Ta Là Chí Tôn

Chương 1001: Khai chiến!




Quy tắc định thứ tự Cửu Tôn lần này rất đơn giản.

Mười người chia làm năm tổ, rút thăm quyết định đổi thủ đối chiến với mình.

Chiến đấu vòng thứ nhất như vậy đương nhiên sẽ sinh ra năm người thắng cùng năm người thua, bên thắng thăng cấp.

Vòng thứ hai, tổ năm người thắng lại rút thăm, bốn người chia hai trận tái chiến, một người rút trúng lá không chờ lệnh.

Vòng chiến đấu thứ hai, hai người thắng đương nhiên thăng cấp, người rút không rút thăm quyết chiến cùng một trong hai người chiến bại vòng thứ hai. Sau đó chọn ra ba người quyết chiến cuối cuối cùng.

Vòng thứ ba do ba người quyết chiến cuối cùng này thay nhau chém giết, chọn ra người mạnh nhất, chính là vị trí thứ hai mà mọi người ao ước!

Nhân vật số hai của Cửu Tôn phủ, Thứ Tôn!

Dưới Thứ Tôn, hai người còn lại phân loại theo chiến tích xếp hạng ba cùng bốn.

Những người còn lại tiếp tục rút thăm tái chiến, quyết định thứ tự năm sáu bảy tám chín.

Loại trừ hai người xếp hạng cuối cùng, thứ tự Cửu Tôn của Cửu Tôn phủ được quyết định như vậy.

Hai người còn lại sẽ đảm nhiệm chức vụ khác tại Cửu Tôn phủ, ví dụ như Hình Đường hay Chiến Đường… hoặc gì đó khác.

Không thể không nói, quy tắc rất dễ dàng, chỉ xem một lượt là hiểu.

Không ai nghi ngờ trong đó có vận may hay không, vì vận may luôn là một phần quan trọng trong tổng hợp thực lực của người tu hành, thậm chí có một câu lưu truyền thiên cổ, thấm sâu vào lòng người: Vận may tới, tường thành không ngay nổi, heo cũng có thể bay lên trời!

Sử Vô Trần là người đầu tiên đứng dậy.

- Ta tới trước!

Hắn ôm một bụng tức đứng dậy:

- Cả lũ các ngươi chẳng phải đều không vừa mắt với ta ư? Ta rút thăm đầu tiên! Ta nói cho các ngươi biết, bất kể rút đến ai cũng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình! Chờ ta hành hạ các ngươi đi!

Chín người nghe vậy không cho là đúng, ngược lại cười to:

- Ai cần ngươi hạ thủ thủ lưu tình? Ngươi tự lo lấy mình đi!

Sử Vô Trần tức giận hừ một tiếng, sải bước đi tới, khẽ vươn tay, không hề do dự rút một tờ, mở ra xem, lập tức cười ha hả:

- Khổng Lạc Nguyệt! Đi ra gọi ca ca!

Khổng Lạc Nguyệt hưng hực lửa giận nhảy ra, xoa quyền sát chưởng:

- Đang muốn giáo huấn tên khốn kiếp nhà ngươi đây!

Sau đó, Thạch Bất Giai bốc được Thiết Kình Thương, Nhậm Khinh Cuồng bốc được Quách Noãn Dương, Lan Nhược Quân bốc được Ngô Mộng Huyễn, cuối cùng Lạc Đại Giang đương nhiên ghép đôi với đối thủ cuối cùng Bình Tiểu Ý.

Kết quả này khiến sắc mặt Lạc Đại Giang lập tức đen thui.

Những người khác nhìn hắn cũng lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau người khác.

Trong số mọi người, kẻ tất cả không muốn đối địch nhất chính là tên Bình Tiểu Ý này.

Tên này danh hiệu là Độc Tâm Đại Phu, thế nhưng đây tuyệt đối không phải ngoại hiệu tự mình khoa trương lên như hắn nói, thật sự người đúng như tên, toàn thân là độc, cho dù tu vi cao hơn hắn cũng rất dễ mắc lừa.

Mà Lạc Đại Giang bốc phải Bình Tiểu Ý ngay trận mở màn lập tức khiến đám người thở phào một hơi.

Dù sao vòng thứ nhất liên quan trực tiếp tới xếp hạng tôn vị, một khi thất bại cũng là vô duyên với những vị trí đầu.

Vòng đầu tiên có năm trận, đầu tiên dự định đồng thời khai chiến, nhưng trước khi trận chiến bắt dầu, Vân Dương lại đột nhiên đổi ý.

- Hay đổi thành lần lượt từng cặp giao chiến, chúng ta vẫn còn thời gian mà.

Vân Dương nói:

- Mọi người cũng có thể lĩnh ngộ từ trận chiến của mình, làm quen với phương thức chiến đấu của huynh đệ, tin rằng sau này khi phối hợp chiến đấu cũng có thể ngầm hiểu, ăn ý với nhau.

Tất cả mọi người gật đầu, đèu thấy có lý, không ai có dị nghị

Chỉ có Đổng Tề Thiên quay đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt hiện vẻ khen ngợi.

Hai người khai chiến đầu tiên chính là Sử Vô Trần cùng Khổng Lạc Nguyệt.

Hai huynh đệ cùng nhảy tới, trong tay Sử Vô Trần vẫn luôn là Tam Thu Kiếm thành danh của hắn, còn trong tay Khổng Lạc Nguyệt lại không phải trường kiếm sử dụng lúc trước, thay vào đó là hai binh khí cổ quái màu đen kịt.

Tạo hình hai binh khí này như hai mũi dùi nhọn hoắt, phía trước binh khí đầy những đường vân sắc bén kỳ dị.

Khổng Lạc Nguyệt thản nhiên nói:

- Sử Vô Trần, hôm nay ngươi xui xẻo rồi. Hai binh khí trong tay ta chưa bao giờ lộ ra trước mặt mọi người. Hai binh khí này tên là Ám Hồn Thứ, không những sắc bén nguy hiểm… còn ẩn giấu cơ quan, giấu vô số Ám Hồn Châm, lúc nào cũng có thể phóng ra như trút nước, khó lòng phòng bị.

Hăn cười lạnh lùng:

- Cho nên… Sử Vô Trần ngươi nhất định phải cực kỳ cẩn thận, cực kfy chú ý. Đừng để đến lúc bị ta ám toán lại khóc lóc kêu không công bằng.

Sử Vô Trần giận giữ chỉ thẳng kiếm nói:

- Ngươi lắm lời làm gì, lên đây nhận đòn.

Trong thời gian này, chín người khác cố tình nhắm vào Sử Vô Trần, cũng bởi hắn giành trước một bước, trong lòng Sử Vô Trần đã kìm nén tới muốn bùng nổ!

Lần này là cơ hội xuất thủ phản kích danh chính ngôn thuận, Sử Vô Trần đương nhiên muốn phát tiết một phen.

Huống hồ… Trong tay mình còn đòn sát thủ do lão đại cố ý chuẩn bị cho….

Hừ hừ hừ!

Thật sự cho rằng Tam Thu Kiếm của ta vẫn là Tam Thu Kiếm trước kia ư?

Sử Vô Trần tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, mọi việc đều thuận lợi!

Đổng Tề Thiên thản nhiên đứng đó, dù sao với đẳng cấp của hắn, quyết đấu giữa hai tu giả Thánh cấp, còn chỉ là cạnh tranh đồng môn chứ không phải quyết đấu sinh tử, đương nhiên không mấy hào hứng. Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến khí thế và chiến ý của hai người bộc phát, thần sắc bất giác chuyển thành chăm chú.

Với tu vi của hắn, làm trọng tài cho trận quyết đấu cấp độ này không cần quá chú tâm vào chi tiết nhỏ của trận chiến, mặc dù có tình huống gì bất ngờ cũng có thể tuỳ ý hoá giải.

Mặc dù tới tầng thứ của bọn Sử Vô Trần, thắng bại chỉ là trong gang tấc, giữa khoảnh khắc; cho dù giờ phút này không phải quyết đấu sinh tử, chỉ luận thắng bại nhưng động một chút vẫn tạo tiếng vang kinh người, nguy cơ lúc nào cũng tồn tại.

Đổng Tề Thiên vẫn không mấy chú ý, cùng lắm là không quá chủ quan mà thôi. Nhưng theo động tác của hai người Sử Vô Trần, khí thế chiến ý vượt xa không khí chiến đấu giữa tu giả Thánh cấp bình thường, ngược lại khiến gương mặt Đổng Tề Thiên nhiều thêm vẻ nghiêm túc cùng chú ý.

Hai người này… sao khí thế lại mạnh như vậy?

Về phần Vân Dương lại chú trọng lưu ý tất cả ánh mắt biểu lộ của hai người, nhất là những động tác nhỏ ngoài chiến đấu.

Việc Đổng Tề Thiên phải làm là phân định thắng bại, đồng thời ngăn cản giúp đỡ khi có gì bất ngờ.

Còn Vân Dương lại phải quan sát trận chiến này, phán đoán nhân phẩm tâm tính người trong cuộc, còn tâm tính thắng bại về đại cục.

Tu vi thực lực cá nhân mạnh yếu ra sao, thắng lợi trận chiến hôm nay thế nào, đương nhiên rất quan trọng, ảnh hưởng tới địa vị thân phận đám người tại Cửu Tôn phủ sau này. Nhưng quá chú trọng lại từ hay thành dở, ngược lại nhân phẩm tâm tính mới là điều kiện mấu chốt để thành đại sự.

Chỉ nghe giữa sân hét to một tiếng, hai người cùng lúc xuất thủ, giao chiến với nhau.

Chỉ thấy Sử Vô Trần múa kiếm trong tay, một luồng khí thế tam thu tịch mịch đột nhiên hiện lên, nhanh chóng lan tràn.

Giờ rõ ràng là tháng ba mùa xuân cỏ mọc én bay, nhưng theo kiếm quang của Sử Vô Trần loé lên, đám người quan chiến rõ ràng cảm thấy một luồng ý thu.

Trời thu mát mẻ.

Đìu hiu.

Trời cao mây nhạt.