Chỉ là một nữ tử trẻ tuổi mới 20, nhưng lại có một khí thể thiết huyết lạnh thấu xương.

- Linh Tú tỷ!

Vân Dương không khỏi kêu lên.

- Làm sao?

Thượng Quan Linh Tú quay đầu, nhìn Vân Dương, đột nhiên hơi cười:

- Ta đi đây.

Xoay người, phất phất tay.

- Như dự tính ban đầu của Linh Tú tỷ, chính là muốn mấy tiểu chất tu luyện huyền khí, tăng cường thực lực, thêm mấy phần vốn liếng bảo mệnh, như vậy chưa hẳn phải tìm Lăng Tiêu Túy.

Vân Dương nói:

- Ta cũng có chút pháp môn.

Thượng Quan Linh Tú đưa lưng về phía hắn, lắc đầu, nói:

- Chúng ta cũng có phương pháp tu luyện, ngươi hẳn cũng hiểu. Ta muốn tìm Lăng Tiêu Túy, mục đích thực sự cũng không phải chỉ vì tìm phương pháp tu hành, mà là... Muốn tìm cho chất nhi... Một chỗ dựa có thể giúp chúng bảo mệnh. Chỉ thế thôi.

- Cái gọi là lý do, chẳng qua chỉ là lý do mà thôi.

Thượng Quan Linh Tú buồn bã cười một tiếng:

- Nam nhi Thượng Quan gia ta, chỉ cần lên chiến trường, đều sẽ không trở lại, điều này chúng ta đã sớm biết, nó đã là số mệnh không thể nghịch chuyển.

- Không có bất kỳ địch nhân nào, dám yên tâm để hậu nhân Thượng Quan tướng môn trưởng thành. Mặc dù tất cả tướng quân hiện tại đều vô cùng tôn kính và khâm phục Thượng Quan tướng môn. Nhưng một khi gặp nhau trên chiến trường, càng là hậu nhân Thượng Quan gia, sẽ gặp phải đả kích càng mãnh liệt.

- Không có bất kỳ quân đội quốc gia nào, hy vọng Thượng Quan tướng môn phục hưng.

Thượng Quan Linh Tú bình tĩnh nói:

- Các cháu của ta, lúc nào lên chiến trường, lúc đó chính là tử kỳ của chúng.

- Nhưng sứ mạnh của chúng, ngay ở trên chiến trường, chúng ta không thể không đi, nhất định phải đi.

- Cho nên, hôm nay ta tới tìm Lăng Tiêu Túy, hy vọng có thể cho chất nhi một cái hộ thân phù... Mặc dù biết rõ, trên chiến trường địch nhân sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, chưa hẳn đã chịu nể mặt cái bùa hộ mệnh này, nhưng cuối cùng vẫn muốn thử một chút. Nhưng Lăng đại sư đã không còn ở đây, vậy lần nữa đã chứng minh, số mệnh nam nhi Thượng Quan gia, thực chính là như vậy.

- Đa tạ ngươi, Vân tiểu đệ.

Thượng Quan Linh Tú sải bước mà đi.

Thân ảnh cao gầy, nhanh nhẹn biến mất trước mắt Vân Dương.

Vân Dương vẫn kinh ngác xuất thần, tâm tư chập chừng thật lâu không thôi.

...

Gió thu vẫn gào thét trên bầu trời Ngọc Đường.

Nhưng trong hậu viện Thượng Quan gia, lại đang khí thế ngất trời.

Nơi này có một cái tiểu giáo trận.

Một lão phu nhân tóc trắng bạc phơ, chắp tay sau lưng, lạnh lùng đứng bên sân, nhìn chăm chú động tĩnh trong giáo trường, không bỏ sót dù chỉ một chi tiết.

Trong giáo trường, sáu tiểu hài tử đang xếp thành một hàng, lớn nhất cũng chỉ chừng mười mấy tuổi, nhỏ nhất vẫn chỉ năm sáu tuổi, đều là thiếu niên trẻ con.

Đám hài tử này đang đứng trung bình tấn, mỗi đứa đều mồ hôi đầm đìa, nóng hôi hổi, mồ hôi đôm đốp đôm đốp rơi xuống, thấm ướt cả mặt đất dưới chân, nhưng chúng vẫn đang kiên trì chống đỡ.

Thân thể nho nhỏ đã sớm ứng phó gian nan, lung la lung lay, mấy đứa nhỏ, càng đã chảy đầy nước mắt. Mồ hôi cùng nước mắt giọt lớn giọt nhỏ thi nhau chảy xuống. Nhưng chúng vẫn gắt gao ngậm chặt miệng, không chịu khóc thành tiếng.

- Kiền trì!

Ánh mắt lão phu nhân vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, đối với bộ dạng thể thảm của mấy đứa nhỏ mà làm như không thấy.

Rốt cục...

Một đứa bé lung la lung bay, phù phù ngã xuống đất, lập tức ngất xỉu.

- Mang xuống!

Lão phu nhân nghiêm nghị quát.

Phốc phốc...

Một lúc sau, nhưng hài tử khác cũng không chịu nổi mà lần lượt té xỉu.

- Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, sau một khắc, tiếp tục huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung!

...

Sau khi nghỉ ngơi một chút, mấy đứa nhỏ khôi phục một chút khi lực, lưu loát leo lên lưng ngựa, cắn răng, trên lưng ngựa sóc nảy chập trùng, làm một loạt động tác, từ trên lưng ngựa nghiên người, tiến vào dưới bụng ngựa, lại từ một bên khác vọt lên lưng ngựa, lập tức kéo cung...

Tổng cộng có mười mấy động tác, cứ như vậy lăn qua lộn lại kéo cung, mãi cho đến khi tuấn mã đều có chút không thể tiếp tục kiên trì, sáu hài tử vẫn đang không ngừng luyện tập, nhưng lúc trước đứng trung bình tấn, mấy hài tử đã sớm tiêu hao quá nhiều khí lực, tuy đã có một khắc nghỉ ngơi, nhưng duy trì đến lúc này cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, rốt cục, một hài tử nhỏ nhất trong sáu người bỗng nhiên lay động một cái, ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Thất thủ trong chớp mắt này, lại vô cùng khác biệt so với thất thủ khi đứng trung bình tấn, trung bình tấn nhiều lắm là cả người ngã bệt xuống đất, nhưng nếu ngã từ trên lưng ngựa, đầu ngã xuống trước, hông vẫn tiến lên, hệ số nguy hiểm bạo tăng vô số lần!

Mắt thấy móng ngựa chiến mà bởi không khống chế được kia, sắp giẫm đạp lên trên thân thể ấu hài.

- Tất cả không được nhúc nhích!

Lão phu nhân nghiêm nghị hét lớn, người đang định lao ra cứu viên lập tức dừng bước, chỉ dám lo lắng nhìn về giữa sân.

Mấy quý phụ bên sân đã sớm đỏ hồng hai mắt, nước mắt uyển chuyển ướt át rơi xuống.

Lại thấy hài tử rơi xuống kia liều mạng thay đổi thân thể, nỗ lực xê dịch thân thể trên mặt đất, móng ngựa đạp xuống phốc một cái, cơ hồ ngay sát mặt hắn.

Nhưng, mấy thớt ngựa khác cũng đã điên cuồng xông tới.

...

--------------------