Ta Là Bạn Của Husky

Chương 7




Đêm nay không bị Husky hãm hại, Vưu Lăng ngủ ngon lành không biết trời đất gì, ngủ một mạch đến khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Đã nhiều năm rồi không được nghe tiếng của đồng hồ báo thức, Vưu Lăng suýt chút nữa không nhịn được xúc động chảy nước mắt, thực sự cậu rất ghét dậy tập thể dục buổi sáng, nhưng không chịu nổi tạp âm của Phù Thế Kỳ nỉ non mời mọc.

Chính là mỗi ngày bị ép buộc dậy tập thể dục buổi sáng.

Rửa mặt xong, nhận được tin nhắn của Phù mẫu bảo cậu tự sang Phù gia ăn sáng, đến lúc ngồi trên bàn cơm vẫn chưa thấy thân ảnh Phù Thế Kỳ đâu.

Mẹ Phù nhìn lên tầng, có chút lo lắng nói: “Đứa nhỏ này từ tối hôm qua cơm nước xong đã tự khóa mình trong phòng, đến nửa đêm đèn vẫn còn sáng, cũng không biết là ở trong đó làm cái gì.”

Vưu Lăng đoán được tất cả, trầm mặc không nói, nhưng dù sao cũng là họa từ cậu mà ra, vì thế uyển chuyển nói giúp Phù Thế Kỳ: “Hai ngày nay phải kiểm tra, cậu ấy hẳn là đang ôn tập.”

Tra tư liệu về chuyện mình không hiểu còn không phải là học tập sao?

Nhưng không biết vì sao, nghe xong lời này, mẹ Phù càng thêm lo lắng, lẩm bẩm: “Liệu có phải nó sinh bệnh rồi không? Tỉ như phát sốt tới mức thần trí không rõ?”

Vưu Lăng: “…..”

“Con không sinh bệnh.” Phù Thế Kỳ không biết từ khi nào đã đứng ở trên cầu thang, sắc mặt không đúng lắm.

Ngày trước vừa thấy Vưu Lăng là sẽ xông tới tung ra hai chiêu, hôm nay chẳng những không dính vào cậu mà khi ăn sáng cũng không ấu trĩ giành đồ ăn nữa.

Có vấn đề! Mẹ Phù thu hết mọi chuyện vào mắt, nội tâm nôn nóng nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Đành phải giả bộ vô ý hỏi con trai mình: “Hôm nay tại sao con không tập thể dục buổi sáng?”

“… Ngủ muộn.”

“Làm gì mà đi ngủ muộn?”

Phù Thế Kỳ không phải đi ngủ muộn, mà là suy nghĩ rất nhiều chuyện khiến hắn ngủ không được, vừa thức vừa miên man suy nghĩ, không khỏi hơi bực dọc: “Học.”

Thấy biểu cảm con trai mình đen thui, lạnh lùng không muốn tiết lộ bí mật, với hiểu biết của mẹ Phù đối với con trai nhà mình, ngoại trừ ôn tập nội dung cho bài kiểm tra thì chân tướng chỉ có một!

Mẹ Phù lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, cảm thán nói: “Thế Kỳ đã trưởng thành rồi, mẹ cảm thấy rất vui mừng.”

Con trai tuổi dậy thì đều sẽ như vậy, khẳng định chính là chuyện khó mở miệng kia!

Vưu Lăng sửng sốt, chỉ trong một nháy mặt cậu đã hiểu, âm thầm thắp cho Phù Thế Kỳ một ngọn nến trong lòng, cũng may nội tâm Husky thuần khiết ngây thơ, có lẽ nghe không hiểu ý của mẹ Phù, cậu cũng không mở miệng giải thích.

“Mẹ nói lung tung gì vậy!? Con chỉ là đọc tiểu thuyết!” Phù Thế Kỳ bỗng dừng cao giọng, mặt hơi đỏ lên.

“À, tiểu thuyết…” Mẹ Phù kéo dài câu.

“Là tiểu thuyết bình thường!”

“Ừm ừm…” Mẹ Phù gật đầu, nhưng trên mặt lại viết “mẹ hiểu, con không cần giải thích”.

“Mẹ cái gì cũng không hiểu!” Phù Thế Kỳ thẹn quá hóa giận, uống cốc sữa xong đi ra ngoài, đi ra tới cửa mới quay đầu lại biệt nữu nói với Vưu Lăng: “Cậu cứ ăn từ từ, ăn xong thì đi.”

Loại thái độ tốt đẹp này chỉ có những lúc vô tình làm Vưu Lăng bị thương mới xuất hiện!

Xem ra hôm qua cậu ta đã xem được thứ gì đó rất ghê gớm, Vưu Lăng cũng ăn không vào nữa, tạm biệt mẹ Phù đi theo Phù Thế Kỳ.

Hơi tò mò.

Nhìn hai đứa nhỏ lên xe rời đi, vẻ mặt Phù mẫu hưng phấn móc đi động ra, ghi lại nhật ký sự việc xảy ra hàng ngày, sau đó gọi điện thoại cho chồng chia sẻ phát hiện mới của mình.

Con trai đơn thuần một lòng chỉ có chơi đùa và vận động đột nhiên thông suốt, làm mẹ cảm thấy thật vui vẻ.

Trên xe, Phù Thế Kỳ nhìn chằm chằm nửa bên mặt của Vưu Lăng, bộ dạng muốn nói lại thôi, rất hiếm có.

Vưu Lăng nhịn xuống tò mò, làm bộ không phát hiện, thực ra nội tâm để ý muốn chết.

Nhưng từ biểu hiện vừa rồi của Phù Thế Kỳ có thể hiểu, có đánh chết hắn cũng sẽ không nói, không ai có thể moi ra từ miệng hắn rốt cuộc là có chuyện gì.

Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor (wp andyh976): https://my.w.tt/hoyVG1BC76

Hai người cứ như vậy, một người nhịn xuống không nói, một người nhịn xuống không hỏi, đi tới trường học.

Cuối cùng vẫn là Vưu Lăng không kìm nén được, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói với tôi cái gì?”

Phù Thế Kỳ vừa định nói chuyện, nhưng không biết nghĩ gì lại trầm mặc lắc đầu, vẫn giữ bộ dáng muốn nói lại thôi như cũ.

Làm người khác càng tò mò.

“Về tôi?”

Phù Thế Kỳ gật đầu.

“Về tra tư liệu?”

Tiếp tục gật đầu.

“Vậy có cái gì không thể nói?” Vưu Lăng nhíu mày.

“Sợ ảnh hưởng tới bài kiểm tra của cậu.” Phù Thế Kỳ thành thật nói, bỗng nhiên nhớ tới tư liệu ngày hôm qua tìm được, sắc mặt trở nên phức tạp, rất muốn đổi một đôi mắt khác coi như chưa thấy gì.

“Cậu nghẹn không nói càng ảnh hưởng đến tôi.” Vưu Lăng càng thêm tò mò, “Không phải chỉ là tìm hiểu một vài thứ thôi sao? Sao thái độ lại kì quái như vậy?”

“Nhưng mà vẫn không hiểu sâu hơn…”

Hiểu sâu hơn? Có thứ gì muốn hiểu sâu hơn?

Vưu Lăng bỗng nhiên cảnh giác, hỏi: “Tối hôm qua cậu làm gì?”

“Đọc tiểu thuyết.” Phù Thế Kỳ buồn bực nói, vì sao mọi người đều hiểu lầm hắn?

“Tiểu thuyết gì?”

Hơn nữa vì sao đọc tiểu thuyết lại muốn hiểu sâu hơn?

“Tiểu thuyết đam mỹ.”

Đã hỏi xong. Vưu Lăng nghĩ, đến tột cùng là đã xảy ra khiến một người không biết công thụ là gì thông suốt, còn tự mình tiến hóa?

“Kỳ thật tôi không hiểu lắm, chỉ cảm thấy khá hay.” Phù Thế Kỳ móc di động ra, click mở một cái app màu xanh lục, “Ngày hôm qua ở trên mạng có hỏi vài người chuyên nghiệp, cậu ta đề cử cho tôi app diễn đàn văn học Tấn Giang này, nói là xem xong sẽ hiểu rõ về cậu…”

???

Vì sao xem xong tiểu thuyết đam mỹ lại hiểu rõ về tôi? Nội tâm Vưu Lăng chịu chấn động cực lớn, tôi là thẳng nam, căn bản chưa đọc một quyển đam mỹ nào cả!

Vưu Lăng đoạt lấy di động, lung tung tra một chút, nhìn thấy bút danh của một tác giả: Lão Nương Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ*.

(*Lão nương thiên hạ đệ nhất mỹ: lão nương là người đẹp nhất thiên hạ)

“Tiêu Thụy Minh?”

Phù Thế Kỳ không nói gì, nhưng sự kinh ngạc trên khuôn mặt đã nói ra đáp án.

“Đừng xem nữa, muốn hiểu tôi, thứ này vô dụng.” Vưu Lăng đau đầu đưa điện thoại về, “Hai chúng ta quen nhau mười mấy năm, đến cơ thể cũng nhìn qua hết, còn chưa đủ hiểu biết với đối phương sao?”

Tiếng chuông vào giờ kiểm tra vang lên, Vưu Lăng nhiệt tình yêu thích học tập và kiểm tra chạy như bay về lớp học, hoàn toàn không chú ý bạn nối khố đứng đằng sau đỏ mặt, tựa như có chút bất lực và xấu hổ.

Thời gian kiểm tra qua nhanh, hôm nay Vưu Lăng không đi chơi với Phù Thế Kỳ mà hẹn Tiêu Thụy Minh ra gặp mặt.

Tuy cậu không biết nội dung của những tiểu thuyết đó là gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết, nếu không xử lý tốt ngọn nguồn sự việc thì người về sau gặp tai ương nhất định sẽ là cậu.

Sau giờ tan học ở sân trường không có nhiều người, chỉ có một ít học sinh thích chơi bóng, người nhễ nhại mồ hôi.

Tiêu Thụy Minh ngồi trên khán đài xem một nhóm học đệ chơi bóng, hai mắt sáng quắc, như một con sói đói nhìn chằm chằm lũ linh dương béo ú.

“Thu liễm, đừng dọa mọi người.” Vưu Lăng đưa một ly trà sữa cho Tiêu Thụy Minh.

“Không có đâu, tôi là người dạy bọn họ cách ăn mặc, bọn họ yêu tôi còn không kịp.” Nói xong đứng dậy phất tay, đám học đệ ăn mặc rất thời thượng giơ tay vẫy lại, có vài người còn hôn gió.

Một đám người cạn lời thực sự.

“Không hổ là học sinh của cậu.” Vưu Lăng giơ ngón cái lên, đều rất giống cậu.

“Đừng nghĩ là tôi không hiểu ý cậu.” Tiêu Thụy Minh cắm ống hút hút một hơi, hỏi: “Hẹn gặp tôi có chuyện gì? Nếu muốn tỏ tình thì xếp hàng, nhưng tôi có thể nói luôn cho cậu biết là hai chúng ta không có khả năng, cùng là thụ thì không có tương lai đâu.”

“……….” Vưu Lăng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Tôi không phải là thụ.” Vưu Lăng đỡ trán, sửa lại thành đúng, “Tôi là thẳng, không thích con trai.”

“Cậu không phải là thụ?” Tiêu Thụy Minh như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, đưa ngón tay lên giả bộ lau đi giọt nước mắt không tồn tại, nói: “Không cần gồng, tỉ muội, đều là người một nhà cả.”

Tên này cứ thế bỏ qua câu sau của cậu!

Vưu Lăng bất đắc dĩ, quyết định bỏ qua đề tài này, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Lão Nương Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ?”

“Đúng vậy, cục cưng, phải tự tin, chúng là chính là những người đẹp nhất thiên hạ.”

“Phù Thế Kỳ đọc tiểu thuyết, kia là bút danh của tác giả.” Vưu Lăng nghiêm túc hỏi: “Là cậu phải không?”

“Là tôi.” Tiêu Thụy Minh hơi sửng sốt, thẳng thắn thừa nhận, “Tối hôm qua cậu ta đột nhiên thêm wechat của tôi, nói muốn tìm hiểu một chút về đồng tính luyến ái, tôi đơn giản phổ cập khoa học cho cậu ta một chút, sau đó thuận tiện đề cử vài bộ truyện cho cậu ta.”

“Tất cả đều vì tình yêu và hòa bình.” Tiêu Thụy Minh nắm tay đặt trước ngực, cảm giác như muốn biến thành thánh mẫu tỏa hào quang.

Vưu Lăng vô cảm hút trà sữa, giơ ngón cái lên cổ vũ cho cậu ta.

Ham muốn biểu diễn biến mất trong nháy mắt, Tiêu Thụy Minh lại cầm trà sữa lên hút mấy hơi, mơ hồ nói: “Vốn dĩ sợ cậu và Phù Thế Kỳ bước lên con đường trước kia của tôi, cho nên từ đầu cố gắng một chút.”

Vưu Lăng cũng không muốn hỏi cố gắng một chút là có ý gì, nhưng nhớ tới danh sách fanfic cậu ta viết, quả thực rất nỗ lực.

“Có điều tôi không ngờ Phù Thế Kỳ lại đến hỏi tôi. Bộ dạng của cậu ta thẳng nam chân chính. Đêm qua tự dưng nghiêm túc nói với tôi muốn hiểu về những chuyện này, thái độ thành khẩn, ngữ khí hiền lành, khác hoàn toàn vẻ ngoài của cậu ta, hơn nữa hoàn toàn không hề nhắc tới cậu.” Nói xong lấy di động ra đưa cho Vưu Lăng xem lịch sử trò chuyện.

“Husky rất tốt, là mọi người đều hiểu lầm cậu ấy.” Vưu Lăng đọc lịch sử trò chuyện, hơi cảm động.

Phù Thế Kỳ tuy rằng ngu ngốc nhưng đối xử với cậu rất tốt.

“Đúng vậy. Ban đầu tôi còn lo lắng quan hệ hai người sẽ biến thành giống tôi và Vương Võ, xem ra tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Tiêu Thụy Minh tự giễu cười nói: “Năm đó hắn biết tôi là đồng tính luyến ái, hoàn toàn không có suy nghĩ đi tìm hiểu, chỉ biết mắng tôi ghê tởm.”

“Tình cảm 6 năm mỏng như một tờ giấy.” Tiêu Thụy Minh nhắm hai mắt lại, như muốn đè lại thứ gì đó.

Một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi con mẹ nó năm đó vì hắn mà còn muốn nhảy lầu.”

“Come out?”

“Sớm come out rồi.” Tiêu Thụy Minh nhàn nhạt nói, “Bản tính rụt rè sợ hãi che giấu tính hướng đã chết trên cái sân thượng kia rồi.”

Lời tác giả:

Husky thức đêm: nhân vật trong tiểu thuyết này thật giống A Lăng, nhưng vì sao cha mẹ và bạn bè đều không cần cậu ấy, là bởi vì tính hướng? Chuyện này đâu phải tự mình có thể quyết định! A Lăng quá đáng thương hu hu hu, mình nhất định phải luôn đối tốt với cậu ấy, cho cậu ấy biết là mình vĩnh viễn đứng về phía cậu ấy.