Ta Là Chí Tôn

Chương 1171: Các ngươi dám mắng ta! (2)




Thời gian dài như vậy, một mực bị kìm nén!

Chỉ khi xem đám tiểu tử Cửu Tôn phủ trưởng thành, mới có thể vui mừng một chút.

Nhưng vui mừng thì sao, kìm nén trong lòng vẫn luôn tồn tại, chưa từng được phát tiết ra!

Thế nhưng cái Cửu Tôn phủ chết tiệt này, có chỗ nào để phát tiết sao.

Tìm ai?

Cho dù là Vân Dương, cũng không để chống nổi một bàn tay của hắn…

Giờ Thất Tinh môn tự tới cửa tìm chết, với Đổng Tề Thiên mà nói, thực như nắng hạn gặp mưa rào.

Xem như tìm được chỗ phát tiết!

Cơ hội trời cho như vậy, sao có thể để Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương ra tay trước, phá cơ hội của hắn?

Đám Thất Tinh môn bên ngoài chờ hồi lâu, đang do dự muốn cường công Cửu Tôn phủ, lại đột nhiên thấy nồng vụ nơi sơn môn đã biến mất, sao đó sơn môn liền mở rộng.

Cùng lúc đó, một cỗ linh khí tinh thuần tới cực điểm phun ra.

Đám Thất Tinh môn mới hít một hơi, lập tức cảm thấy toàn thân thư thái, cả người như nhẹ bớt mấy cân.

- Quả là bảo địa!

Đám người Thất Tinh môn như thấy hồi sinh, không chút do dự mà vọt tới.

Đám Cửu Tôn phủ này thực ngu xuẩn, hộ sơn đại trận này tinh diệu vô luân, bọn hắn khó mà xông vào được. Coi như có thể xông vào, cũng cần phải có thời gian rất lâu, nếu chẳng may đám Vân Dương trở về, ngược lại chính là ác mộng của bọn hắn!

Thế nhưng, người trong Cửu Tôn phủ lại chủ động mở ra, thực sự cho rằng bọn hắn vào được sẽ thủ hạ lưu tình sao?!

Chỉ là nói cho có thôi, thế mà các ngươi lại tin, không phải ngu xuẩn thì là cái gì?!

Giờ Thất Tinh môn bọn hắn đạt được bảo địa này, đừng nói là đoạt lại trung phẩm Thiên Vận kỳ, dù muốn tiến thêm một bước cũng là chuyện trong tầm tay, quả là ông trời chiếu cố Thất Tinh môn a!

Có lẽ, lần bại này, không phải là ác mộng mà lại là cơ duyên, đại cơ duyên để Thất Tinh môn nhân cơ hội quật khởi!

Sau khi tiến vào, đập vào mắt có thể thấy xương mù dày đặc, tường vẫn bao phủ, linh thụ kỳ quả, thiên tài địa bảo đâu đâu cũng thấy.

Hai bên đại lộ, từng gốc Thiết Thân tùng đại thụ cao tới tận trời, xếp thành một hàng đọc. Chỉ riêng số Thiết Thân tùng này, đã có thể dùng làm tài liệu rèn đúc thần binh thượng đẳng!

Nhưng ở nơi này, chỉ là thực vật có tác dụng phủ xanh!

- Bảo địa!

Đoàn Thiên Xung đầy say mê, hãm sâu khó tự kiềm chế.

Nào nghĩ tới, một cái tông môn mới thu được trung phẩm Thiên Vận kỳ, lại có thể có được khi tượng như vậy.

Các đệ tử đi theo cũng nhìn đông nhìn tây, nét mặt đầy hững phấn.

Nơi này…

Thật tốt!

Hơn nữa, lại có diện tích rộng như vậy… nghe đồn Cửu Tôn phủ mới thành lập không lâu, sao có thể kiếm được bảo địa khổng lồ như thế… Thất Tinh môn chúng ta tồn tại trên vạn năm, tổng bộ môn phái cũng chỉ có như vậy…

Mà nhìn sơn môn của người ta, linh khí nồng đậm, khung cảnh đẹp mắt, tâm thần thanh thản, không nói chơi!

Mà tất cả những thứ này, sẽ là của bọn hắn…

- Nơi này tốt chứ?

Một thanh âm ung dung truyền đến.

Đoàn Thiên Xung theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão đầu bước tới, nói lão đầu cũng không quá thỏa đáng. Người này, nhìn mới chỉ chạc ba mươi, nhưng nói bốn mươi, năm mươi, sáu mươi, thậm chí sáu trăm cũng được… thực sự không thể nhìn ra tuổi tác thực sự.

Thế lại không nhìn ra, đối phương bao nhiêu tuổi, lúc này hiền lành nhìn bọn hắn, cười híp mắt, thái độ ôn hòa tới cực điểm.

Chủ động thả thiện ý, mong bọn hắn có thể thủ hạ lưu tình, bớt chút huyết tinh? Nghĩ nhiều rồi nha lão quỷ!

- Không sai.

Đoàn Thiên Xung nói:

- Các hạ là?

Lão nhân híp mắt cười nói:

- Mấy tên dế nhũi các ngươi, chưa thấy qua nơi nào tốt như vậy?

- Cái gì???

Đoàn Thiên Xung bị một câu bất ngờ đánh tới ngẩn người.

Lão già này, mỉm cười hòa ái, lại nói ra lời này. Cảm xúc cùng ngữ cảnh hoàn toàn khác, khiến người ta cảm thấy cực không thoải mái, ngươi tính là cái thứ gì?

Một đệ tử giận dữ, lớn tiếng quát ớn:

- Lão già, ngươi là ai? Dám… phát ngôn bừa bãi như vậy, biết người trước mắt ngươi là ai không?!

Lão nhân cười hì hì lại nói:

- Lão phu thấy các ngươi mới đến, vẻ mặt như chưa thấy qua việc đời, lòng rất xem thường các ngươi, các ngươi nói các ngươi không phải người thường, nhưng vẻ mặt lại như tên nhà quê. Khiến người vừa nhìn liền biết các ngươi không ra gì, về phần các ngươi là ai, lão phu thực sự không để trong mắt!

Đám người Thất Tinh môn: “…”

- Chỉ là một đám dế nhũi, tới chỗ chúng ta liền mê mẩn, không biết Đông Tây Nam Bắc rồi hả? Không phải tìm gái chứ? Nhìn cái mặt dục vọng không được này của ngươi, hẳn là lão phu đoán không sai, nhưng nhìn đám người như đống phân các ngươi, coi như chủ động cười quần, cũng phải có người cảm thấy hứng thú a?!

Lão đầu vẫn giữ vẻ tươi cười, vui vẻ ra mặt, thế nhưng càng nói lại càng ác độc.

Từng câu từng chữ đầy ý lăng nhục, bắn liên tằng tằng, đám người trước mặt còn chưa kịp tiêu hóa, lời sau đã càng thêm ác độc.

- … ngươi ngươi ngươi… lão già nhà ngươi! Lão vương bát đản… lão hỗn đản…

Đám người giận đến phát run, nói không thành lời.

Mấy người hơi cục xúc, đã xúc động muốn lên đánh người.

Lão đầu đột nhiên giận dữ:

- Bằng mấy người các ngươi, cũng dám kết nhân quả với ta?!

Đám người: “…??”

- Các ngươi lại dám mắng ta!

Đổng Tề Thiên lớn tiếng hét, thanh sắc câu lệ:

- Các ngươi mắng ta, đã là tội không thể tha, lại thêm các ngươi mưu đồ làm loạn, miệng kêu đánh giết, muốn trộm căn cơ của chúng ta cho mình dùng, ta quyết không thể buông tha các ngươi!

Nói xong, sắc mặt lại hơi thả lỏng, tựa như tìm được cớ xuất thủ, cao hứng nhẹ nhàng.

- Lão rùa già, lão hỗn đản, lão bất tử…

Đám người liên tiếp mắng, tức đến méo miệng.

Động thủ?

Không vội.

Chúng ta người đông thế mạnh, vẫn mắng một trận cho hả giận rồi lại nói. Lão già này, hôm nay không mắng chết ngươi, chỉ một đao sao tiết được hận trong lòng.

Lão đầu nhe răng cười:

- Được được được, hiện tại các ngươi mắng ta, không ai giữ được các ngươi!

Lời còn chưa dứt, lão nhân gia đã yên lặng tiến thêm một bước.

Đại địa không huyên náo.

Sơn phong cũng không động tĩnh.

Nhưng, trên dưới Thất Tinh môn, đều như cảm nhận được đại địa rung chuyển, thiên địa càn không như đảo lộn!

Rõ ràng, hết thảy vẫn thế, nhưng trong nháy mắt lão đầu này bước lên, đã triệt để hóa thành một đại Ma Thần!