Ta Là Chí Tôn

Chương 1167: Mệnh người, thiên định!




Cửu Tôn phủ.

Từ khi đám Vân Dương rời đi, hết thảy đều diễn ra bình thường, không có bất cứ tình huống nào đặc biệt phát sinh.

Chỉ là, các đệ tử trong sơn cốc, từng người đều càng thêm chăm chỉ cố gắng.

Đổng Tề Thiên ngày ngày đứng trên đỉnh cao nhất, cảm thụ linh khí tẩy lễ, tuần hoàn qua lại, để hiểu thêm điểm này, hắn còn âm thầm chỉ định một trăm đệ tử, quan sát thể chất biến hóa của chúng.

Trải qua một thời gian kiểm tra, Đổng Tề Thiên rốt cục xác định:

- Tu luyện trong Cửu Tôn phủ, lâu ngày, thực sự sẽ thay đổi thiên chất Tiên Thiên, hơn nữa còn là ưu hóa!

Phát hiện này, khiến Đổng Tề Thiên kĩnh hãi không thôi!

Bởi hắn biết: Coi như là môn phái có thượng phẩm Thiên Vận kỳ, thậm chí là Kim phẩm Thiên Vận kỳ, cũng không thể có công hiệu nghịch thiên như vậy được!

Cửu Tôn phủ này… lại làm bằng cách nào?

Mà trong một ngày này…

- Đã sắp tới hai mươi ngày…

Đổng Tề Thiên tự lẩm bẩm:

- Thời gian cũng không xê xích nhiều lắm a? Không biết chiến quả thế nào rồi?

...

Ngay khi Đổng Tề Thiên ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên thầm sinh cảm ứng, hắn là tồn tại cỡ nào cơ chứ? Lập tức nhận ra dị biến của Cửu Tôn phủ, sau một lát, liền cảm nhận được dưới chân Cửu Tôn phủ chấn động, một cảm giác rung động rất nhỏ.

Rung động này, biên độ không lớn, nhiều nhất chỉ khiến nước ao hơi gợn sóng.

Cảm giác như vậy, người bình thường thậm chí là tu giả cũng khó mà cảm nhận được, nhưng với tu vi của Đổng Tề Thiên, tự nhiên có thể phán đoán ra, có điều lại không thể xác định được đầu nguồn chấn động, hiện tượng này khiến Đổng Tề Thiên cảm thấy hứng thú.

Lần theo rung động, Đổng Tề Thiên ngạc nhiên phát hiện, linh khí bốn phương tám hướng đột nhiên điên cuồng tụ lại!

Tốc độ tụ tập linh khí này, cả đời Đổng Tề Thiên chưa từng thấy qua, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua!

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, tựa như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng phi thân bay lên, thân thể nhanh chóng bay lên tới ngàn trượng, phóng mắt nhìn lại, đã thấy linh khí triều tiechj trùng trùng điệp điệp, vô bờ vô bến, dùng độ cao hiện tại của hắn, vẫn không nhìn thấy biên giới.

Đổng Tề Thiên lần nữa bay thêm một ngàn trượng, từ cao nhìn xuống, lúc này mới nhìn thấy phạm vi linh khí ba động, nhưng khi vừa nhìn thấy, Đổng Tề Thiên liền hít một ngụm khí lạnh.

Đập vào mắt, linh khí trong phương viên sáu ngàn dặm cùng đổ về Cửu Tôn phủ! Một sóng lại một sóng, linh khí như biến thành thực chất, căn bản không chút do dự chảy qua.

Đứng trên không xem tiếp. Bốn phía Cửu Tôn phủ đã hình thành một hải dương linh khí, theo gió mà dậy sóng.

Đợt linh khí thứ nhất đã nhập Cửu Tôn phủ. Đợt thứ hai, thứ ba… lần lượt tới, không ngừng không nghỉ…

Đổng Tề Thiên khẽ chuyển tâm tư, lại đem lực chú ý chuyển tới phía bốn phía Cửu Tôn phủ, đã thấy mấy chục ngọn núi trong phương viên ngàm dặm đột nhiên khô héo!

Người bình thường có thể không biết ý nghĩa, nhưng Đổng Tề Thiên lại rất rõ ràng, dấu hiệu này, chứng minh sinh mệnh lực trong phạm vi ảnh hưởng, đang bị từng chút hút đi, thẳng đến khi hết sạch, sinh cơ không còn.

Linh khí tràn trề không dứt, thanh thế càng ngày càng lớn, tràn trền không gì đỡ nổi!

Mà điểm tập kết Cửu Tôn phủ, lại như hóa thành một lỗ đen, không ngừng nuốt lấy linh khí từ bốn phương tám hướng đổ tới, tựa như vĩnh viễn cũng không đủ!

- Đây là… đã đoạt được Thiên Vận kỳ?

Đổng Tề Thiên có chút ngây người:

- Thế nhưng, dù đoạt được Thiên Vận kỳ, cũng không thể tạo ra động tĩnh lớn như thế đi.

- Dù linh khí vốn có của Cửu Tôn phủ đã vượt xa phạm trù hạ phẩm, giờ đạt được hạ phẩm Thiên Vận kỳ, đề thăng linh khí gấp bốn lần cơ sở, quy mô bạo tăng cũng chỉ trong dự liệu… nhưng quy mô lớn như này, biến hóa kinh người như vậy, thực sự vượt xa dự liệu…

Hô hô hô hô…

Linh khí thủy triều ba động như muốn nổ tung, liên tục tăng lên, dần dần phát ra tiếng gào thét kịch liệt, mắt thấy tình thế ngày càng kịch liệt, linh khí ban đầu chỉ lặng yên tiến vào, còn hiện tại, như Thiên hà trút xuống, thanh thế nghe mà rợn người, chấn động tâm can!

Lúc này, giữa không trung, một đạo thanh mang chớp động!

Oanh!

Một cây Thiên Vận kỳ màu xanh từ xa bay tới, ầm ầm cắm lên đỉnh Cửu Tôn phủ.

Sau đó liền sừng sững bất động, mặc cho linh khí phong bạo quét qua, chỉ có mặt cờ đón gió phấp phới, rầm rầm rung động.

Thiên Vận kỳ màu xanh vừa rơi xuống, tốc độ linh khí trút tới lại tăng thêm, lúc đầu đã vốn nhanh, hiện tại còn phải thêm một chữ càng, tựa như từng đầu Thanh Long xuất thế, không ngừng bay vào Cửu Tôn phủ.

Linh khí hiện tại, đã không phải là thoáng như thực chất nữa, mà trực tiếp là thuần nhiên thực chất!

Mắt thấy biến cố phát sinh, Đổng Tề Thiên triệt để ngốc trệ, sợ đến ngây người!

- Không đúng, đây rõ ràng là khí tượng mà trung phẩm Thiên Vận kỳ mới có thể tạo thành? Nhưng mục tiêu của bọn hắn không phải là hạ phẩm Thiên Vận kỳ thôi sao? Sao lại biến thành trung phẩm? Cái này vô lý!

- Chẳng lẽ đám tiểu tử này, một đường càn quét, trực tiếp đánh tới trung phẩm? Thế nhưng… sao lại có thể như thế?! Vô luận là thực lực đám Sử Vô Trần, hay là thực lực các đệ tử, có thể tấn thăng hạ phẩm Thiên Vận kỳ đã là cực hạn, nhiều lắm đạt tới hạ phẩm trung giai là cùng, ngay cả ba vị trí đầu cũng chỉ là vọng tưởng, càng không thể trùng kích trung phẩm thành công a!

Đổng Tề Thiên rất tự tin về phán đoán của mình.

Hắn thấy, lần này Cửu Tôn phủ xuất chiến, chắc chắn thu được hạ phẩm Thiên Vận kỳ!

Hơn nữa còn không phải hạng sau cùng!

Theo hắn đoán, Cửu Tôn phủ có thể vọt tới trung đoạn, ước chừng xếp tới thứ bốn thứ năm gì đó. Thế nhưng đó là cực hạn, tuyệt đối không thể nhúng tràm vào ba vị trí đầu. Dù sao muốn thăng cấp, cần phải có năm trận toàn thắng mới được. Nội tình trước mắt của Cửu Tôn phủ dù không tầm thường, nhưng trung giai đã là cực hạn, ba vị trí đầu, tùy tiện một nhà đều thực sự là đại tông môn, Cửu Tôn phủ không thể quá quan trảm tướng!

Càng không nói đến thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, thậm chí trùng kích trung phẩm Thiên Vận kỳ, đánh rụng môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ, hoàn toàn là vọng tưởng không thiết thực!

Mà sự thật trước mắt, lại biến cái tuyệt đối không thể xảy ra, hiện ra trước mặt hắn!

Nhìn linh khí tràn trền như trường giang đại hà đổ ra biển, Đổng Tề Thiên chỉ có thể cười khổ.

Nhưng sau nụ cười khổ, đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác kích động, cảm khái khó hiểu!

Đổng Tề Thiên biết: Bản thân, đã được chứng kiến kỳ tích ra đời!