Ta Là Chí Tôn

Chương 1070: Kéo màn che




Thời gian trôi qua từng chút một.

Đệ tử cửu phong vẫn không ngừng liều mạng, tranh thủ từng giây từng phút, thời khắc không chút buông lỏng lười biếng!

Mỗi khi mặt trời xuống núi, đều dẫn tới một mảnh thở dài không cam.

- Một ngày một ngày… sao lại qua nhanh như vậy a…

- Tu vi Huyền khí của ta còn chưa có gì tiến triển…

- Tối nay ta nhất định phải cố gắng hơn nữa…

- Còn có bốn ngày… đây chính là thời khắc quyết định vận mệnh…

- Còn ba ngày.

- Chỉ còn hai ngày!

- Ngày cuối cùng rồi.

Đêm trước ngày thi đấu.

Vân Dương xuất hiện trong phòng đám tiểu gia hỏa.

- Hiện tại toàn thể đã có mặt, ta đếm đến mười, tất cả đi ngủ cho ta! Một khắc đồng hồ sau, ai còn chưa ngủ, lập tức đuổi khỏi sơn môn.

Vân Tú Tâm vốn còn định tổ chức cho các sư đệ sư muội tranh thủ thời gian cuối cùng, lập tức trề môi ra, đành phải đi ngủ.



Một khắc đồng hồ sau, Vân Dương đứng ngoài nghe ngóng, bên tròng truyền ra tiếng hít thở đều đều, mỉm cười.

Sáng sớm.

Một vòng luận võ cuối cùng trước khi chính thức tranh đoạt Thiên Vận kỳ đã đến!

Lần luận võ này, cũng chính là lần quyết định nhân tuyển xuất thủ gồm những ai.

Dưới sự chú ý của toàn bộ Cửu Tôn phủ, mọi thứ dần được kéo màn che.

Tất cả mọi người!

Tính cả một vạn đệ tử còn chưa được thu nhận vào cửu phong, cũng lặng yên ngồi trên khán đài đá.

Những đệ tử này, mặc dù thời gian tu hành đều rất ngắn ngủi, nhưng người có tu vi cao nhất trong đám cũng đã đạt tới Địa Huyền!

Chỉ là, hiện tại Cửu Tôn phủ chưa có kế hoạch thu đợt đệ tử mới, cho nên dù có thiên tài hơn nữa, cũng chỉ có thể tạm chờ trong đại trạch viện.

Chỉ có thể yên lặng nỗ lực, chờ lần thu đệ tử mới.

Tất cả bọn nhỏ đều biết, lần này chính là lần luận võ quan trọng nhất của các sư huynh sư tỷ.

Người thắng, sẽ đại diện môn phái ra ngoài chinh chiến, tranh đoạt vận mệnh cả đời!

Lòng bàn tay ai nấy đều nóng ran lên, mồ hôi ướt đẫm, ánh mắt nóng bỏng.

Không biết vị sư huynh sư tỷ nào sẽ thắng?

Thiên Vận kỳ, với bọn hắn chính là đồ vật trong truyền thuyết, thế nhưng không lâu nữa, sẽ xuất hiện trong môn phái của bọn hắn!

- Bất kể là ai thắng, ai xuất chiến, đều vĩnh viễn là công thần Cửu Tôn phủ ta!

Một câu nói truyền ra, hội trường hơn vạn người lập tức nghiêm nghị.

Đúng vậy a, bất kể là ai xuất chiến, chỉ cần chiến thắng, chính là công thần của Cửu Tôn phủ!

Tiếng trống trận ầm vang.

- Đệ tử Cửu Tôn xuất hiện!

Trên bầu trời, mười đạo cầu vồng từ các hướng sáng lên, đạp không bay tới!

Thiên Tàn Thập Tú, lặng yên xuất hiện trên vị trí quan chiến, trái phải đều có năm ghế ngồi, mười người cứ thế chia nhau.

- Tham kiến chư vị sư tôn!

Hơn vạn đệ tử, cùng nhau thi lễ.

Đệ tử cửu phong lần lượt tiến đến, dẫn đầu là đệ tử chủ phong, đệ tử chủ phong đồng phục bạch bào như tuyết, Vân Tú Tâm một người một ngựa đi đầu, tay đè chuôi kiếm, gương mặt xinh đẹp nho nhỏ đầy lãnh túc. Sau lưng nàng chính là Hồ Tiểu Phàm, Trình Giai Giai, Lộ Trường Mạn nối đuôi bước theo.

Sau đó là Tôn Minh Tú dẫn theo các sư đệ sư muội, mãi đến cuối cùng, mới là Bạch Dạ Hành đi đầu, ngang nhiên bước tới.

Đệ tử cửu phong, dự theo sắp xếp mà chiếm các phương.

Trong khung cảnh xanh tươi của Cửu Tôn phủ, như đột nhiên hiện một mảnh tuyết mênh mang.

Không trung chợt tràn đầy thụy khí, triều dương dâng lên, hào quang thụy thải, Vân Dương vẫn một bộ tử bào, lặng yên xuất hiện trên không trung, ung dung bay về vị trí ngồi cao nhất.

- Chưởng môn sư tôn tới!

Các đệ tử cùng kích động, ánh mắt không mở lớn nhìn xem, không dám có chút chớp động, đầy mắt nóng bỏng!

Không có chưởng môn sư tôn, liền không có Cửu Tôn phủ hiện tại!

Câu nói này, sớm đã cắm rễ trong lòng các đệ tử, vĩnh viễn không ma diệt.

Không có Cửu Tôn phủ, đám bọn hắn chỉ là một nhóm hàng hóa, là tên ăn mày, không có bất luận kẻ nào để ý.

Chỉ có chưởng môn sư tôn chịu thu nhận bọn hắn, hữu giáo vô loại, các đệ tử không hỏi xuất xức, không phân quý tiện, tất cả đều thống nhất thu nhận bồi dưỡng.

Cho nên hôm nay, mới có không khí ấm áp gia đình như vậy!

Tất cả đệ tử vốn lang bạt kỳ hồ, lần nữa cảm nhận được cảm giác gia viên!

Từ không tới có, sáng tạo Cửu Tôn phủ, từ một người, đến giờ vạn chúng chú mục, từ thực lực thấp, tới dốc sức đánh một mảnh giang sơn, phù hộ các đệ tử.

- Tham kiến chưởng môn sư tôn!

Không ít đệ tử không kìm được nước mắt, nhìn thấy chưởng môn sư tôn, tựa như nhìn thấy cha mẹ trước đó, trái tim ấm áp không thôi.

- Miễn lễ cả đi.

Thanh âm của Vân Dương vang vọng trời cao, chấn động thái hư:

- Hôm nay chính là đại lễ đầu tiên của Cửu Tôn phủ, cũng là bước đầu tranh đoạt Thiên Vận kỳ của chúng ta. Các sư trưởng đều đã có chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại, phải xem đệ tử thế hệ trẻ các ngươi, có thể gánh được đòng dông, để chúng ta cảm thấy kinh diễm hay không.

Hàng trước nhất bao gồm đám Tôn Minh Tú, Bạch Dạ Hành, Vân Tú Tâm… nghe vậy đều ưỡn ngực.

- Lần này xuất chinh, không cho phép thất bại cùng chuyện ngoài ý muốn.

Vân Dương đưa mắt quét một vòng, thản nhiên nói:

- Võ giả, cường giả vi tôn, đạt giả vi tiên, đây là thiết luật, càng là quy luật tuyên cổ vĩnh hằng, đưa mắt khắp thiên hạ, từ xưa đến nay, tất cả đều coi đây là chuẩn. Kẻ nhỏ yếu, bị người bắt nạt, đại đa số chỉ có thể tự phàn nàn. Chỉ có số ít người lựa chọn để bản thân cường đại hơn, nhưng mà chính lựa chọn này, lại là điểm xuất phát lên con đường cường giả.

- Ta hy vọng mỗi người các ngươi, đều có thể cường đại lên, vững bước trên con đường cường giả.

- Không nói nhiều nữa, hiện tại, luận võ chính thức bắt đầu, những người có ý tranh đoạt xếp hạng thập đại đệ tử tiến lên một bước!

Oanh một tiếng.

Bảy lăm đệ tử đời thứ nhất Cửu Tôn phủ, không một ai ngoại lệ đều bước lên, không một người sợ chiến.

Sử Vô Trần bật cười một tiếng, nhìn đệ tử nhỏ nhất của chủ phong, tiểu nha đầu Mạc Du Du năm nay mới gần tám tuổi, không biết nên khóc hay nên cười:

- Du Du, năm nay ngươi mới tám tuổi, mặc dù đã đạt tới Thần Huyền, nhưng lấy tu vi của ngươi, cũng muốn tranh vị trí thập đại đệ tử, thực sự quá mức không biết tự lượng sức mình, lui ra đi!

Mạc Du Du há to lớn tiếng nói:

- Sư tôn đã nói, bất kể tu vi thế nào, nhưng chỉ cần có trái tim cường giả, vĩnh viễn phải không ngừng nhìn về phía trước, quyết chí không đổi!

- Tu vi nông cạn, tuổi nhỏ thì sao, ta muốn chiến, tuyệt không nói lui!

Thân thể đơn bạc của tiểu nha đầu như cây xấu hổ trong gió, thanh âm lộ rõ vẻ non nớt, lại dùng toàn lực hô to, thanh thế không hề kém.

Sử Vô Trần ngẩn người, hô:

- Tốt, chút nữa bị đánh đau, cũng không nên khóc a!

Mạc Du Du lớn tiếng nói:

- Sư tôn đã nói, tuyệt đại đa số thời gian, chúng ta đối mặt với chuyện không thể thay đổi đều sẽ lựa chọn tiếp nhận. Tỷ như thi đấu tranh thập đại đệ tử, Tôn sư huynh, Vân sư tỷ chính là tuyển thủ hạt giống, nhưng nếu chúng ta tiếp nhận kết quả này, kỳ thực chẳng khác nào đã lui khỏi tranh đoạt! Đã mất tư cách tranh đoạt!

- Mà con đường cường giả, cần phải có một trái tim không chấp nhận, vĩnh viễn không được nói tới thất bại, hôm nay ngươi mạnh hơn ta, có thể chiến thắng ta, đánh bại ta, ta đương nhiên phải gọi người là sư huynh, sư tỷ, phải tôn kính ngươi. Nhưng nếu ngày mai ta đánh bại ngươi, ngươi liền phải ngược lại gọi ta là sư tỷ!

- Cái gọi là sư huynh sư tỷ, ở Cửu Tôn phủ chúng ta không phải là một vị trí, mà đó là vinh quang!

Thanh âm thanh thúy của tiểu nha đầu vang lên, vang vọng khắp hội trường.

Đám đệ tử cùng suy ngẫm, không ít người ví đó mà hiểu ra.

Đó không phải là vị trí, mà đó là vinh quang!

Sử Vô Trần nhanh chóng đổi tâm tư, không khỏi lắc đầu thở dài.

Năng lực dạy đồ đệ của Vân Dương, thực đúng là cao minh tới cực điểm, bản thân hắn thực sự bội phục.

Không chỉ có Sử Vô Trần, những người khác như Lạc Đại Giang… mặc dù không nói ra miệng, nhưng đáy lòng cũng đều bội phục.

Thậm chí không chỉ có bọn hắn, mà Đổng Tề Thiên ẩn thân ở một bên, cũng nhiều hơn một phần cảm phục Vân Dương!

- Mười hạng đầu lần trước tạm nghỉ, sáu lăm đệ tử còn lại quyết ta mười người khiêu chiến.

Vân Dương nhàn nhạt hạ lệnh.

Vòng luận võ cuối trước xuất chinh, chính thức được kéo màn.