Ta Là Chí Tôn

Chương 1006: Kiếm đạo lạc lối




Đổng Tề Thiên liếc mắt nhìn Vân Dương, âm thầm mắng một câu ngu ngốc.

Ngươi nhàn rỗi thì tới tìm lão phu trò chuyện là được, đi trêu chọc nữ nhân làm gì? Ngươi không biết nữ nhân là thứ động vật không phân rõ phải trái, là khó chọc nhất dưới gầm trời này ư? Hơn nữa còn không có cái hạng hai!

Đổng Tề Thiên ho khan một tiếng nói:

- Còn nhớ năm xưa có truyền thuyết về cung chủ đại nhân tiền nhiệm của Đông Cực Thiên Cung, có bạn bè hỏi hắn, cho hắn hai lựa chọn, thứ nhất phân rõ phải trái cùng vợ hắn, thứ hai quyết chiến cùng Yêu Hoàng. Để hắn tùy ý chọn một thứ.

Hắn từ từ nói:

- Phân rõ phải trái với vợ chỉ là động miệng, quyết chiến cùng yêu hoàng lại là chiến đấu tới chết, khó dễ cách xa. Nhưng ngươi biết hắn lựa chọn thế nào không?

Vân Dương rất hứng thú:

- Chọn thế nào?

Đổng Tề Thiên nói:

- Vị cung chủ đại nhân này cơ hồ không hề do dự, lựa chọn cùng Yêu Hoàng quyết chiến! Mà không phải chọn xuông, cuối cùng là đánh thật…

Vân Dương lập tức đổ mồ hôi như thác.

- Vị tiền bối kia quả là chuẩn mực cho chúng ta…

...

Lúc này giữa sân vang lên một tiếng kiếm minh, một tiếng đao gầm, đồng thời vang vọng!

Nhân kiếm hợp nhất! Nhân đao hợp nhất!

Hai người vừa ra tay không hẹn mà cùng thi triển tuyệt chiêu ép đáy hòm.

- Sử Vô Trần đã lĩnh ngộ kiếm ý, còn đạt tới cảnh giới ngoài kiếm không còn gì khác.

Đổng Tề Thiên nhìn giữa sân nói:

- Thậm chí khoảng cách lĩnh ngộ kiếm tâm cũng đã không xa.

- Lạc Đại Giang thì sao?

- Trình độ Lạc Đại Giang cũng tương tự!

Đổng Tề Thiên nói:

- Đao ý toàn thân, ngoài đao ra không còn gì khác. Mặc dù hắn không lĩnh ngộ được đao tâm, cũng không đi theo hướng đó, nhưng lại lĩnh ngộ được một thứ khác. Đó là… thiên địa vạn vật, không gì không thể làm đao!

- Trận chiến này, ai thắng ai thua đều không quan trọng! Thứ duy nhất quan trọng chỉ là… chỉ cần hai người này tiếp tục tiến bộ, sau này không nửa đường chết yểu… Như vậy Huyền Hoàng giới ắt sẽ lại xuất hiện Kiếm Đế Đao Hoàng đúng nghĩa!

Đánh đến lúc sau, hai người giữa sân đều đã dốc hết bản lĩnh!

Sử Vô Trần đã mang kiếm hóa thành một luồng gió thu tiêu sái, nương theo mưa thu gió thu, không ngừng trút xuống như điên như cuồng, nơi nơi đều là gió thu mưa thu sát nhân!

Chiến đến lúc nay, Tam Thu kiếm pháp của hắn đã thi triển không chỉ bảy tám lần.

Kiếm ý càng lúc càng lộ rõ vẻ đìu hiu, càng ngày càng thấy thu hàn.

Cơ bản mỗi lần sử dụng đều sinh sôi ra một loại cảm ngộ hoàn toàn khác biệt.

Tự hồ theo Tam Thu Kiếm Pháp tiếp tục thi triển, dần biến mùa xuân rạng rỡ thành mù thu xào xác!

Tâm cảnh Sử Vô Trần theo kiếm ý tiêu sái càng lúc tâm tính càng lạnh, kiếm quang càng trôi chảy, gương mặt trỉa rộng vẻ tìu hiu túc sát.

Mà Lạc Đại Giang đối diện, từ đầu đến cuối vẫn duy trì chiến lược làm gì chắc đó, thân hình vững chãi như núi non trùng điệp, khó lòng rung chuyển. Nhưng không phải chỉ thủ không công, một khi chuyển thành tấn công cũng như phong ba hải lãng, khí thế bừng bừng!

Đổng Tề Thiên quan sát chăm chú, không nhịn được nhẹ nhàng thở dài.

Vân Dương hỏi:

- Thế nào?

Đổng Tề Thiên thản nhiên nói:

- Sử Vô Trần đã lĩnh ngộ được chân lý trong kiếm, đang bước sang một giai đoạn khác. Nhưng… giờ giai đoạn hắn đặt chân lại là lạc lối, lạc lối tới khó thực hiện nổi, cho dù có cố gắng leo lên cũng thành thói quen khó sửa, hậu hoạn vô cùng.

Vân Dương:

“...?”

Nhãn lực Vân Dương dù bất phảm nhưng kinh nghiệm lịch duyệt kém xa Đổng Tề Thiên tới cả vạn dặm, cho nên không hiểu được lời bình của Đổng Tề Thiên. Vì theo Vân Dương, Sử Vô Trần lúc này đã chiếm thế chủ động, dần dần dẫn dắt cuộc chiến nghiêng sang phía mình, phần thắng rất lớn, sao trong mắt Đổng Tề Thiên ngược lại la chuyện rất xấu?

- Chỉ xét riêng trận chiến này mà nói, thắng bại đã rõ. Sử Vô Trần tất thắng!

Đổng Tề Thiên nói:

- Vì trong trận chiến này hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình, điểm này đã không thể nghi ngờ!

- Mà trong trận chiến này cũng làm cho hai bên đối chiến bước lên hai con đường hoàn toàn tương phản.

- Sau trận chiến này, con đường tương lai của Sử Vô Trần, ý nghĩa của kiếm chính là vứt bỏ thiên địa vạn vật, chỉ trung với kiếm, sau đó trung với Cửu Tôn phủ, không còn gì khác!

- Mà Lạc Đại Giang lại khác, hắn ngoại trừ trung với đao, trung với Cửu Tôn phủ, còn trung với chính mình, trung với huynh đệ, tình ý, tình nghĩa, người nhà, gia đình… còn trung với chính bản thân hắn.

Đổng Tề Thiên nhẹ nhàng thở dài.

Vân Dương nghe vậy trầm mặc nửa ngày rồi mới trầm giọng nói:

- Ý của ngươi ta hiểu được đôi chút, phải chăng kiếm cảnh hiện giờ của Sử Vô Trần quá cực đoan, cho dù được lợi nhất thời nhưng lưu lại hậu hoạn sâu xa? Còn Lạc Đại Giang không có lo lắng này?

Nhìn hai người vẫn hừng hực khí thế chiến đấu trong sân, Đổng Tề Thiên nói:

- Đúng vậy, loại khác biệt này quyết định bởi bản thân hai người, khác biệt về bản chất!

Vân Dương nói:

- Thật sự nghiêm trọng vậy sao? Trung với kiếm, trung với Cửu Tôn phủ, trừ ra không còn gì khác, có vẻ đâu có gì không tôt? Sao lại là thói quen khó sửa, hậu hoạn sâu xa?

- Tốt với không tốt, mỗi người một ý, người thông tuệ sẽ tự ngộ ra.

Đổng Tề Thiên mỉm cười nói:

- Có ít người có tư tâm, có ít người lại không có, có ít người sống vì lý tưởng, có ít người lại sống vì hiện thực. Tất cả chỉ là lập trường, khác biệt là lấy hay bỏ, nhưng cũng dẫn tới cao thấp khác nhau.

- Người sống vì lý tưởng thường chết không được tử tế; còn người sống vì hiện thực lại nhận được muôn màu muôn vẻ của cuộc sống, từ đó đại thành.

Đổng Tề Thiên nói:

- Hiện thực ta nói tới không phải ích kỷ. Điều này ngươi hiểu không?

Vân Dương nói:

- Hiểu rồi.

- Sử Vô Trần thân là kiếm khách, vốn thành tại kiếm, nhưng lại quá mức si mê vào kiếm, lại là… ngược lại, tốt quá hóa dở.

- Nói cách khác, hắn đã thành công bước vào thế giới của kiếm nhưng lại sa vào trong đó, không cách nào thoát thân, còn chìm sâu vào đó, sao không phải thói quen khó sửa, hậu hoạn vô cùng?

- Cường giả chân chính cần biết tiến thối, tự tại hòa hợp, đây mới là cảnh giới tuyệt diệu thượng thừa đăng phong tạo cực.

Đổng Tề Thiên nói.

Vân Dương lẩm bẩm:

- Đi vào trong kiếm đạo, lại không ra được, vì si mê kiếm…

Hắn cảm giác mình như minh bạch được gì đó nhưng vẫn còn nhiều chỗ không hiểu.

Đổng Tề Thiên mỉm cười nói:

- Giờ ngươi không rõ chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Nhưng nếu có thể lĩnh ngộ được gì từ đây là tốt nhất.

Nói xong câu này ngữ nghĩa hoàn toàn trái ngược với lời nói nà, Đổng Tề Thiên đứng chắp tay, ánh mắt nhìn xa xăm.

Nửa ngày mới chậm rãi nói:

- Năm đó, quê hương ta có một phong tục, mỗi khi trong thôn có người chết phải mướn người tới thổi kèn. Trong thôn chúng ta có ông lão tên Tần Đại Đa, sở trường loại nhạc khí này, mỗi khúc đều khiến người ta rơi lệ, thấm tận ruột gan. Bất kể nhà ai có tang, Tần Đại Đa đều là người chắc chắn sẽ mời. Chỗ nào hắn đến, lúc đầu chỉ bi thương ba phần, dưới tiếng kèn của hắn chốc lát sau đã tăng lên thành mười, quỷ khóc thần gào, không phải nói chơi.

Nói tới quê hương mình năm xưa, gương mặt Đổng Tề Thiên lộ vẻ hồi tưởng nhu hòa hiếm có.

Ánh mắt nhìn xa xăm như đang nhớ tới sơn thôn nhỏ năm xưa, nhớ tới nơi ở của mình lúc đó.

Đã mấy ngàn năm trôi qua… Mình đã lâu như vậy rồi chưa về!

Hắn quay đầu lại hỏi Vân Dương:

- Ngươi từng nghe tới thổi kèn đưa tang chưa?

Vân Dương không hiểu ra sao nói:

- Từng nghe rồi, Ngọc Đường đế quốc chúng ta cũng có phong tục như vậy, chỉ cần trong nhà có chút của cải, khi chết đưa tang đều sẽ mời người thổi kèn đưa tiễn… Ừm, nói chung ta xuất thân từ Thiên Huyền đại lục, dân tình phong thổ đều như vậy.

Đổng Tề Thiên vui mừng gật đầu nói:

- Ta từng nghe nói Huyền Hoàng giới xuất phát từ một vị diện đồng nguyên khác, xem ra tu giả hai giới mặc dù cao thấp rõ ràng, nhưng phong tục truyền thống căn bản nhất cũng như nhau, căn nguyên như một!

- Lúc ấy trong thôn chúng ta có một đứa trẻ tên là Ngũ Canh, cha mẹ đều mất, từ nhỏ phải ăn cơm trăm nhà lớn lên. Tần Đại Đa cũng cơ khổ cả đời, tới già mới đỡ, thấy Ngũ Canh đáng thương bèn thu dưỡng hắn. Ngũ Canh dần lớn lên, thế nhưng mười mấy tuổi còn chưa thành thạo nghề nào, bèn nảy sinh ý định học Tần Đại Đa thổi kèn kiếm sống.

Vân Dương cảm tháy khó hiểu với câu chuyện bất ngờ của Đổng Tề Thiên.

Tần Đại Đa? Ngũ Canh?

Thổi kèn? Đưa tang?

Thế này rốt cuộc là sao?

Chuyện này liên quan gì tới trận chiến kịch liệt trước mắt, liên quan gì tới chuyện tu hành si mê kiếm cảnh?

- Nhưng Tần Đại Đa lại không muốn để Ngũ Canh học kèn theo mình, nói thẳng ra, hài tử, không phải ta không dạy ngươi, mà là… Một khi ngươi tiến vào nghề của ta sợ rằng khó lòng quay đầu, ta sơ hại ngươi cả đời.

- Nhưng Ngũ Canh hoàn toàn không hiểu lời của Tần Đại Đa, học xong nghề nghiệp này không chỉ thành thạo một nghề còn được hương dân mười dặm kính trọng, có việc gì cũng mời, coi như thượng khách, sao lại là hại mình cả đời? Có ăn, có uống, còn có thể kiếm tiền, sao lại không tốt…

- Nhưng Tần Đại Đa từ đầu đến cuối không dạy, mãi cho tới khi tuổi tác hắn lớn dần, không thổi nổi kèn nữa. Ngũ Canh vẫn không thành thạo bất cứ nghề nghiệp nào, vẫn không ngừng cầu khẩn hắn, nói, ngài tuổi tác đã cao như vậy, lại qua một thời gian nữa sợ rằng thật sự không thổi kèn được, còn ta cái gì cũng không biết, sau khi ngươi đi trước ta chỉ có thể làm ăn mày, chẳng lẽ ngươi còn không chịu dạy ta? Mặc ta tới ngày nào đó chịu đông lạnh đói rét mà chết ư? Không riêng gì Ngũ Canh, vài ông lão trong thôn cũng tới khuyên nhủ.

- Tần Đại Đa thở dài nói, nếu như thế ta sẽ dạy ngươi. Nhưng có một điều cần nói rõ, về sau ngươi đừng hận ta. Ngũ Canh kia mỉm cười vui sướng, lập tức đồng ý.

- Thế là Tần Đại Đa bắt đầu dạy Ngũ Canh học kèn, phương diện học kèn này Ngũ Canh cũng có chút thiên phú, hơn nữa rất nhiều thời gian là ở bên Tần Đại Đa, nghe nhiều thành quen, căn cơ tự thành, nhanh chóng quen tay, âm điệu thổi ra không kém, chỉ không có hương vị u buồn mất mát kia mà thôi. Thế là mỗi lần Tần Đại Đa ra ngoài đưa tang đều mang theo hắn, để hắn tự mình trải nghiệm thê lương bi thảm trong tiếng kèn tang.

- Tần Đại Đa nói: thổi kèn đưa tang tuyệt đối không thể thổi ra môt chú ý vui mừng nào. Tang sự phải có vận luật phong cách của tang sự, ngươi thổi không ra ý vị đó, cho dù ngươi học thế nào đi nữa cũng không ai mời ngươi tới.

- Ngũ Canh vẫn luôn nhớ kỹ lời dạy của Tần Đại Đa, toàn tâm toàn ý theo Tần Đại Đa học thổi kèn, mây năm sau tất cả mọi người đều nói tiếng kèn của Ngũ Canh thổi đã càng lúc càng giống Tần Đại Đa, mọi người tranh nhau mời hắn. Năm đó Tần Đại Đa qua đời, Ngũ Canh thổi kèn cả đêm, từ đó về sau, hễ là đưa tang, tất cả mọi người đều mời Ngũ Canh tới đưa tiễn. Ngũ Canh sống tỏng bầu không khí này, thổi kèn, càng thổi càng hoang vu, càng thổi tâm cảnh càng thê lương, càng thổi tâm tình càng bi thảm… Cuối cùng Ngũ Canh mãi đến già cũng không tìm vợ, càng không con cháu gì.

- Đến già, hắn rốt cuộc giật mình hiểu ra những lời Tần Đại Đa nói sẽ hại hắn cả đời là sao. Đưa tang, đưa tang chính là bi thương, chính là ly biệt, chính là tuyệt vọng bi thảm, mà thổi kèn nhất định phải có tâm cảnh đồng bộ mới thổi được loại cảm giác này, mới có thể diễn đạt tâm trạng chân chính của người nhà… Cũng chỉ có người tài nghệ như vaậy mới thường xuyên được người ta mời tới. Nhưng duy trì tâm cảnh đó, tâm tình đó trong thời gian dài, làm sao lấy được vợ, làm sao chăm sóc con cái, quả thật không còn tâm tư gì khác… Cả ngày chỉ chìm trong cảm giác cuộc sống vô vị, chỉ có bi thương tràn ngập trong lòng…

- Cho nên trước lúc chết, Ngũ Canh đem cây kèn làm bạn cả đời chôn cùng. Khi tuổi già mặc dù có rất nhiều người trẻ tuổi tới muốn bái sư học nghệ, nhận sẽ phụng dưỡng tới lúc qua đời, nhưng cả đời hắn không nhận nửa tên đồ đệ.

- Tiếp theo đó, những ông lão từng nghe Tần Đại Đa, Ngũ canh thổi kèn đưa tang đều nói… Sau khi Tần Đại Đa và Ngũ Canh chết, người chết trong thôn không có cảm giác người chết.

Đổng Tề Thiên dùng giọng nói thê lương kể xong câu chuyện rồi nói:

- Giờ ngươi hiểu chưa? Kiếm của Sử Vô Trần đi vào ý lạnh rồi.

Vân Dương nhẹ nhàng thở một hơi nói:

- Ta hiểu rồi. Vạn pháp quy nguyên, biến hóa ra sao cũng không rời bản chất. Tu hành kiếm đạo cũng như đạo thổi kèn kia, đi tới cực điểm là cùng một đạo lý. Không đem toàn bộ thể xac tinh thần chuyên chú vào đó thì khó mà học được, cũng khó mà học tốt, càng không thể đại thành. Nhưng một khi toàn tâm toàn ý tập trung vào, không thể thu lại bản thân, lại thành vào được mà không ra được, có thể bị tu hành của chính mình vây khốn điều khiển, từ đó bản thân mát đi phương hướng. Ngươi nói là ý này đúng không?

Đổng Tề Thiên nói:

- Đúng vậy, chính là ý này, vạn pháp quy nguyên, đầu nguồn như một.

- Nói cách khác, giờ Sử Vô Trần đã đi lên đường rẽ si mê với kiếm, bị kiếm điều khiển. Hắn hiện giờ không phải đang thao túng kiếm mà là kiếm chế ngự hắn, là ý này đúng không?

Vân Dương nói.

Đổng Tề Thiên ung dung thở dài nói:

- Không sai, Sử Vô Trần giờ đang… trong kiếm cảnh thượng tầng ngoài kiếm ra không còn gì khác. Mọi thứ trên thế gian hắn đều đã không để trong lòng, thậm chí ngay bản thân mình cũng không ngoại lệ. May mắn duy nhất là hắn mới chỉ bước lên con đường này, còn chưa đi quá xa, trong lòng hắn còn có tình ý, còn có Cửu Tôn phủ, còn cơ hội quay đầu.

Vân Dương quay đầu, lại chăm chú quan sát chiến cuộc giằng co, nhìn Sử Vô Trần đang dần chiếm thế thượng phong áp đảo, im lặng không nói gì.

Lời nói Đổng Tề Thiên còn chưa dứt:

- Nếu có một ngày ngay cả những thứ này hắn cũng không để ý, vậy sẽ thật sự bị kiếm nô dịch, bị tâm ma phản phệ, thật sự trầm luân địa ngục, không còn đường quay đầu. Một khi tâm triệt để nguội lạnh, sẽ không quay đầu nữa.

- Đây tuyệt đối không phải lời đe dọa, bởi vì nếu thật sự đến nước dó, bất luận cao nhân, bất luận cường giả gì nhiều nhất cũng chỉ có thể giết chết hắn chứ không thể kéo hắn trở về. Bởi vì lúc đó hắn chỉ là… một Ngũ Canh khác!

Đổng Tề Thiên hai mắt đầy thâm ý nhìn Vân Dương.