Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 265: Món chính




Bắt đầu ván mới, người ngồi bên trái Trần Lương ra cược đầu tiên với số thẻ tương đương 1 củ. Người bên phải Trần Lương liền tăng lên 5 củ, tự tin mỉm cười nhìn 4 người xung quanh, còn tiện thể nháy mắt với nàng chia bài xinh đẹp.

Trần Lương theo, đặt ra 5 củ. Những người khác cũng tương tự tung thẻ tiền ra bàn, không ai nói một lời.

3 lá bài mới được đặt trên mặt bàn.

Lần thứ 2 đặt cược, người bên phải Trần Lương đã tăng lên tới 15 củ.

“Bỏ đi, tên bên phải đã có 3 con K rồi” Lục Nhĩ Hầu lẩm bẩm.

Bên trong Tiểu Cửu Giới, Lục Nhĩ Hầu vẫn thoải mái nghe được mọi thứ bên ngoài. Dù sao thì mắt thường còn dễ dàng nhìn ra ngoài, tai của nó càng không gặp vấn đề gì. Với tư cách chủ nhân Tiểu Cửu Giới, Trần Lương hoàn toàn nghe được Hầu Gia nói gì.

Poker với những người khác là cuộc đấu trí, với Trần Lương đơn thuần là thắng bao nhiêu ván, thắng bao nhiêu tiền.

Lần thứ 2, Trần Lương tiếp tục thua 15 củ, bỏ bài từ ván thứ ba

Trận thứ 3, hắn thua 10 củ, bỏ bài ở ván thứ hai

Trận thứ 4, bài ngon, hắn liên tiếp tăng tiền cược.

“Ta đặt toàn bộ 970 củ” Trần Lương đẩy toàn bộ số thẻ của hắn lên

“A!!!” Thiếu nữ chia bài thất thố thốt lên.

4 đối thủ của Trần Lương hết nhìn thanh niên gan lớn, lại nhìn nhau, lần lượt từ bỏ. Trần Lương úp bài xuống bàn, không cho những người khác thấy được hắn có gì.

Trận thứ 4, Trần Lương chiến thắng, thu về 120 củ.

Trận thứ 5, tiếp tục có bài ngon. Nhưng lần này hắn không tất tay mà chỉ tăng thêm 50 củ ở lần cược thứ 5. Đối đầu với hắn chỉ còn lại 2 người.

3 người hạ bài, Trần Lương giành chiến thắng với 1 bộ ba và 1 bộ đôi.

Không có gì ngạc nhiên trước chiến thắng của mình, hắn đơn thuần là cười tươi ôm bạc vào lòng. 2 lần liên tiếp thắng bạc đã mang về cho hắn 400 củ.

Thua thấp, thắng cao, thanh niên mới vào đã để cho 4 đối thủ phải đánh giá lại hắn một lượt.

Lão mặt béo râu rậm đã dừng hút thuốc. Trong 5 trận, lão thua trắng cả 5, chưa kể 2 trận thua trước đó. Tổng cộng lão đã mất đi hơn 400 củ. Đôi mắt lão hằm hằm nhìn kẻ vừa chiến thắng liên tiếp 2 trận, đồng thời hẫng tay trên của lão. Trận vừa rồi, nếu không có Trần Lương, lão đã thu về 280 củ.

Trò chơi tiếp tục diễn ra trong yên tĩnh, nhưng không phải cái yên tĩnh của nhàm chán mà là những cuộc đấu trí căng thẳng với số tiền cược rất lớn. Lượng Tinh thạch của bất kỳ ván bài nào cũng đủ cho 1 gia đình phổ thông sống no ấm cả đời.

Trần Lương để thua 3 ván tiếp theo chỉ với 50 củ nhưng lại thắng 250 củ ở ván thứ 9. Sau chục ván bài, 4 đối thủ của hắn đều xuất hiện 1 nghi vấn trong đầu “Tên mới đến này luôn thắng đậm, thua ít”. Không như bọn hắn, có lúc tưởng thua nên cược ít, ai ngờ lại thắng mỏng. Có lúc tưởng thắng, cược cao, ai ngờ lại thua đậm.

Cả 4 người ngồi đây đều từng có lần thua trên 200 củ trong 1 ván bài, còn Trần Lương, lại chưa từng thua quá một lúc 50 củ.

Trần Lương úp bài ngay ở lần đặt cược thứ 3, lão mặt béo không khỏi bực mình:

“Tên kia, mới cược lần 3, chúng ta còn chưa ai dừng, sao ngươi đã từ bỏ nhanh vậy”

“Bài yếu, ta muốn dừng sớm, có luật cấm dừng sớm à” Trần Lương đáp lại

“Hừ” Lão mặt béo không nói gì. Lão đang có một bộ bài khá tốt, không muốn ai dừng sớm. Quả nhiên, cuối cùng hắn giành chiến thắng 1 một bộ thùng phá sảnh, thu về 210 củ.

Người tính không bằng trời tính, cuối cùng Trần Lương cũng phải đối mặt với 1 lựa chọn cân não trong ván bài thứ 13.

Ở lần đặt cược thứ ba, hắn tăng tiền cược thêm 100 củ, tự tin chiến thắng với 1 bộ tứ quý. Tiến cược tăng cao khiến cho 2 người chơi từ bỏ, còn lại Trần Lương và 1 người khác.

Phía sau khuôn mặt dửng dưng của Trần Lương là 1 nụ cười chiến thắng, chuẩn bị ăn tiếp mấy trăm củ.

Đáng tiếc, lần chia bài cuối cùng để cho thâm tâm hắn rơi vào đáy vực. Lá bài thứ 5 giúp đối thủ của hắn có một bộ tứ quý mạnh hơn. Nếu từ bỏ, hắn sẽ mất đi 170 củ. Còn nếu cược tiếp, vậy thắng thua liền không do hắn định đoạt.

Thực ra thua 170 củ cũng không tính là vấn đề gì lớn lao so với gia tài hắn thu được từ đầu đến giờ. Nhưng 170 vẫn là 1 con số lớn, mà mất tiền thì có ai không tiếc. Trăm vạn suy nghĩ chạy như điện trong đầu hắn. Không khí như đóng băng, cả 4 đối thủ đều nhìn chăm chú vào Trần Lương, chờ 1 câu nói từ miệng hắn.

Lục Nhĩ Hầu ngồi thảnh thơi bên trong Tiểu Cửu Giới nhưng cũng hồi hộp mong ngóng đáp án từ Trần Lương. Nó không ngờ rằng biết trước thắng thua lại vẫn có thể tạo ra một lựa chọn khó khăn dường này. Đúng là chỉ có Poker mới đem lại sự thú vị này.

“Ta thêm 200 củ” Trần Lương lên tiếng.

Đến lượt đối thủ của hắn rơi vào lựa chọn khó khăn. Lão phu nhân miệng không ngớt phì phèo tẩu thuốc dài. Dường như lựa chọn quá khó khăn khiến bà rơi vào phản xạ vô điều kiện, hút thuốc mà như trẻ sơ sinh bú sữa mẹ.

Thêm 200 củ, tức là tổng bỏ ra 370 củ. Đây tất nhiên là 1 số tiền lớn cho 1 ván cược. Thắng thì ăn đậm, mà thua thì buồn le lói. Bài của nàng đang rất tốt. Phải nói là sau khi nhìn thấy lá bài thứ 5 trên bàn, nàng tự tin mười phần giành chiến thắng.

Vấn đề ở đây là, đối thủ của nàng cũng rất tự tin. Và kẻ này luôn giành chiến thắng khi cược lớn. Bài của nàng đã là mạnh nhất trong Tứ Quý, kẻ kia chỉ có thể thắng nếu nắm trong tay Thùng phá sảnh hoặc Long Sảnh. Xác suất này rất thấp, nhưng không phải không thể.

“Liều ăn nhiều” Lão phu nhân thở sâu, nói

Chỉ 3 chữ này đủ chết tâm Trần Lương. 3 chữ này khẳng định nàng sẽ theo tới cùng.

Đúng như vậy, lão phu nhân đẩy 200 củ tiến lên, khiến cho Trần Lương thảm bại, để thua mất 370 củ. Còn lão phu nhân cười không nhặt được mồm.

“Tiểu tử muốn hù lão nương sao? Còn xanh và non lắm, ha ha ha”

Mặc dù cũng thua bài, nhưng 3 người kia nhìn thấy Trần Lương thua đậm cũng cười vui. Người ta nói “có chung kẻ thù thì là bạn”, quả không sai.

Dù sao, cũng nhờ ván bài này mà tâm tình đề phòng Trần Lương của 4 người kia giảm đi phần nào.

Có điều nụ cười của bọn hắn nhanh chóng tắt ngúm khi lần chiến thắng tiếp theo của Trần Lương đã khiến 2 đối thủ đi tong mỗi người 300 củ.

Hắn tiếp tục cuộc chơi, tiếp tục có những ván bài thắng đậm và thua mỏng. Khi đã thắng được 1500 củ, Trần Lương quyết định đứng dậy, dừng cuộc chơi.

“Ngươi muốn chạy làng?” Lão mặt béo cau mày nói. Lão đã ăn nhiều thua thiệt trước Trần Lương, hiển nhiên muốn gỡ lại.

Không chỉ có lão, 3 người kia cũng không kém phần cay cú, nhìn chằm chằm thanh niên đã ăn của bọn hắn không hề ít.

“Sao, muốn ta lột sạch của ngươi mới hài lòng?” Trần Lương hỏi ngược lại

Lão mặt béo nhất thời không biết nói gì, trao đổi ánh mắt với 3 người kia. Cả 4 bọn hắn nửa muốn giữ kẻ địch lại, nửa muốn đuổi đi.

Giữ lại, không phải chỉ vì muốn gỡ vốn, mà muốn tìm ra mánh khóe của Trần Lương, sau đó chặt chân, chặt tay hắn làm gương cho những kẻ lừa đảo khác.

Đuổi đi, vì bọn hắn đều đã nhìn thanh niên này tới lòi cả mắt vẫn không phát hiện được gì bất thường, cả đám sắp bị ăn đến giầy tất không còn.

Trần Lương không đợi ai trả lời, cất bước tiến về phía quầy đổi Tinh thạch. Hắn cũng không phải dừng hẳn, mà chỉ là ăn của 4 người này đã đủ, nên dành vận đen cho những người khác.

Mang theo 1500 củ tiền lời rời đi, thêm với 1000 củ vốn có của hắn, Trần Lương đã thu hút ánh mắt của không ít người.

“Theo dõi hắn” 1 âm thanh ra lệnh cho thuộc hạ tại 1 chỗ tối

Trần Lương cất bước trên đường phố nhộn nhịp. Đích đến của hắn là Lan Quế Sòng, một đại sòng bạc với nhiều tay chơi khét tiếng. Hắn nhận ra có 5 người theo dõi phía sau nhưng không để tâm.

Giữa đường giữa chợ như này, chỉ có tiểu đả tiểu nháo của mấy kẻ phàm nhân còn có thể xảy ra, cấp độ tiên nhân như hắn còn không có kẻ dám bỏ qua luật lệ của Đổ Thạch Phường. Tiên nhân chỉ huơ chân múa tay cũng đủ gây ra thiệt hại lớn về người và của. Nếu đánh toàn bộ chiến lực, thiệt hại là không thể đo đếm. Cấm gây chiến là thiết luật sắt của Đổ Thạch Phường, rất hiếm người dám vi phạm.

Rất nhanh chóng, Trần Lương đã ở trong Lan Quế Sòng.

Tình trạng thua ít thắng đậm tiếp tục xảy ra, mang đến cho Trần Lương một bút tài phú không nhỏ. Những đối thủ của hắn, mặc dù đều thấy rất có vấn đề, nhưng lại không thể chỉ ra được đối phương gian lận chỗ nào.

Mang theo khuôn mặt bừng nắng hạ rời khỏi Lan Quế Sòng, Trần Lương vui mừng có được thêm 1700 củ.

“Làm 10 phát chắc là ổn rồi” hắn lẩm bẩm, mặc cho 10 tên bám đuôi theo sau.

Cứ đi theo đường lớn là không lo gặp ngăn trở, Trần Lương bước vào sòng bài thứ ba, Huấn Bạc

Ván thứ 22, cầm trong tay lợi nhuận 1500 Tinh thạch, Trần Lương dự tính thắng nốt ván này sẽ lại chuyển địa điểm. Sau 2 lượt chia bài, hắn chỉ có trong tay 1 bộ ba nhưng đã đủ để vượt qua 4 đối thủ khác, trong đó có 1 người đã từ bỏ. Hắn đặt tăng thêm 70 củ.

Lần chia bài thứ 3, lá bài thứ 5 đặt lên bàn một lần nữa khiến Trần Lương rơi vào khó khăn quyết định. Tên gầy bên tay phải hắn đã nắm trong tay một bộ ba khác mạnh hơn.

Nếu đối phương có tứ quý, hắn sẽ không ngại ngần từ bỏ, vì tứ quý mang lại niềm tin chiến thắng mãnh liệt cho người chơi. Nhưng 1 bộ ba lại yếu hơn rất nhiều, khả năng thua cuộc không hề thấp, tâm lý đối cứng yếu ớt vô cùng.

Nghĩ như vậy, Trần Lương quyết định đặt thêm 200 củ ở ván cược thứ tư, cùng lắm thì lại chơi thêm chục ván nữa.

Sau một hồi giằng xé lựa chọn, tên gầy cùng 2 người kia đều lựa chọn từ bỏ. Bọn hắn đã chứng kiến tên thanh niên này từ bỏ bộ bài mạnh ở lượt cá cược cuối cùng và đúng là tên thanh niên sẽ thua nếu theo tới cùng.

Theo tâm lý thông thường, với một bộ bài mạnh như vậy, không ai lại từ bỏ cuộc chơi, trong khi hắn đang lãi rất nhiều. Cả 4 người cùng chơi với Trần Lương chỉ có thể đưa ra kết luận là tên này dường như biết trước sẽ thua nên mới dừng lại.

Mặc dù biết sẽ bị nghi ngờ, nhưng Trần Lương mặc kệ. Hắn chỉ chơi với mấy người này một lúc, và chỉ ở lại Đổ Thạch Phường ngày hôm nay. Đối thủ của hắn có nghi ngờ cũng chỉ có thể dừng lại ở nghi ngờ, vì không thể bắt được hắn gian lận chỗ nào. Đến lúc bọn hắn cạch mặt mình ra thì bản thân đã không còn ở đây.

Chứng kiến tên gầy xin thua, Trần Lương cười sung sướng hốt bạc về tay, buột miệng nói:

“Biết ngay ngươi không có gan làm liều”

Tên gầy nhìn bộ bài của Trần Lương, thấy mình đáng lẽ ra đã chiến thắng, mà cuối cùng là để miếng thịt ngon cho đối thủ. Hắn vừa tiếc nuối, vừa uất ức đến nghẹn lời

“Khốn kiếp” Tên gầy đập bàn tức giận.

“Khoan! Ngươi nói như thể đã biết bài của ngươi yếu hơn của tên gầy” Bà béo bên tay trái Trần Lương lên tiếng.

Trần Lương chột dạ, những người khác cũng đã nhận ra câu nói của hắn rất không đúng. Cả 4 đối thủ nhìn chằm chằm vào hắn, sát khí đã xuất hiện.