Ta Là Chí Tôn

Chương 1080: Có Gan Đến Đánh Ta Đi




Vân Tú Tâm dẫn theo các sư đệ sư muội ra ngoài sân bãi quen thuộc, đại sư tỷ dẫn theo sư đệ sư muội ra ngoài, tất nhiên phải bày ra đủ đội hình, nhất là còn có phương châm hành động của Vân Dương trước đó, đội hình này còn hơn trước rất nhiều, kiêu ngạo nhìn đám người cũng không đủ hình dung.

Có lý do nên thập đại đệ tử đời thứ nhất của Cửu Tôn phủ chỉ có bốn năm người xem như trưởng thành, những người khác đều là tiểu nam hài, tiểu nha đầu với vẻ mặt ngây thơ, do một tiểu nha đầu nhìn vóc dáng lùn nhất dẫn đầu, đồng loạt vểnh mũi lên trời đi ra ngoài.

- Nhìn qua nơi này thật sự không tệ!

- Cũng không phải. Đại sư tỷ, về sau nếu chỗ này đều bị chúng ta chiếm, có thể dẫn theo tiểu sư đệ các sư muội tới chơi không?

- Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận một chút không? Có thể sửa lại cái tật muốn cái gì nói cái đó không hả?

Vân Tú Tâm vểnh mũi lên trời:

- Chúng ta đến nơi này là để lấy được Thiên Vận Kỳ rõ chưa, ngươi cho rằng là hậu hoa viên nhà ta sao? Chờ thêm lát nữa đánh ngã 500 môn phái này xong, chúng ta sẽ trở về, còn nữa... chút địa giới trước mắt có là gì? Chiến trường thuộc về chúng ta phải là ở tầng thứ hai, tầng thứ ba mới đúng...

- Đại sư tỷ nói đúng, nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, quả nhiên mạnh như thác đổ.

- Đại sư tỷ, lần này chúng ta thật sự có thể thắng được sao? Các phái môn xung quanh có rất nhiều người đấy!

- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi đi!

Vân Tú Tâm đặc biệt lớn tiếng nói:

- Mau nhét tim ngươi trở lại trong bụng đi, ngươi không thấy mặc dù số lượng của bọn họ đông, nhưng thật ra mỗi người đều là dạng gà đất chó sành, sao có thể chịu nổi một đòn, ta đoán cũng không mạnh hơn so những đệ tử tinh anh mà chúng ta trừng trị trước đó là mấy, có ta vô địch, riêng ta tất thắng.

- Đại sư tỷ, bọn chúng thật sự không chịu nổi một đòn sao? Rõ ràng nhìn rất hung dữ, dáng vẻ rất có khí thế...

- Ha ha ha... Ở trong mắt các ngươi, bọn chúng chính là hung dữ? Còn rất có khí thế sao? Ta nhổ vào, các ngươi nhìn đức hạnh bỏ đi của bọn chúng như vậy, đã mắng bọn chúng như thế còn không dám ra ngoài phản kích, đến tận lúc này, bọn chúng liền không đủ tư cách làm đối thủ của chúng ta đi?

- Đại sư tỷ nói đúng lắm.

- Đại sư tỷ anh minh thần võ tư thế hiên ngang không thua kém đấng mày râu!

Vân Tú Tâm càng thêm đắc ý, chỉ là phối hợp với hình tượng cá nhân trước mặt nàng, uy thế gì đó thì thật sự không có, hoàn toàn không có sức thuyết phục!

Có vẻ như càng giống với đại tiểu thư bị người lớn trong nhà chiều sinh hư, chỉ biết có mình, không biết có người, không rành thế sự, miệng luôn khoe khoang!

Tượng đất còn có ba phần hơi đất, đối mặt với một đám thiếu niên kiêu căng, không ai bì nổi như thế, rất nhiều phái môn ở đây làm sao có thể nhịn nổi, mỗi người nhất thời tức giận đến mặt mặt tái xanh, không ngừng tức giận tranh nhau mở miệng mắng.

- Thật hay cho một đám nhóc con miệng còn hôi sữa, lại dám ở đây sủa ầm ĩ!

- Đây là thứ gì vậy? Cả nhà Cửu Tôn phủ các ngươi từ trên xuống dưới đều là một đám rác rưởi!

- Miệng đầy Hồ Sài, phồng má khoác lác!

Nếu chưa tới lúc khai chiến, cho dù là ai cũng không dám ngông cuồng tự ý ra tay, đám nhóc Cửu Tôn

phủ không bị vây đánh mới là chuyện lạ.

Vân Tú Tâm thấy thế không hề cho là ngang ngược, ngược lại cười ha ha, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên dương dương đắc ý nói:

- Ngươi xem, chúng ta đã mắng bọn chúng như thế, bọn chúng cũng không dám đi ra, chỉ biết mắng chửi người, hừ, mắng chửi người tính là bản lĩnh gì chứ? Có bản lĩnh thì đi ra đánh chúng ta đi!

Hồ Tiểu Phàm cười như điên:

- Không sai, có gan đến đánh ta đi! Có gan đến đánh ta đi!

Giọng nói này còn muốn hung hăng ngang ngược hơn Vân Tú Tâm, càng cao hơn.

Người của tất cả môn phái xung quanh đều tức tới mức hai mắt phun lửa.

Đánh ngươi?

Đánh ngươi là nhẹ! Nếu không phải vì quy tắc ở đây, bây giờ chưa phải lúc ra tay, tiểu tử ngươi đã sớm bị chúng ta đánh cho thần hồn tan biết, vạn kiếp bất phục rồi...

Việc này tuyệt đối còn chưa xong, chờ tới lúc thật sự khai chiến, nhất định phải chém hết người của Cửu Tôn phủ từ trên xuống dưới, giết sạch từng người đến chó gà cũng không tha, diệt sạch chín tộc!

Vân Tú Tâm với dáng vẻ nghênh ngang dẫn theo các sư đệ sư muội một đường rêu rao đi qua, bọn họ đi qua những nơi, khắp nơi đều là ánh mắt tàn nhẫn nghiến răng căm hận,.

- Nơi này gọi là cái gì... Vạn... cái gì môn? Chữ ở giữa kia đọc là gì?

- Vạn Lan môn. Chữ ở giữa kia đọc là Lan, đại sư tỷ.

- Ừm, vừa nhìn đã biết là một môn phái không có kiến thức, đặt tên gì vậy, đó là thứ gì hả? Tên môn phái chú trọng nhất là đọc ra phải lanh lảnh, ai cũng thích, kiêng kỵ nhất là trong tên có chữ hiếm thấy, chỉ xem cái tên này, môn phái này nhất định là chán ngắt. Có lẽ ngay ở trong trận chiến này sẽ khó tránh khỏi bị người ta đánh thành cặn bã.

- Đại sư tỷ nói rất đúng, nhìn thấy thì nên quý trọng, nhìn thêm vài lần giữ lại ấn tượng, kẻo về sau hơn phân nửa sẽ không được thấy nữa đâu.

- Các ngươi nhìn cái gì vậy! Còn không tranh thủ thời gian suy nghĩ xem bản thân mình sắp không còn nữa... Còn nhìn, ngươi chỉ biết nhìn chúng ta thôi à, thật sự có gan thì đi ra đánh ta đi!?

Mỗi người trên dưới Vạn Lan môn đều tức giận tới mức lá gan cũng muốn sưng lên.

...

- Đây là Vạn Kiếm môn... Cắt, cái tên gì nát vậy, so kia Vạn Lan môn gì đó còn muốn đê tiện hơn, sớm muộn gì cũng phải giết chết bọn chúng!

- Đúng! Vạn kiếm tức là vạn tiện, tên lạ môn lạ đều như vậy cả.

- Nhìn cái gì vậy, có giỏi đi ra đánh ta đi!

”…”

...

- Cái tên này hay, Đường Lang Đao, ha ha ha ha... Thế mà còn có loại tên này ha ha ha ha ha... làm ta chết cười mất...

- Đối phó bọn chúng chỉ cần dùng chân voi giẫm bọ ngựa, một giẫm chết một tên, đúng là bớt việc, không phải rất vui vẻ sao...

- Đúng đúng đúng! Đại sư tỷ nói rất đúng!

- Nhìn gì vậy? Có giỏi đi ra đánh ta đi!

...

Vân Tú Tâm dẫn theo các sư đệ sư muội một đường đi qua, mỗi khi đi ngang qua một môn phái đều muốn dừng lại trêu chọc chê bai vài câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Ai nấy đều bước đi nhàn nhã, đơn giản như du sơn ngoạn thủy, một đường đi xuống, một câu nói ra nhiều nhất chính là: Có gan thì đi ra đánh ta đi!

Tất cả môn phái đều tức giận đến mức mặt mũi bầm dập, mồm méo mắt lác, không chỉ gan đau, đơn giản là tâm can tỳ phổi thận, không chỗ nào không đau, không chỗ nào lành lặn!

Rốt cuộc đám oắt con này là đồ đệ thất bại do ai dạy ra vậy? Tại sao lại giỏi chọc cho người ta căm hận như thế? Chưởng môn của Cửu Tôn phủ kia là ai... Thế này là phải sống bực bội tới mức nào chứ?

Trêu chọc thù hận như thế, chẳng lẽ không sợ mọi người hợp nhau lại tấn công sao?

Ngươi muốn cả thiên hạ đều là kẻ địch, bước chân ra đều là thù hận sao?!

Có một điểm bọn họ thật sự nghĩ đúng rồi. Chí ít với Vân Dương này thật sự không sợ kết thù kết oán. Dù sao quy tắc bày ra đó, nơi này chỉ có thể một đấu một, chỉ cho phép một đấu một thì sợ cái gì?

Sợ cái gì mà sợ, nên sợ cũng phải là các ngươi đi?!

Thật ra cũng không phải tất cả môn phái đều không có động tác gì, cũng có đệ tử của môn phái đi theo đám người Vân Tú Tâm mắng suốt một đường, thế nhưng tâm lý chịu đựng của bọn họ làm sao vượt như đám người Vân Tú Tâm đã trải qua quá trình thử thách nhân tính tối tăm, chẳng những hoàn toàn không có hiệu quả, ngược lại chỉnh cho toàn bộ tầng thứ nhất càng giống là ngoài chợ bán thức ăn.

- Môn phái này...

Đám người Vân Tú Tâm mắt điếc tai ngơ, cũng chỉ chú ý một đường đi qua mắng!

Ngoại trừ không cho phép ra tay, bất cứ chuyện gì khác đều được phép, vậy chính là có thể động khẩu? Phía trước không bị cản đường, chúng ta thuận lý thành chương xuôi gió xuôi nước đi xuống, phía trước có người ngăn cản, chúng ta sẽ vượt qua, tất cả đều thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm, dù sao các ngươi không dám ra tay trước. Bởi vì ta tay sẽ bị phía quan chức của Ngũ Trọng sơn lập tức đuổi đi, mất đi tư cách khiêu chiến lần này.

Loại tình huống này không ngừng lặp lại, cuối cùng dẫn đến chỉ có một loại âm thanh không ngừng vang vọng ở trên quảng trường lớn:

- Có gan đến đánh ta đi!