Ta Là Chí Tôn

Chương 110: Để ta tới hòa giải




Rầm rầm...

Chỉ trong chốc lát, đại nội thị vệ giăng đầy lúc nãy đã biến mất không còn một mảnh.

Đương tràng, cũng chỉ còn có năm tên thái giám.

Đến lúc này, khác biệt mạnh yếu đã triệt đê nghịch chuyển!

Mễ Không Quần tức giận tới toàn thân phát run, đôi mắt híp lại thành một đường, tựa như một con rắn độc nhìn Thu Kiếm Hàn, ánh mắt tràn đầy vẻ hung tàn cay nghiệt.

Thu Kiếm Hàn phất ống tay áo một cái, thản nhiên nói:

- Việc nhỏ như ân oán giang hồ của các ngươi, lão phu cũng lười can dự! Nhưng ta cảnh cáo các ngươi, không được gây chuyện lớn ở hoàng thành, nếu không, lão phu sẽ không để yên!

- Chúng ta đi!

- Mễ Không Quần, chuyện của chúng ta gác lại sau, chờ ngươi xử lý xong mấy chuyện vặt này, lão phu lại tính toán với ngươi! Hôm nay lão phu cũng không lợi dụng lúc ngươi khó khăn, ngươi tự lo bản thân cho tốt!

Lão Nguyên soái hầm hầm xoay người, căn bản không cho Mễ Không Quần cơ hội nói chuyện, sải bước mà đi.

Đám người Vân Dương ở bên, xem việc mà bội phục đến muốn phục đầu xuống đất!

Thu Lão Nguyên soái thực là cao tay a, quả đúng là gừng càng già càng cay, thủ đoạn lưu manh như vậy thực... Chậc chậc chậc...

Vân Dương thực không thể không bội phục!

Chiêu này của Thu Lão Nguyên soái quá mức lưu manh bá khí, quả nhiên là thần lai chi bút.

Vừa mới thấy chất nhi của mình sắp không chịu nổi, cũng không đợi tình hình tiếp tục chuyển biến, lập tức sắn tay tham gia.

Hơn nữa vừa mới ra tay, lập tức không lưu lại chỗ trống cho Mễ Không Quần phản bác, trực tiếp tấn công vào chỗ yếu hại!

Dùng dăm ba câu đơn giản, lại luôn mồm nói quốc gia đại nghĩa, trực tiếp lấy đạo của người mà trả cho người, lập tức chèn ép tất cả khí diễm của Mễ Không Quần, cuối cùng, khiến Mễ Không Quần ngay cả một câu cũng không nói được.

Chỉ cần Mễ Không Quần dám cãi lại, Thu Kiếm Hàn liền dám trực tiếp bắt hắn lại, tiếp đó giải quyết tại chỗ cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.

Cho dù Mễ Không Quần biết rõ lợi hại, không dám cãi lại, nhưng Thu Lão Nguyên soái nhà người ta ỷ vào quan uy, lại chiếm đại nghĩa, dăm ba câu liền đuổi sạch binh mã của đối phương, khiến cho đối phương lập tức trở thành tư lệnh không quân.

Thủ đoạn thiên vị của Lão Nguyên soái đã sử dụng đến mức lô hỏa thuần thanh, trước khi đi còn buông lại một câu: Giang hồ là giang hồ, lão phu lười muốn quản. Lão phu cũng không lợi dụng lúc ngươi khó khăn.

Sau đó, cứ thế đi...

Không, trước khi đi Thu Lão Nguyên soái có vẻ như còn có một câu uy hiếp: chờ ngươi xử lý xong mấy chuyện vặt này, lão phu lại tính toán với ngươi.

Ân, nếu ngươi xử lý không tốt, lão phu liền tìm ngươi tính sổ! Một lần tính tổng nợ cho hết!

Xem ngươi muốn đối phó cháu ta thế nào!

Cháu ta đối phó ngươi, nếu ngươi dập đầu đụng đâu đó bị thương hay chết, đó là ngươi không may, nhưng nếu cháu ta xảy ra chuyện gì, vậy liền tiếp tục tính sổ với ngươi!

Độ dày da mặt vị Lão Nguyên soái này, đâu có thể dùng câu dày như tường thành đê hình dung, tối thiếu cũng phải là chỗ tường thành rẽ ngoặt mới may ra có thể so a!

- Đây mới là lưu manh, đây mới là lão lưu manh, đanh mới là cực hạn của không nói lý... Cảnh giới chí cao a... Quả thực ngưỡng mộ như hoàng hà cuồn cuộn! Nhìn thôi mà muốn than thở tâm phục khẩu phục!

Vân Dương sâu sắc kiểm điểm bản thân.

Tai mấy phương diện không biết xấu hổ, lưu manh, chơi lưu manh, không nói đạo lý... Trên những phương diện này, hắn còn không gian tiến bộ rất lớn, cần phải học tập nhiều hơn nữa a!

Nhìn Lão Nguyên soái nhà người ta kìa, vào lúc cháu mình đang trong lúc lâm vào thế yếu, vừa mới chỉ ra tay, mà lập tức xoay chuyển càn không.

Loại thủ đoạn này, so với mấy thủ đoạn quanh co mà hắn vừa nghĩ ra, thực sự là cao minh hơn vô số lần.

Đơn giản, thô bạo, trực tiếp!

Nhưng mà hiệu quả càng thêm nhanh chóng, lại như đinh đóng vào gỗ ba phân, chắc chắn!

Nhìn năm tên thái giám đang ngơ ngác tại chỗ, đám người cơ hồ muốn cười thật to, chỉ mấy tên hoạn quan quanh năm trong thâm cung, cũng muốn cùng với lão binh du côn, lão lưu manh, lão vô lại Thu Kiếm Hàn tranh phong?

Căn bản là không cùng một cấp bậc a!

Không nói nhưng cái khác, chỉ riêng quan uy hai bên đã chênh lệch trọn mấy cái cấp bậc đâu!

Mễ Không Quần híp mắt, nhìn hương Thu Kiếm Hàn rời đi, âm lãnh hừ một tiếng.

- Lời Lão Nguyên soái nói trước lúc rời đi thực đúng là có đạo lý, bất quá chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, sao đến mức phải gây phong ba như thế, sắc trời cũng không còn sớm, tranh thủ thời gian mà xử lý đi. Nói cho cùng cũng không phải là đại sự gì, nhanh chóng kết thúc mới là đúng đắn.

Vân Dương ưu nhã cất bước đi tới, bắt đầu lên tiếng hòa giải:

- Kỳ thực chuyện này ta thấy là một cái hiểu lầm, trước đó cũng là hiểu lầm. Mễ tổng quản cũng không phải người ngoài, Thu đại thiếu cũng là bằng hữu, chúng ta hòa khí trò chuyện chút, chắm dứt cuộc hiểu lầm này, thế nào?

Ánh mắt âm lanh của Mễ Không Quần quét qua người Vân Dương, hiển nhiên hắn cũng không biết gia hỏa tự nhiên xuất hiện này là ai.

Trước mặt hai phe nước lửa tùy thời bạo phát này, lại dám mạnh miệng mạo xưng người hòa giải, ngươi cho rằng ngươi là ai? Có năng lực này sao?

- Nếu các ngươi thực không muốn trò chuyện cũng không sao/

Vân Dương thấy không ai đáp lời liền sửa lại khẩu khí:

- Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện giang hồ thì giải quyết bằng phương thức giang hồ, vậy các ngươi dứt khoát dùng biện pháp giang hồ giải quyết luôn tại đây đi, như vậy há không thống khoái!

- Mọi người đánh một trận đi!

- Nắm tay người nào lớn, chính là đạo lý lướn.

Vân Dương nói:

- Dù sao một bên là tứ đại gia tộc, một bên là năm vị công công, dựa theo số lượng mà nói, năm vẫn là lớn hơn bốn, nếu không ta cũng tham gia chia gánh với bốn vị công tử đi. Vị này là Ngô công công đi, chúng ta là người quen cũ, đến, hai ta tâm sự... Mặt khác liền giao cho các ngươi...

Câu nói này quá vô sỉ!

Vân Dương nói xong câu đó, người khác vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, hắn đã nhảy lên một cái, vọt tới hướng vị Ngô công công này.

Lần này, Cửu gia ta liền muốn hảo hảo kiểm tra ngươi, nội tình gia hỏa này đến cùng có gì tài năng.

Bên kiam Thu Vân Sơn cũng biết nghe lời phải:

- Lời Vân lão đại nói chí hợp ý ta, mọi người mau đem người nhà Mễ tổng quản thả ra, hôm nay chúng ta chỉ chiêu đãi một mình Mễ tổng quản! Đều lên cho ta!

Lời còn chưa dứt, tám đại hộ vệ cửa tứ gia cùng với tất cả nhưng tên hộ vệ khác đã ùa lên.

Bọn hắn đều là giang hồ lão làng, vừa rồi đại nội thị vệ tụ hợp, mạnh yếu cách biệt quá xa, bọn hắn không dám tùy tiện vọng động, nhưng mạnh yếu song phương đã nghịch chuyển, ấn dụ chứa sát cơ của Lão Nguyên soái bỏ lại trước khi đi, có ai nghe mà không hiểu? Vì vậy nếu có thể lưu tên Mễ tổng quản này lại là tốt nhất, loại chuyện thuận gió bẻ măng, nhiều người đánh ít người này, quả nhiên chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đám người Đông Thiên Lãnh sao có thể chậm tay chậm chân?

- Chúng ta cũng tới! Con mẹ nó, lần này người chịu oan cũng không phải chỉ Thu Vân Sơn, chúng ta bị liên lụy cũng từ hắn mà ra, món nợ này, cũng phải hướng Mễ Không Quần mà đòi!

- Đúng, mặt rỗ của ta cũng phải đòi lại từ hắn!

- Ta cũng vậy!

- Tên Thủy Nguyệt Hàn kia chín mười phần cũng chính là đồng đảng của hắn!

- Nói rất đúng, nhất định bọn hắn là cùng một ruộc... Xem quyền!

...

Bên kia, Ngô công công thấy Vân Dương cường thế mà đến, sắc mặt nhất thời biến đổi, không nói hai lời, nhanh chân liền chạy.

Vân Dương hô hô hống một tiếng đuổi theo, trong tay cầm một khối gạch lớn, lấy đà, ném thật mạnh ra ngoài “Đùng” một tiếng cục gạch nện chính giữa ót vị Ngô công công kia, sau đó chỉ thấy Ngô công công kêu đau một tiếng rồi tiếp tục chạy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, không biết tự lúc nào trên tay Vân Dương đã ôm lấy 7~8 cục gạch, phốc phốc ném qua liên tục, Ngô công công nỗ lực giãy dụa, thật vất vả mới chạy đến một góc rẽ, trên thân cũng đã dính phải năm sáu khối gạch lớn.

Máu tươi tung hoành, mặt mũi bầm dập.

Lòng Vân Dương dâng lên một cỗ khoái ý khó hiểu, thầm nghĩ con hàng này quả nhiên không dám bại lộ thực lực trước công chúng, nhưng hắn thích nhất chính là như vậy, trong lòng ngươi có kiêng kỵ, không dám bại lộ, ta liền trực tiếp đánh chết ngươi! Xem ngươi lựa chọn bại lộ thực lực hay là để ta đánh chết!

Vân Dương lớn tiếng cuồng hống liên tục, cũng không đem câu giặc cùng đường chớ đuổi vào trong lòng. Vẫn đuổi tới như bay. Đuổi qua chỗ ngoặt, không khỏi sững sờ.

Toàn bộ con đường vắng tanh, nơi nào còn bóng ngườ vị Ngô công công này?

- Quả nhiên vẫn là chạy!

Vân Dương lập tức quay đầu trở lại, hắn cũng không ngốc đến mức đuổi theo, cho tên Ngô công công kia có cơ hội lại ám sát. Hiện tại hắn vẫn chưa đánh lại tên kia, có thể chiếm tiện nghi một hồi như thế đã là món hời lớn rồi...

- Gia hỏa này, quả nhiên sau khi thoát khỏi tầm mắt mọi người, liền bộc lộ thực lực, sẽ không để cho ta cơ hội tiếp tục hành hạ hắn nữa...

Vân Dương vừa đi vừa nghĩ:

- Thế nhưng không phải con hàng này là đồng đạo với tên Mễ Không Quần kia a? Sao trước mặt hắn cũng không dám lộ thực lực?

- Dù rằng bị người đuổi đanh gần chết, bị nhục mạ đến không bằng heo chó cũng không muốn lộ thực lực, đến tột cùng là vì cái gì a?

Đây là một vấn đề mà hắn hiện tại không tài nào hiểu nổi.

Nhưng Vân Dương tin rằng, rất nhanh thôi hắn có thể vạch trần nghi vấn này.

Gia hỏa này liên tục ăn thiệt thòi hai lần trong tay mình, không muốn trả thù mới lạ.

“Chỉ dựa vào biểu hiện lần trước mới chịu thiệt trong tay mình, sau đó liền muốn trở lại báo thù, không khó để đoán người này có tâm tính có thù tất báo, tin rằng sau đây hắn sẽ lại đến ám sát mình, nhưng chỉ cần tên này lại đến tìm mình, chính mình liền có thể hiểu rõ vẫn đề trong đó!”

...

Đợi đến lúc Vân Dương trở lại xem chiến, hắn vừa tới liền giật nảy mình!

Bốn tên thái giám giữa sân lúc này chỉ còn lại Mễ Không Quần, ba tên còn lại đều đã bị đánh ngã trên mặt đất. Chỉ còn lại Mễ Không Quần vẫn đang chống cự, thực lực tên Mễ Không Quần này đúng là phi phàm, cho dù lấy lực một người cũng có thể chống lại tứ đại công tử, bát đại hộ vệ cùng với ba bốn mươi vị cao thủ khác vây công, cũng có thể thong dong ứng phó!

Thân thể hắn tựa như du long hành tẩu, đứng trong đám người không ngừng tránh tới tránh li, ngâu nhiên ra một chưởng một quyền, nhất định lại có một người hộc máu lui lại!

Vị Mễ tổng quản này, rõ ràng lên một đỉnh cấp cao thủ lánh đời!

Lấy lực một người, chống lại bốn năm mươi cao thủ vây công. Mặc dù đám người chủ yếu chỉ có tu vi tứ trọng ngũ trọng, nhưng bát đại hộ vệ đều có tu vi lục trọng trở lên, thậm chí trong đó còn có hai vị siêu cao thủ thất trọng!

Lấy thực lực tổng hợp mạnh mẽ như vậy, thế mà lại không thể thu phục một người Mễ Không Quần!

Thậm chí... Sau khi Vân Dương xem xét kĩ lại, hắn nhận thấy, Mễ Không Quần vẫn chưa dùng toàn lực, vẫn còn giữ lại thu đoạn chưa dùng.

Không rõ là do tác dụng của lời cảnh cáo mà Thu Lão Nguyên soái để lại, hay vẫn là hắn tự thấy hai bên đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề, cứ bình thủ có khi còn khiến hai bên còn có chỗ để hòa giải, còn nếu hắn thực sự giết bốn tên hoàn khố công tử kia... Như vậy, dù hắn có bản lĩnh thông thiên, lại vĩnh viễn trốn trong hoàng cung, cũng tuyệt không thể tránh khỏi sự truy sát của tứ đại gia tộc!

Ánh mắt vgd có thể nói là vô cùng sắc bén, chiếu mắt một cái liền có thể rõ điểm này, đồng thời càng kết luận tối nay phe mình không thể giết tên Mễ Không Quần này!

- Dừng tay!

Vân Dương cao giọng thét lên một tiếng:

- Mọi người đều nể mặt ta một chút! Để ta tới hòa giải...

----------