Ta Là Chí Tôn

Chương 1118: A, Mùi Vị Gì?




Nhớ tới buổi tối hôm qua giao lưu cùng Thần Thú, Tần Nhược Cốc hoặc nhiều hoặc ít đã thở ra một hơi.

Hai người đứng vững trong sân. Giằng co với nhau, nhưng không có giống mấy lần chiến đấu trước đó.

Sau khi Tần Nhược Cốc đứng vững, bản năng cảm giác còn chưa đủ an toàn, hắn lại lui về phía sau vài chục trượng.

Hiện tại, giữa hai người đã cách nhau bốn mươi trượng!

Khoảng cách này đã làm Vân Dương kinh ngạc:

- Tần chưởng môn, chẳng lẽ các hạ còn chưa chuẩn bị cẩn thận sao?

Hắn nói xong liền tiến lên phía trước một bước

- Chậm đã!

Tần Nhược Cốc ngăn cản hắn tiếp tục tới gần, hòa nhã giải thích nói:

- Trận này, tác dụng của bản chưởng môn chỉ là đốc chiến, nói cách khác, Vân chưởng môn chỉ cần thắng được Huyền thú của ta, chính là ngươi thắng!

Vân Dương:

- Ồ?

Huyền thú? Chính mình cần chiến đấu với một đầu Huyền thú?

Vân Dương theo bản năng tản mát huyền khí ra, điều động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công rất ít dùng tới.

Trong tay Tần Nhược Cốc mang một vòng tay phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng vuốt ve, lập tức, hắn lên tiếng lẩm bẩm, một tia sáng hiện lên, bỗng nhiên hiện trường xuất hiện một ngọn núi!

Một ngọn núi màu đen!

Tất cả mọi người giật mình, lại cẩn thận phân biệt, phát hiện ngọn núi này chính là một con gấu.

Con gấu với hình thể to lớn!

Toàn thân trên dưới không có chút lông tạp nào, thân thể đen kịt. Con gấu này lại cao khoảng hai mươi lăm trượng, chỉ một cánh tay của nó đã đủ rộng bằng một căn phòng bình thường.

Đứng ở nơi đó, hiển nhiên chính là một gò núi nhỏ.

Sau khi gấu đen hiện thân, nó vẫn có chút mơ mơ màng màng nâng tay gấu lên xoa xoa mắt, hé miệng lộ ra răng nanh dài hơn một trượng, sau đó ngáp một cái thật dài.

Sau đó rất nhân tính hóa quay đầu bất mãn nhìn Tần Nhược Cốc một chút.

Hiển nhiên, Hùng đại gia này còn chưa tỉnh ngủ.

- Hùng Thánh Vương, hiện tại, đối thủ của chúng ta đang ở trước mặt ngài đấy.

Tần Nhược Cốc cúi đầu thi lễ:

- Ngài chỉ cần đánh bại hắn, chúng ta sẽ thắng lợi, đến lúc đó tùy tiện ngài ngủ bao lâu, chí ít trong thời gian tương đối dài, chúng ta không dám quấy rầy ngài bình yên.

Gấu đen móc móc lỗ mũi, móc ra một đống nước mũi dài như thùng nước, vèo một tiếng bắn ra ngoài, ngoẹo đầu nhìn thoáng qua Vân Dương, sau đó đưa tay kia lên móc mũi.

Sau đó lại có một đống vàng óng bay đi, nó hắt xì hơi một cái.

Nó hít hít một cái, đại khái cảm giác thống khoái dễ chịu, lúc này mới đối mặt với Vân Dương, trong miệng hừ hừ một tiếng.

Vân Dương lúc này đã vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đến cực hạn, vẻ mặt tươi cười đứng đó nhìn gấu đen.

Vân Dương có tính tình thích cái đẹp và có vài phần bệnh sạch sẽ, nhưng đối mặt với gấu đen lôi thôi như thế, hắn lại rất hân hoan, chỉ vì sâu trong mắt Vân Dương có hoài niệm...

Hắn nhớ tới, trước đó không phải rất lâu... Con gấu nhỏ đáng yêu kia.

- Hiện tại, cũng không biết hai người trong rừng kia... Thế nào? Nếu có cơ duyên, ta chắc chắn tới thăm các ngươi, các ngươi nhất định phải chờ ta, chờ ta lại đến!

Gấu đen phát ra hai tiếng hừ hừ, đột nhiên há miệng phát ra tiếng hống:

- Ngươi tiểu gia hỏa này, chính là địch nhân Ngự Thú tông chúng ta?

Rất nhiều môn phái không rõ nội tình, bao quát đám người Vân Dương cũng bị tiếng hống này làm giật mình, không có ngoại lệ!

Trời ơi!

Con gấu này có thể nói tiếng người, nó là gấu đấy!

Không phải người khoác da gấu giả trang đấy chứ?

Suy nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy không đúng, vóc người thể tích của con gấu, người, làm sao có thể có hình thể như thế?

Vân Dương giật mình còn ở đằng sau, sau đó hắn càng vui mừng: Biết nói chuyện? Vậy càng tốt hơn.

So sánh với tu vi thực lực của mình, các loại át chủ bài, Vân Dương rất có lòng tin vào cái miệng bản thân, chỉ cần dùng cái miệng thật tốt, chính là câu thông tốt, bất cứ địch nhân nào cũng có thể dùng miệng giải quyết xong!

Hùng Thạc nhìn chằm chằm vào Vân Dương, hiển nhiên không biết tiểu tử trước mắt này vui vẻ đến từ đâu, nhìn thấy bản vương còn không bị hù tè ra quần?

Vân Dương cười cười:

- Hiện tại là thời điểm tranh kỳ, có điều trong các môn phái có được Thiên Vận Kỳ có thứ tự khác nhau, ai mà không phải địch nhân, có điều Hùng Vương tiền bối đã đi ra, sao không thuận tiện ngắm phong cảnh, ở bên ngoài chơi đùa giải sầu. Nếu thuận đường kết giao bằng hữu, với người với ta đều rất tốt!

Gấu đen hừ hừ, nhìn tiểu gia hỏa áo tím đối diện, càng nhìn càng có cảm giác, a, trên thân tiểu gia hỏa này... Tại sao ta có cảm giác thân thiết như vậy?

Hương vị... Thật dễ ngửi!

Loại cảm giác này, không chỉ gấu đen mới có, còn nhớ trước kia, Kế Linh Tê cẩn thận hầu hạ Thiên Huyễn Linh Hầu hơn ba tháng, tứ đại công tử xin giúp đỡ dạy dỗ Huyền thú, còn có mã chủ Hồng Hồng, Hắc Kim Hùng, Hoa Văn Mãng trong hồi ức của Vân Dương, thậm chí năm đầu Bạch Bạch, rất rất nhiều Huyền thú, tất cả đều bởi vì cảm giác này mà trầm luân.

Ân, còn có con Huyền thú trong trận chiến lúc trước chạy ra ngoài một cách khó hiểu, nếu không phải trước khi khai chiến con Huyền thú kia vì cái gì đó mới chạy đi, chỉ sợ Bạch Dạ Hành sẽ lâm vào khốn cảnh hai mặt giáp công, cho dù hung hãn hay bình tĩnh cỡ nào, nhân lực có lúc hết, cuối cùng khó thoát khỏi bại trận một lần.

Lúc này, Hắc Hùng Vương có thể là ngoại lệ sao?

Hưu hưu hưu...

Gấu đen không nhịn được hít hít vài hơi, khó hiểu trong mắt càng nồng đậm.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, thân thể bay lên, trực tiếp tiến lên trước khoảng hai mươi trượng, đứng cách Hùng Vương ba bốn trượng, ngửa đầu nói:

- Hùng Vương các hạ thật sự thần uy lẫm liệt, làm cho người ta kính nể.

Gấu đen lộ ra thần sắc đắc ý, rất thận trọng nói ra:

- Như nhau.

Cái mũi lại hít hà vài hơi: A, mùi vị gì?

- Không không không, kẻ hèn này lần đầu tiên nhìn thấy Hùng Vương uy mãnh như thế. Vừa rồi mới gặp đã kinh hãi, giật mình kêu lên, cái gọi là Huyền thú đỉnh cấp, nhiều nhất chỉ như tiền bối mà thôi.

Vân Dương chân thành nói.

Hùng Vương nghe Vân Dương cận thân chào hỏi, lại bị tâng bốc lên tục, nó cảm thấy dễ chịu thống khoái, con mắt cũng híp lại, nói:

- Kỳ thật, bản Hùng Vương mặc dù uy mãnh tuyệt trần, tu vi sâu xa, nhưng càng hiếm thấy hơn ở chỗ, bản Hùng Vương đẹp trai, ít có gấu sánh bằng.

Vân Dương nhìn núi thịt màu đen trước mặt, cũng phát huy sức tưởng tượng tự thân đến cực hạn, lại nhìn bên trên một chút, hắn không nhìn thấy đẹp trai gì cả, cười ha ha nói:

- Tiền bối quá khiêm tốn, chí ít trong các huynh đệ Hùng tộc mà ta gặp, thật sự không nhìn thấy ai đẹp trai hơn Hùng Vương tiền bối, sánh bằng sáu bảy thành tiền bối cũng hiếm thấy.

Ân, ta thật sự chưa gặp qua bao nhiêu Huyền thú Hùng tộc, Hắc Hùng Vương trước mắt so sánh với Vạn Kim Hùng và Hắc Kim Hùng nhỏ nhắn thì càng vụng về hơn, hắn đang nói dối, chí ít Vân Dương cảm thấy như vậy!

Gấu đen cười ha ha.

Âm thanh to lớn chấn động làm màng tai mọi người run rẩy.

Tần Nhược Cốc gấp gáp, lớn tiếng nói:

- Hùng Thánh Vương, người trước mắt chính là đối thủ của ngài đấy!

Gấu đen cực kỳ bất mãn hừ hừ, cúi đầu nhìn Vân Dương, càng nhìn càng cảm thấy, người này rõ ràng chính là người tốt, không những ánh mắt độc đáo, hơn nữa còn nói thật, còn có mùi trên người... Quá thân thiết!

Đơn giản chính là một loại sự thật, khó mà hình dung... Cảm giác thân thiết!

Thân thiết đến mức chính mình... Xem đây là huynh đệ cùng mẹ sinh ra.