Ta Là Chí Tôn

Chương 1034: Tuyệt đại song kiều!




Hai tiểu la lỵ tranh đấu, khiến đám cao tầng nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Bộ dáng ôn nhu, một người như minh châu, một người nhữ mỹ ngọc.

Chỉ nhìn thôi đã khiến người không kiềm nổi mà ưa thích.

Tuổi của Lâm Tiểu Nhu lớn hơn Vân Tú Tâm chừng một hai tuổi, hơi cao hơn nửa tấc, Vân Tú Tâm cố nhiên lạnh lùng, nhưng Lâm Tiểu Nhu cũng như băng hàn, ánh mắt lăng lệ tỉnh táo.

Chiến đấu đến lúc này, hai tiểu nha đầu đã hoàn toàn không còn vẻ hồn nhiên động lòng người nữa, chiêu chiêu hung ác, thức thức đâm hiểm. Toàn bộ quá trình đều dùng thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, thảm liệt dị thường.

Mới chỉ có năm chiêu, trên thân hai người đã toàn là máu, hai tiểu nha đầu này, một người càng hung ác hơn một người, một người càng liều mạng hơn một người!

Không chút nhượng bộ, nhấc tay nhấc chân đều không chút lưu tình.

Cao tầng Cửu Tôn phủ nhìn mà hoảng sợ.

Hai tiểu nha đầu, căn bản không hề có chút kiêng kỵ của nữ nhân, không ít chiêu thức nhằm thẳng mặt đối phương mà chào hỏi.

- Thực sự người không thể nhìn tử ngoài, một khi nữ nhân đã trở nên hung ác, không ai có thể cản được, thế nhưng bọn nó còn nhỏ, mà cũng đã như thế…

Ngay cả người tự xưng là ngoan nhân, độc ác với chính bản thân như Lạc Đại Giang cũng không kìm được mà nhe răng trợn mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Quá mạnh!

Kiếm quang lấp lóe, hàn quang tỏa bốn phía.

Hai người lực lượng ngang nhau, nhìn tình thế này, đánh thêm nửa canh giờ nữa cũng chưa chắc xong được.

Thậm chí Vân Dương còn thấy, chỉ sợ… cuối cùng hai tiểu nha đầu này đánh tới mệt, vô lực ngồi bệt xuống đất, thi xem ai đứng lên trước thì người đó thắng…

Ngay lúc này, đột nhiên, hai đạo lưu tinh không hẹn mà cùng lóe sáng.

Hai tiểu nha đầu nhún người nhảy lên, đồng thời quát một tiếng, tựa như tiến vào trạng thái nhân kiếm hợp nhất, vọt mạnh về phía đối phương.

Hai người đều là người cơ trí, thấy thực lực đại khái tương đương, đấu tâm cũng không có kết quả, muốn phân thắng bại tuyệt không phải chuyện dễ. Vậy liền dứt khoát mạo hiểm một chiêu, cược xem ai thắng.

Ngươi muốn tranh mặt mũi cho sư tôn ngươi, ta cũng muốn giành thể diện cho sư tôn ta.

Cũng không phải chỉ có ngươi mới cần mặt mũi, ta càng cần thể diện!

Nhìn tư thái này, hai tiểu nha đầu như không cần mạng lao lên, quyết tâm một đi không trở lại!

Thế nhưng hai người có tu vi tương đương, chiến lực cũng tương đương, sát thương cũng sàn sàn, muốn giết người thì đã đủ, có điều bẳn năng phòng vệ lại không theo kịp!

- Lần này va chạm… chỉ sợ lưỡng bại câu thương…

Thiết Kình Thương đứng lên.

- Không.

Lạc Đại Giang vẫn luôn chú ý động tĩnh trên sân, nghiêm túc xem xét, lúc này trầm giọng nói:

- Lâm Tiểu Nhu đã sớm nổ mạnh hết đà, thân thể đã có chút đung đưa, hiện chỉ đang nỗ lực duy trì, mà Vân Tú Tâm dù cũng mệt mỏi, nhưng tối thiểu vẫn có thể đứng vững… cao thấp rõ ràng. Có điều, một chiêu này lại thực sự có thể đưa đến kết quả cả hai cùng bại vong. Dù Vân Tú Tâm cao hơn một xíu, nhưng cũng không thể tránh được phản kích trí mạng này.

- Một kiếm này, cả hai đều đâm thẳng tới tim. Hai nha đầu này… thực hung ác!

Bên kia, Khổng Lạc Nguyệt đã sớm phi thân lao lên, lớn tiếng quát ngăn cản:

- Nhận thua!

Thân hình lóe lên như thiểm điện.

Khi hắn lao ra ngoài, Vân Dương cùng mấy người Sử Vô Trần cũng đã nhấc mông lên, nhưng nhìn thấy Khổng Lạc Nguyệt bay ra người, lập tức lại ngồi xuống.

Thực vất vả mới thu được mầm mống tốt, không thể để phế bỏ trong tranh đấu nội bộ được…

Xoạt một tiếng, cả hai tiểu nha đầu cùng bị tách ra.

Hai người đáp xuống mặt đất, vẫn lảo đảo mấy bước, cuối cùng đặt mông ngồi trên đất.

Khác biệt duy nhất, là khi Vân Tú Tâm mới tiếp đất, eo chân lập tức như lò xo, trường kiếm huy động, đổ chấp sau lưng, gọn gàng lưu loát.

Mà bên còn lại, Lâm Tiểu Nhu cũng ra sức đứng dậy, thế nhưng không thể trực tiếp đứng dậy, mượn lực kiếm chống xuống đất, lúc này mới đủ sức đứng dậy. Tiểu nha đầu ý thức được mình đã thua, miệng nhỏ lập tức biến, kém chút trực tiếp òa khóc.

Vành mắt đỏ lên, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Dưới sự an ủi của Khổng Lạc Nguyệt, mới lau nước mắt đứng lên, hai mắt hồng hồng nói:

- Vân sư tủ, lần sau ta nhất định đánh bại ngươi!

Vân Tú Tâm há miệng thở dốc:

- Ta sẽ không thua!

Nhưng nàng lại thở hổn hển một hơi, trịnh trọng lớn tiếng tuyên bố:

- Cùng giai, ta sẽ không thua!

Đám người lập tức trố mắt.

Người lấy đâu ra tự tin, có thể cùng giai vô địch? Mấy tên Địa Huyền cảnh xếp cuối, đều là trước giờ thi đấu mới đột phá, đoán chừng tùy tiện đưa ra một người, cũng có thể dễ dàng bắt tiểu nha đầu mới vào Địa Huyền không lâu như ngươi a.

Vân Tú Tâm chống thân thể lay động, đi lên đài cao, đứng trước mặt Vân Dương, quỳ xuống dập đầu:

- Đệ tử… may mắn không làm nhục mệnh! Không để sư tôn mất mặt.

Vân Dương hòa nhã cười nói:

- Không tệ không tệ! Tú Tâm, không uổng công vi sư lấy cho ngươi cái tên này.

Trước khi tiểu nha đầu tới Cửu Tôn phủ, nàng là cô nhi không cha không mẹ, chỉ biết mình được gọi là Tú nhi, không tên không họ. Vân Dương thầm có cảm ứng, lấy cho nàng một cái tên, Vân Tú Tâm, chuyện đồ đệ cùng họ với sư phụ cũng rất bình thường.

Không nghĩ tới, tiểu nha đầu này lại liều mạng như vậy.

Sau đó là cửu phẩm chi chiến, Vân Dương cũng có hai người xông vào ba vị trí đầu, một người thứ nhất, một người thứ ba, chỉ có vị trí thứ hai là bị đệ tử của Lạc Đại Giang đoạt mất.

- Mấy tiểu gia hỏa này đã bắt đầu trưởng thành.

Sau chiến đấu, Lan Nhược Quân vui mừng ra mặt.

Không thể không nói, thông qua một vòng thi đấu, đệ tử Cửu Tôn phủ đều thu được một bước trưởng thành, một lần ma luyện tâm tính, tâm cảnh bay vọt.

Rất nhiều đệ tử, trước khi chiến đấu vẫn thấy tâm cảnh u mê, sau chiến đấu lại như được tỉnh mộng, minh ngộ trong lòng.

Nhìn đám tiểu gia hỏa rời đi, trên mặt mỗi người đều trải rộng vẻ suy tư, không khó có thể thấy được, sau trận chiến này, mỗi đệ tử đều có thể lột xác một lần.

Lâm tiểu như đứng bên người Bạch Dạ Hành mà lau nước mắt.

- Bạch sư huynh, ta thua ô ô ô…

- Không sao không sao, lần sau cố gắng là được.

- Thế nhưng ta thấy khó chịu…

- Tối nay ta luyện công với ngươi, vừa nãy, ta thấy có một chiêu ngươi còn dùng chưa tốt…

- Được…

Nghe hai tiểu gia hỏa xì xào rời đi, Vân Dương nhịn không được mà cười một tiếng. Nhìn bên cạnh vẫn có một khuôn mặt quật cường, sát khí còn chưa tan.

Vân Dương nhịn không được mà thầm bình phán.

Nếu chỉ làm nữ nhân, mặc kệ là tâm tư hay thiên phú thủ đoạn Vân Tú Tâm đều kém hơn Lâm Tiểu Nhu. Có điều trên mặt Võ đạo giang hồ… Vân Tú Tâm rõ ràng phải cao hơn một bậc.

Lâm Tiểu Nhu biết dựa thế, nhưng Vân Tú Tâm lại là nha đầu toàn cơ bắp a…

Nếu hai nha đầu này đều đạt tới Tôn giả cảnh, lúc đó hoàn toàn có thể định danh thành “Tuyệt đại song kiều”.



Vân Dương bắt đầu tính toán ngoại hiệu cho đám đệ tử.



Lập tức, hắn lần nữa bố trí.

Sử Vô Trần đã có chút không giữ được bình tĩnh, liên tiếp nháy mắt ra dấu.

- Tiền Đa Đa!

- Có!

- Lấy mười phần tư liệu của các tổ chức buôn người tới đây.

- Mười phần?

- Không sai.



- Mười người các ngươi, mỗi người mang theo một đội ra ngoài làm nhiệm vụ. Lần này ra ngoài, các ngươi có nhiệm vụ tiêu diệt các tổ chức này.

- Mỗi một đội, mười người?

- A… Bình Tiểu Ý, ngươi mang chín người, như vậy được chứ!

Vân Dương ngồi trên bảo tọa hạ lệnh xuống.

- Kỳ hạn ba ngày, ngày thứ ba, vô luận có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, nhất định phải trở về!

- Vâng.

- Lần này, lấy tình huống hoàn thành nhiệm vụ để định ra thứ hạng cửu phong!

- Đây là lần đầu Cửu Tôn phủ xuất kích, tuyệt đối không được làm yếu tên tuổi của chúng ta.

- Vâng!