Lão nương ngẩng đầu nhìn Trần Lương. Miệng nàng há hốc mồm muốn nói nhưng lực bất tòng tâm, cổ bị gai đá xuyên qua đã phá hủy thanh quản của nàng.
Trần Lương tiến tới rìa trận pháp, nhìn vào lão nương nói:
“Ngươi hẳn đang không rõ vì sao bọn ta vượt qua được trận pháp đúng không. Ta sẽ giải đáp tất cả giúp ngươi chết nhắm mắt.
Ngươi đã nói đúng, ta là Trận Pháp Sư và ta đã giúp cả nhóm vượt qua được trận pháp. Còn kẻ bị xiên chết cạnh ngươi là do nóng vội tiến lên, không nghe lệnh ta nói dừng lại.
Phương pháp vượt qua trận pháp cọc xiên này là ta dùng tinh thần lực, che đi cảm ứng của trận pháp. Lúc này chỉ khi chạm xuống đất hoặc vách đá thì trận pháp mới kích hoạt tấn công, nên bọn ta chỉ việc bay qua là xong.
Loại bỏ cảm ứng của trận pháp chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn. Ngươi cho bọn ta thời gian thảo luận chính là đã tự đặt bản thân vào chỗ chết.
Ngươi cũng mạnh đấy, gần như đã thoát khỏi bẫy trận pháp, may mà ta đề phòng để Ngạo Thiên ở lại”
Trần Lương vừa nói, vừa nhìn lão nương đang đỏ mắt nhìn hắn. Ngừng một lát, hắn thở ra nói lời cuối cùng: “Ngươi hiểu thì ra đi được rồi”
Trần Lương dừng lời, ngồi xuống đặt tay lên đất, tiếp tục dùng 100 hơi thở che đi cảm ứng của trận pháp.
Trần Lương ngồi trên lưng Ngạo Thiên tiến đến lấy đi Nhẫn không gian của lão nương xong quay trở lại lối đã đi vào. Vốn dĩ Nhân Sinh của Hoàng cấp cùng Huyền cấp tu sĩ đều là vật bổ cho Ngạo Thiên. Đáng tiếc cả 2 cái xác đều bị xiên từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xung quanh cũng lít nha lít nhít cọc đá cứng nên Trần Lương đành từ bỏ.
Điểm đến cách không xa 3 cây Lam Phong Cư Nhận, Trần Lương tiến sát đến vách đá. Thông qua tinh thần lực cùng đệ tam nhãn của Ngạo Thiên, Trần Lương rất nhanh đưa ra kết luận cho nghi vấn của hắn.
Trước mặt hắn không phải vách đá thực sự, mà chỉ là trận pháp che giấu cùng trận pháp không gian kết hợp lại với nhau, tạo ra một màn chắn che giấu hoàn hảo.
Trận pháp che giấu khiến chỗ này nhìn như một vách đá, không khác gì không gian xung quanh nó. Trận pháp không gian để đẩy đi các tác động vật lý, đặc biệt là các phong nhận từ Lam Phong Cư Nhận. Sự kết hợp của 2 trận pháp khiến chỗ này trở thành một vách đá thực sự.
Trần Lương nhắm mắt lại, vừa sử dụng đệ tam nhãn của Ngạo Thiên khám phá mọi sự chuyển động cùng cấu trúc linh khí, vừa dùng tinh thần lực như ngàn vạn kim châm dò xét phía trước, đồng thời phá trận.
Lần phá trận này không dễ dàng như mọi khi, Trần Lương cần đến một canh giờ để phá Ẩn Nặc Trận và cần đến hơn 1 ngày chỉ để phá hủy một trận pháp không gian bé bằng thân hình hắn.
Tuy mất thời gian nhưng Trần Lương lại không lấy làm phiền lòng. Lần phá trận này giúp hắn được thực hiện những kỹ thuật trận pháp đỉnh cao mà trước đó hắn không có cơ hội thi triển do các trận pháp gặp phải đều quá kém.
Chủ nhân của Túi Không Gian này, khẳng định là một Thiên Trận Pháp Sư, thậm chí đứng vào hàng đầu. Ngay từ khi nhìn thấy trận pháp cấp 5 nằm trong lớp đá cứng là Trần Lương đã cho đánh giá rất cao về khả năng trận pháp của vị chủ nhân này.
Một trận pháp cấp 5 lại có thể dễ dàng hạ sát 1 Hoàng cấp võ giả, thậm chí là Huyền cấp võ giả thì không thể không kể đến công lao của lớp đá cứng rắn vô cùng cộng với khả năng che giấu trận pháp tài tình của người bố trận.
Một Trận Pháp Sư cấp 5, cấp 6 không thể nào đưa tinh thần lực bố trí trận pháp dưới lớp đá cứng này được. Ít nhất phải có tinh thần lực cấp 8 mới làm được điều đó. Lấy trận pháp cấp thấp hạ sát càng cao tu vi võ giả là một trong những niềm tự hào của Trận Pháp Sư cao cấp.
Khả năng bố trận cùng che giấu tài tình của chủ nhân Túi Không Gian chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tô Tẫn cùng lão nương.
Lúc này, nhìn và cảm nhận từng điểm bố trí trận pháp, cấu trúc trận pháp, sự di chuyển phức tạp của linh khí cùng sự kết nối giữa các điểm trận càng tăng thêm sự đánh giá cao của Trần Lương dành cho vị trận pháp sư này.
Mỗi một chi tiết, đều tinh tế đến tận cùng. Mỗi một kỹ thuật, đều là đỉnh cao của chuyên môn. Có thể nói, năng lực trận pháp của chủ nhân Túi Không Gian đã không kém Hải Thượng Trung là mấy.
Phá hủy xong 2 trận pháp, trước mặt Trần Lương là 1 lối đi nhỏ chỉ dài chừng 3 bước chân dẫn tới 1 gian phòng. Lối đi chỉ rộng vừa đủ 1 người bước lên, Ngạo Thiên rất khó chui vào.
Trần Lương không có vội tiến lên mà lấy ra Địa Long Thương. Hắn sử dụng Thương Vô Thủy, đâm toàn lực vào một số vị trí nhất định của lối đi, chính là những điểm bị gắn trận pháp, chỉ cần có người tiến lại gần là mọc ra gai nhọn xiên chết. Khoảng cách quá gần, sẽ không một ai có thể kịp phản ứng.
Chủ nhân Túi Không Gian không bố trận cả lối đi mà chỉ lựa chọn 5 điểm nhỏ bày trận là để không ai có thể phát hiện ra được. Nếu không phải Trần Lương có đệ tam nhãn cùng sự cẩn thận do các bẫy trước đó thì cũng sẽ không phát hiện ra được.
Phá hủy xong các điểm bố trận, Trần Lương không thể không buông 1 lời khen ngợi
“Thật tài tình, gần như không thể phát hiện các điểm trận pháp. Túi Không Gian này là một nơi tuyệt hảo để khám phá các kỹ thuật trận pháp đỉnh cao”
Bước qua lối đi, Trần Lương mở cửa bước vào 1 căn phòng nhỏ. Trong căn phòng chỉ có duy nhất 1 cái bàn, ngoài ra không có gì khác, giống như đã bị kẻ khác ghé qua lấy đi hết bảo vật.
Trần Lương thả Ngạo Thiên từ trong Không Vật ra, giúp hắn soi xét từng tấc đất, từng tấc bần, không bỏ sót chi tiết nào. Trần Lương cũng tỏa ra tinh thần lực kiểm tra toàn bộ căn phòng.
Rất nhanh chóng, hắn phát hiện ra 1 cơ quan phía góc tường. tinh thần lực của Trần Lương lần mò một lát, liền khám phá ra cách mở cơ quan, đó là dùng tay ấn mạnh vào 1 vị trí cách đó một sải tay.
Cơ quan được kích hoạt, từ trong tường mở ra một lỗ nhỏ.
Đáng tiếc, Trần Lương nhìn vào trong không có bất cứ vật gì. Có vẻ như nơi này thực sự đã bị ai đó khám phá ra hoặc có thể là chủ nhân Túi Không Gian chỉ mới thiết kế nơi cất giữ bảo vật nhưng chưa để gì vào đây.
Giả thiết thứ hai hợp lý hơn vì trận pháp cọc nhọn phía ngoài còn nguyên vẹn. Trần Lương không nghĩ ra kẻ nào có thể đi vào trong đây mà không kích hoạt các cọc nhọn đấy.
Trần Lương nhìn quanh một hồi, mất công vô ích khiến hắn có chút tiếc nuối. Quả thực vào đến đây thật không dễ dàng. Những võ giả Hoàng cấp, Huyền cấp đều đã đi qua đây và không phát hiện ra căn phòng bí mật này vì đều bị phong nhận phân tán sự chú ý.
Mà ngay cả khi không có phong nhận quấy nhiễu thì cũng không dễ dàng phát hiện được trận pháp che giấu kia. Tìm cách vào trong đây không bị đâm chết càng là không mấy người làm được.
Trần Lương cất bước đi đến cửa thì ngạc nhiên ngoái lại thấy Ngạo Thiên không đi theo hắn mà vẫn như đang tìm kiếm gì đó tại một điểm ngay cạnh lối vào.
Thông qua Hiệp Ước Linh Thân, Trần Lương thu lấy những hình ảnh từ đệ tam nhãn của Ngạo Thiên. Mới ban đầu thì không thấy gì, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại thấy một chút gì đó không đúng ở vị trí Ngạo Thiên quan sát.
Trần Lương phóng xuất lượng tinh thần lực khổng lồ của hắn biến thành ngàn vạn mũi kim kiểm tra từng điểm li ti tại đó, kết hợp với đệ tam nhãn dò xét bất kỳ điều gì khác lạ.
Sau một hồi tập trung toàn bộ tinh lực vào một vùng nhỏ chỉ lớn chừng 1 gang tay, Trần Lương đã tìm ra được một cơ quan bí mật khác trong căn phòng nhỏ này.
Hắn lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, buông lời cảm thán “Thật không thể tin nổi một sự kỳ công bày bố. Lấy Lam Phong Cư Nhận để quấy nhiễu người tiến vào hang, đồng thời thu hút lòng tham của bọn hắn hòng che đi lối vào bí mật.
Lấy 3 loại trận pháp hòng ngăn cản tu sĩ tiến vào trong hang.
Lấy cơ quan giả để thu hút sự chú ý khỏi cơ quan thật.
Thậm chí, phía sau vẫn còn hậu chước. Đáng tiếc, hậu chước này vô dụng với ta.
Nếu lần này vẫn là giả chắc ta đập đầu vào gối tự sát mất thôi”
Trần Lương sai Ngạo Thiên bay ngược thân, đặt 2 chân lên 2 vị trí trên trần hang.
Trần Lương đứng gần lối ra, đặt 2 tay theo tư thế tương đối kỳ quặc vào vách hang, đồng thời tỏa ra tinh thần lực cuồn cuộn ép mạnh vào điểm trung tâm của cơ quan.
Sau 1 khắc, tại nơi tinh thần lực ép vào bật ra một quả cầu bằng đá. Trần Lương nhặt thạch cầu lên tỉ mẩn nghiên cứu.
Thạch cầu này được khắc từ Phiên Thiên Thạch, tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Trần Lương phải tỏa ra nguyên khí bao bọc bàn tay mới cầm được thạch cầu.
Phiên Thiên Thạch là loại đá được lấy từ những vùng cực hàn, bị băng phong hàng ngàn năm, sở hữu một đặc tính rất quan trọng là cất trữ đồ vật, giảm thiểu sự phá hoại của thời gian lên đồ vật trong đó. Bị băng phong càng lâu, khả năng lưu trữ của Phiên Thiên Thạch càng kéo dài.
Nhờ đặc tính này mà Phiên Thiên Thạch rất được các đại gia ưa chuộng. Cũng chỉ có các đại gia mới dám sử dụng Phiên Thiên Thạch để lưu trữ những báu vật, vì một lượng Phiên Thiên Thạch như Trần Lương cầm trên tày cũng đáng giá mười mấy vạn tinh thạch cấp 1.
Chỉ riêng điều này cũng cho thấy giá trị liên thành của vật chứa trong nó, thậm chí là vô giá.
May mà Ngạo Thiên sẽ không tranh đồ với hắn.
Trần Lương xoay xoay thạch cầu, mở ra bên trong chứa 1 viên ngọc không màu, trong suốt, có kích thước nằm gọn trong lòng bàn tay.
Viên ngọc không biết làm bằng chất liệu gì, trông không khác gì một viên ngọc phổ thông, nhưng Trần Lương có thể cảm nhận được một lớp màng mỏng không gian thuộc tính bao quanh nó.
Trần Lương không rõ lắm về giá trị và tác dụng của viên ngọc này. Hắn truyền nguyên khí vào ngọc, không thấy phản ứng. Viên ngọc cũng không hấp thu nguyên khí của hắn. Tiếp theo truyền tinh thần lực, cũng không có gì xảy ra.
Trần Lương quyết định nhỏ máu lên nhưng cũng vô ích. Chỉ có điều khác lạ là giọt máu hoàn toàn không dính một chút nào lên viên ngọc, toàn bộ bị trơn trượt rơi ra ngoài. Viên ngọc vẫn một màu trong suốt, không vẩn đục, không nhiễm tạp chất.
Nghiên cứu một hồi không ăn thua, Trần Lương quyết định cất ngọc vào trong thạch cầu rồi đưa vào Nhẫn không gian lưu trữ.
Lúc này điều kỳ lạ lại xảy ra, Trần Lương không thể đưa thạch cầu vào trong Nhẫn không gian. Liên tiếp thử không được, Trần Lương bỏ ngọc ra rồi đưa thạch cầu vào Nhẫn không gian, vẫn đưa được. Hắn lại lấy ngọc để vào Nhẫn không gian, quả nhiên không được.
“Viên ngọc này hẳn là một bảo vật không gian” Trần Lương lẩm bẩm
Nếu đã vậy, Trần Lương đành để ngọc vào túi đeo bên hông, còn thạch cầu cất vào Nhẫn không gian. Thạch cầu quá to, nếu để treo bên ngoài sẽ tương đối vướng víu. Và quan trọng là Phiên Thiên Thạch rất dễ bị nhận ra, có thể rước tai họa đến cho hắn.
Mọi thứ đã xong, Trần Lương ra khỏi hang thông qua đường đi vào. Hắn không thích phải chui qua lỗ gió chật hẹp.
Vuốt vuốt bộ lông mượt mà của Ngạo Thiên, Trần Lương nói: “Cuối cùng vẫn là chỉ có ta với ngươi đồng hành”