Ta là Akira

Chương 5: Hồi sinh công chúa Hitaito




Lãm Nguyệt đến cung điện Pharaong trong sự chào đón của người dân Ai Cập. Cô có nhiều việc phải làm, trước hết phải hiến tế để hồi sinh công chúa của Hitaito trước nếu không Izumin sẽ đem lại nhiều phiền toái cho việc bảo vệ Carol của cô. Chọn một thần điện thanh tịnh, cô đuổi hết đám tư tế trong điện và nói cho Pharaong quyền sở hữu của mình. Cô chỉ còn thời gian một tháng để cứu sống công chúa Hitaito

- Akira, anh đang làm gì đấy- Carol ở bên ngoài nói vọng vào thần điện làm Lãm Nguyệt có chút phiền toái.

Cứ một tuần ba bữa cô nhóc lại đến đây nói chuyện, rồi thì bắt cô kể về thế giới thần linh gì đó tới khi Menfuisu đi tìm, cô nhóc mới quay về. Còn thùng giấm chua Menfuisu nữa, cứ tới sinh sự. Cứ như thế này, bao giờ cô mới giành được công chúa Hitaito từ tay tên ma vương thúi hoắc kia chứ. Tên ma vương còn suốt ngày châm chọc bề ngoài như con trai của cô. Cô muốn đập cho hắn kêu cha gọi mẹ lắm nhưng khổ nổi, ở địa bàn của hắn, cô không thể triệu hồi linh hồn. Nhắm mắt làm lơ, Lãm Nguyệt tiếp tục khắc hình nhân công chúa Hitaito theo tư liệu của linh hồn chiến sĩ Ai Cập. Qua năm ngày qua, hình nhân của cô đã khắc sắp xong rồi, chuẩn bị huyết tế đến chổ tên ma vương đòi hồn. Khẽ nhíu mi, cô lau mồ hôi tên trán, đặt bức tượng lên giường, cô mỉm cười. Ma vương ơi, ngươi chuẩn bị mất thêm một linh hồn mĩ nữ rồi.

Cô thoải mái duổi lưng, cho linh hồn đang ôm tảng băng ngàn năm ở núi Khô Lâu vào vòng tay, Lãm Nguyệt thay một bộ áo dài cách tân màu tím, mái tóc bạc được cột lên cao. Cô ra khỏi thần điện, trước hết đi lấy một con ngựa màu trắng để cưỡi, Lãm Nguyệt ra khỏi cung điện Pharaong, cô cho ngựa chạy dọc con sông Nile. Cô muốn biết ở đây có thứ gì mà có thể đưa Carol tới thế giới này. Nhìn nó nửa buổi chẳng có tác dụng gì, Lãm Nguyệt thở dài, cô lựa chọn một chỗ khuất, cởi áo ngoài ra. Cô nhảy xuống sông, lặn xuống sâu một chút, Lãm Nguyệt bắt đầu quan sát xung quanh. Cô nhìn thấy dưới đáy sông , chỗ sâu nhất có một thứ gì đó. Bơi tới gần, tay cô chạm vào một tường đá, lần mò sờ khắp tường đá , cô phát hiện trên đó khắc rất nhiều kí tự kì lạ, cố gắng nhớ những kí tự đó, Lãm Nguyệt định bơi lên thì chân cô bỗng co rút. Lông mi cô khẽ nhíu, bị chuột rút lúc này thật không hay ho. Cố gắng bơi vào gần bờ, chân cô càng cứng, cô bỗng thấy một bóng đen bơi tới. bóng đen ngày càng gần hắn ôm cô bơi vụt lên bờ. cô mở mắt ra nhìn rõ kẻ cứu mình, hắn to cao lực lưỡng, mái tóc xoăn thấm ướt, trên đầu hắn đội cái mũ sắt có hai sừng phía trên. Cô hơi chấn động mở miệng

- Ngươi là ai ? – Lãm Nguyệt khó khăn nói bỗng tiếng người từ xa truyền lại. Hắn nhìn lại cô rồi nhảy ùm xuống nước, bóng đen dần mất hút trong làn nước.

- Là Tử Thần Akira, ngài làm gì nơi đây- Người dân Ai Cập có vẻ ngạc nhiên nhìn Lãm Nguyệt

- Ta xuống tìm người phát thần dụ của nữ thần- Lãm Nguyệt đứng dậy mặc áo ngoài vào, rũ nước trên làn tóc bạc hơi bết, cô nhảy lên ngựa- Ta có việc bận nên đi trước, tạm biệt

- Vâng, Tử Thần Akira- Người Ai Cập dõi theo bóng lưng ngày càng xa của Lãm Nguyệt nói

Về tới thần điện, Lãm Nguyệt trả con ngựa vào chuồng, ngước nhìn bầu trời nhuộm một màu đỏ đồng, Lãm Nguyệt mỉm cười. Buổi huyết tế bắt đầu. Chuẩn bị đàn tế nhỏ, Lãm Nguyệt lấy bát máu của con dê mới bị làm thịt tưới lên bức tượng, bức tượng bắt đầu sáng lên. Khi thấy độ sáng đã đủ, Lãm Nguyệt chích một giọt máu của mình rơi lên mi tâm bức tượng, cô bắt đầu đọc chú ngữ. Một dải ánh sáng màu lam boa boc lấy cô và bức tượng. Lãm Nguyệt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, xung quanh đều tối thui, điều này cho cô biết đã tới nơi ngự trị của ma vương. Dễ dàng vượt qua cạm bẫy tới chỗ Ma Vương, Lãm Nguyệt thở hồng hộc nhìn người ngự trị trên cao.

- Ma Vương,con ta mượn một linh hồn thêm 60 năm nữa được không-Lãm Nguyệt cười tà nhìn hắn

- Tử Thần, ngươi đừng coi ta như công cụ hồi sinh người chết vậy chứ- Ma Vương ai oán nói

- Không có tâm trạng đánh nhau à- Lãm Nguyệt cười như đã đoán ra được điều gì, cô nói tiếp- Bị lão bà trừng trị rồi đúng không

- Ngươi biết gì mà nói- Bị chọc trúng chỗ đau, Ma Vương gắt lên

- Ta đoán không bao giờ sai- Lãm Nguyệt cười tiến tới gần chỗ Ma Vương, cô thì thầm vào tai hắn điều gì đó, một lúc sau cả hai phá lên cười.

- Cảm ơn ngươi, ta sẽ thử- Ma Vương cười tít mắt, hắn vứt cho Lãm Nguyệt quyển sổ linh hồn. cô lật ra tìm tên của công chúa Hitaito, rất nhanh lấy được người, Lãm Nguyệt nhắm mắt lại đem theo linh hồn công chúa Hitaito về thần điện, dung nhập linh hồn vào bức tượng, điều kì diệu xảy ra. Bức tượng nhanh chóng biến thành người thật bằng xương bằng thịt. Lấy chút sức lực cuối cúng để mặc quần áo cho công chúa Hitaito, Lãm Nguyệt lê thân vào hồ nước nóng lộ thiên cô dẫn ra từ minh giới. Ngâm mình trong nước nóng, cô thỏa mãn nở một nụ cười ngọt ngào.