Những tia sáng đầu tiên của ngày mới lóe lên, Trần Lương thu Ngạo Thiên cùng Tuyết Hoa vào Không Thú. Trần Lương mất hơn 1 ngày mới ra được đến bìa rừng của Ám Ma Lâm.
Trần Lương dùng Khổng Chi Sáo trở lại điểm xuất phát để đi qua Tam Thập Tam Môn trở về ngoại giới. Trên đường đi, có rất nhiều đội nhóm ngược hướng hắn đi tới Ám Ma Lâm.
Sau 1 ngày, Trần Lương đã nhìn thấy Tam Thập Tam Môn trước mắt. Trần Lương cảnh giác khi thấy có khá nhiều võ giả tập trung trước lối ra. Hắn đứng phía xa quan sát, thấy ai muốn ra ngoài đều phải bị kiểm tra xem có bảo vật không gian không, nếu có bảo vật không gian phải để 1 người kiểm tra xem trong có gì.
Rất nhiều người tức giận, không hợp tác nhưng cũng không thể làm gì. Nếu không để kiểm tra thì chỉ có thể đứng ngoài. Bởi đội kiểm tra có đến 10 Giáp Linh, 154 Tiên Linh, 100 vạn nhiên võ giả, đều thuộc Kinh Viên Môn và Cung San Tiên Môn. Thực sự rất mạnh!
Trần Lương còn đang suy nghĩ phương án thì từ xa có tiếng gọi to truyền tới
“Trần sư đệ, hẳn là thu hoạch tại bí địa tốt lắm phải không?”
Trần Lương nhìn lại, hóa ra là tiếng nói từ Cầm Mao Thử. Trần Lương còn đang trầm ngâm, Cầm Mao Thử nói tiếp
“Ngươi có biết Kinh Viên Môn và Cung San Tiên Môn đang truy nã nhóm 2 người 1 thú không, là 1 nam, 1 nữ và 1 Tam Nhãn Lang”
Tiếng nói của Cầm Mao Thử đã rất to, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nhưng hắn ngừng lại một lúc rồi nói to hơn:
“Theo ta được biết Trần Lương sư đệ có một tỳ nữ và nuôi một con Tam Nhãn Lang phải không”
Trần Lương mặt tối sầm, hơi thở có phần rối loạn. Vừa nghe được lời của Cầm Mao Thử, một tên Giáp Linh chạy tới Trần Lương đưa ra mệnh lệnh
“Tiểu tử, để ta kiểm tra Không Vật và Không Thú của ngươi”
Trần Lương liếc nhìn Cầm Mao Thử rồi rút ra Khổng Chi Sáo xoay người bỏ chạy, để lại ngoan thoại
“Cầm Mao Thử, thù này thề không đội trời chung”
Vừa thấy Trần Lương bỏ chạy 3 tên Giáp Linh cùng rất nhiều Tiên Linh lập tức đuổi theo. Tất cả đều lấy ra bảo vật di chuyển để đuổi theo.
Cầm Mao Thử không đuổi theo. Chuyên môn của hắn là dùng dao giết người, không phải là tự tay giết người.
Càng đi, đám người phía sau càng đông. 2 đại môn phái kia treo thưởng 1 vạn tinh thạch cấp 1 cho cái đầu của Trần Lương nên ai cũng muốn giành lấy. Dù sao đối tượng truy nã chỉ là 1 tiểu tử, một con mồi cực kỳ hấp dẫn.
Bỏ chạy liên tục nửa ngày trời, Trần Lương tiến vào 1 khu rừng rậm. Lợi dụng khu rừng che đậy tầm nhìn của toán nhân mã phía sau, hắn dùng Ẩn Nặc Thuật cùng cảm ứng tinh thần lực chạy thêm 1 canh giờ đã cắt đứt được đám người truy bắt.
Nhưng sau 1 ngày, Trần Lương liên tiếp gặp phải người truy đuổi. Hiện giờ khu rừng đã tràn ngập nhân loại. Không ai quan tâm đến hái linh dược mà chỉ chăm chăm tìm kiếm Trần Lương.
Những người truy đuổi đều kết thành nhóm nên Trần Lương không thể không trốn đi mỗi lần đụng độ nhân loại. Di chuyển trong rừng thì dùng Khổng Chi Sáo rất bất tiện, nên Trần Lương lấy Ngạo Thiên ra làm phương tiện di chuyển. Giác quan nhạy bén của Ngạo Thiên cũng giúp trốn tránh kẻ thù rất nhiều.
Cả ngày đều phải trốn tránh, Trần Lương cùng Ngạo Thiên thực sự mệt mỏi, chỉ đến ban đêm mới có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Sau 3 ngày, Trần Lương quyết định phản công trong đêm tối. Dựa vào khứu giác của Ngạo Thiên, Trần Lương dễ dàng tìm ra nơi nghỉ ngơi của những kẻ truy đuổi.
Hắn dùng Ẩn Nặc Thuật tiến tới sau lưng cắt cổ đối phương. Một nhóm 4 người vừa bị tiêu diệt chỉ trong 10 hơi thở. Xong xuôi hắn thu lại tất cả chiến lợi phẩm vào nhẫn không gian, đồng thời để lại trên đất huyết thư “PHẠM TA, CHẾT!”
Chỉ 1 đêm đã có tới 5 nhóm bị giết, đều là những nhóm chỉ có từ 4 người trở xuống. Qua hôm sau, Trần Lương lại tiêu diệt 5 nhóm khác.
Những kẻ đuổi giết ngày càng điên cuồng. Bọn chúng gộp nhóm lại với nhau, mỗi nhóm đều có từ 6 người, đến tối đều có người canh chừng, luân phiên canh gác.
Lợi dụng đêm tối, Trần Lương rời khỏi khu rừng, hắn cần tìm kiếm 1 nơi ẩn nấp nhiều ngày, khu rừng hiện tại quá bé. Trần Lương lấy ra Vũ Phi Thuyền chiếm được từ Kinh Viên Môn, không tiếc tinh thạch để di chuyển. Vì Khổng Chi Sáo sử dụng tiện hơn nên cần tiết kiệm, đôi cánh này chỉ còn dùng được 15 canh giờ nữa.
Trần Lương vừa ngồi trên thuyền vừa tính toán, không chỉ đơn thuần là chạy trốn, hắn muốn những kẻ truy sát hắn phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề.
Tới gần sáng, Trần Lương đã tới được nơi cần tới, Khổng Minh Lâm, một trong ba khu rừng to nhất tại Tam Thập Tam Môn bí địa. Có rất nhiều linh dược nơi đây, đồng nghĩa số lượng yêu thú và võ giả tới hái linh dược cũng rất nhiều.
Trần Lương thu Ngạo Thiên vào Không Thú rồi tiến sâu vào trung tâm Khổng Minh Lâm. Trên đường đi Trần Lương cũng gặp một số võ giả nhưng những người này chưa biết Trần Lương là đối tượng bị truy nã 1 vạn tinh thạch cấp 1 nên cũng không để ý. Trông Trần Lương trẻ quá nên bọn họ cũng không có ý định cướp của kẻ nghèo làm gì cho mất công.
Sau 5 ngày 1 đường tiến lên, Trần Lương đã đi vào khá sâu và tìm được một khe núi khá hẻo lánh. Lúc này thông qua Truyền Tin Thạch, toàn bộ nhân loại trong bí địa đã biết được lệnh truy nã và có rất nhiều võ giả đang tiến tới Khổng Minh Lâm. Vì những người gặp được Trần Lương trong mấy ngày vừa rồi đều nhận ra đấy chính là đối tượng bị truy nã vì trong Tam Thập Tam Môn bí địa thì người trẻ như Trần Lương thật không tìm ra được người thứ 2.
Trần Lương chỉ mất nửa canh giờ để bố trí ra trận pháp che giấu cấp thấp, hắn chỉ cần che giấu khí tức và tinh thần lực tra xét, còn thị giác đã có tự nhiên giúp hắn, thêm nữa hắn không có thời gian.
10 ngày thời gian trôi qua, thỉnh thoảng cũng có võ giả đi qua nhưng đều không nhìn thấy Trần Lương. Hắn đã bố trí xong những thứ cần thiết, hiện giờ là lúc quăng lưới.
Chờ đến đêm xuống, Trần Lương đi ra cách 2 dặm, tiêu diệt 1 nhóm 2 người là Tiên Linh võ giả rồi để lại huyết thư “PHẠM TA, CHẾT!”
Thêm nhiều người tập trung về Khổng Minh Lâm. Số lượng đã lên đến gần vạn người.
2 hôm sau, Trần Lương cưỡi Ngạo Thiên đi khỏi nơi ẩn nấp, gặp nhóm người nào là bỏ chạy một vòng, hiện đã có hơn 30 người truy đuổi sát phía sau.
Nhóm người truy đuổi đều không có thông báo cho ai biết, để khỏi phải chia phần.
Không dám để lâu, Trần Lương cùng Ngạo Thiên chạy về khe núi trước kia. Đến đúng vị trí, hắn kích hoạt trận pháp. 30 người đuổi theo, chết!
Trận pháp hắn bày bố là một dạng cấp 4, chỉ dùng sét tấn công, không phòng thủ. Trận pháp sử dụng một mắt trận là Lôi thạch, loại đá bị sét đánh quanh năm, có nồng độ lôi sét khá cao.
Trần Lương tiêu tốn 40 tinh thạch cấp 1 là đủ để diệt sát 30 người kia nhưng lượng tinh thạch hắn có không những không giảm mà còn tăng nhờ chiến lợi phẩm thu được từ 30 xác chết.
Trần Lương tiếp tục triển khai dụ dỗ được thêm 5 lần thì bị một tên võ giả phát hiện. Nhờ cách xa đoàn truy đuổi nên may mắn thoát chết, tên này liền quay lại thông báo cho mọi người chỗ Trần Lương bố trí cạm bẫy.
Sau nửa canh giờ, hơn 1000 người đã bao vây phía ngoài Trần Lương từ cả 2 hướng của khe núi. Mọi người đang bàn đối sách xem làm cách nào hạ gục Trần Lương mà không có ai thiệt mạng.
Nếu tất cả mọi người xông lên thì tất nhiên Trần Lương sẽ không kịp giết hết nhưng chắc chắn là không ai ngu đi nạp mạng cho kẻ khác hưởng.
Cãi nhau mãi vẫn không có đáp án, một tên quát về hướng Trần Lương:
“Trần Lương, có giỏi ra đây quyết đấu 1 – 1 với ta”
Trần Lương đang ngồi nhắm mắt tĩnh tu, hắn mở mắt ra nhìn tên kia cười khinh miệt, nói
“Môn phái nào cử một tên đần độn như này vào bí địa vậy”
Tên kia cũng không dám phản bác. Hắn và những người ở đây đều hiểu tất nhiên Trần Lương sẽ không ngu mà đi ra. Ai bảo hắn đi ra đúng là ngu hết thuốc chữa.
Lúc này, một nữ tử xinh đẹp tiên lên. Nàng thân mang giáp bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vẻ mặt nghiêm nghị nói
“Ta là Hồ Nhãn Tiên, đệ tử của Kinh Viên Môn. Ta muốn đưa ra một đề nghị với Trần huynh đệ. Ngươi cướp dược viên của phái ta là ngươi sai, nhưng bọn ta có thể bỏ qua chuyện này, chỉ cần ngươi trả lại tất cả linh dược ngươi đã lấy”
Nữ đệ tử này đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu Trần Lương để lộ ra hắn đang cầm trong tay tiên dược thì sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Mà khả năng giành lại được tiên dược của Kinh Viên Môn sẽ cực kỳ nhỏ bé khi phải chống lại rất nhiều võ giả trong bí địa này.
Nếu có thể, cứ thu về tiên dược cùng rất nhiều loại linh dược quý hiếm khác, còn Trần Lương chỉ là một nhân vật nhỏ bé, xử lý lúc nào cũng được.
Câu nói của Hồ Nhãn Tiên lại để một số kẻ ẩn ẩn nhận ra được điều gì đó.
Trần Lương đứng dậy, thu hồi tinh thần lực còn 50 trượng. Hắn vừa mở tinh thần lực ra phạm vi 1 dặm nên biết được tất cả võ giả trong 1 dặm gần đây hầu như đã tập trung tại phía trước và sau hắn.
Trần Lương không quan tâm đến nữ nhân kia, chỉ thở dài một tiếng:
“Sao thời nào cũng bị truy sát vậy ta”
Dứt lời Trần Lương kích hoạt trận pháp cấp 4 mà hắn đã bố trí từ trước. Nhưng không phải trận pháp ngay gần hắn, mà là trận pháp ở 2 đầu của khe núi, nơi hơn 1000 người vây bắt hắn đang đứng.
Trần Lương bố trí trận pháp cấp 4 tại chỗ hắn đứng chỉ càn 3 ngày. 6 ngày còn lại là để bố trí trận pháp tại 2 đầu khe núi cho trường hợp này đây.
Một loạt tiếng nổ vang lên. Mọi người đồng loạt tế ra các pháp bảo chạy trốn, phòng vệ. Có người muốn chạy trốn ra xa, có người lại nhằm hướng Trần Lương tiến lên.
Đáng tiếc, mọi hành động đều như kiến lay cây. Võ giả có tu vi cao nhất ở Tam Thập Tam Môn bí địa cũng chỉ là Giáp Linh sơ kỳ, trong khi trận pháp của Trần Lương có thể diệt sát Giáp Linh hậu kỳ.
Chỉ sau 3 hơi thở, hơn 1000 xác chết la liệt trên đất. Có xác chết còn bị sét đánh nát mặt, không thể nhận diện.
3 người Trần Lương tiếp tục thu lấy chiến lợi phẩm. Ở đây không thiếu người có Không Vật, vì vậy nhóm người Trần Lương thu tất cả vật phẩm tại hiện trường, dù là phàm binh, đan dược cấp thấp cũng đều thu.
Hết sức khẩn trương, nhóm người Trần Lương nhanh chóng thu thập đầy đủ bảo vật và rời đi. Trần Lương không muốn giết thêm người nữa. Hơn 1000 xác chết là đủ giúp hắn nguôi ngoai rồi. Và nhìn vào chiến lợi phẩm thu được thì phải nói hiện giờ tâm tình của hắn thực không tệ.
Tiếp theo cần triển khai phương án rời khỏi bí địa, rời khỏi Tinh La Vực. Sau ngày hôm nay, hắn đã không còn có chỗ đặt chân trên Tinh La Vực rồi.
Trần Lương hủy trận pháp, đưa tất cả Không Vật, Không Thú cho Tuyết Hoa cầm sau đó bản thân mình cùng Ngạo Thiên chui vào Không Thú.
Tuyết Hoa lúc này rất khác so với mấy ngày trước. Mái tóc dài của nàng đã được cắt ngắn, cụp vào mặt trông ra là một cô nàng đầy cá tính. Nàng cũng để môi đỏ hơn, hai bên tai có hai khuyên tai hình con cá trông rất sinh động.
Y phục của nàng lúc này là một màu đỏ chủ đạo, nhưng không có điểm gì nổi bật, trông ra là phổ thông không thể phổ thông hơn.
Tuyết Hoa một đường tiến tới Tam Thập Tam Môn. Trên đường đi có rất nhiều võ giả chạy ngược hướng của nàng tiến tới Khổng Minh Lâm.
Các võ giả tiến vào Tam Thập Tam Môn rất nhiều người có Truyền Tin Thạch để liên lạc với đồng đội. Vì vậy, khi Trần Lương bị vây quanh bởi hơn 1000 người, gần như tất cả mọi người trong bí địa đều đã có thông tin này. Có người biết nhưng mặc kệ, tiếp tục con đường riêng của mình tìm kiếm linh dược. Có người thì chạy tới mong muốn được phân một chén canh.
Mất tới 7 ngày, Tuyết Hoa mới ra được ngoài Khổng Minh Lâm. Trong những ngày đi cùng Trần Lương, nàng đã được hắn dạy cho rất nhiều thứ, cho nên mới dễ dàng dự đoán và nhìn ra trước được nguy hiểm để ra ngoài rừng mà không mất một sợi tóc.
Những võ giả khác thì đa phần đều rất nguy hiểm để đi lại trong Khổng Minh Lâm và thường kết hợp thành đội nhóm. Vì các yêu thú cấp 6, 7 và cả các loài thực vật ăn thịt đều không thiếu.
4 ngày trước, Tuyết Hoa còn nhìn thấy 2 võ giả đang phải liều mạng chiến đấu với 1 con Mã Chu Lang trưởng thành, yêu thú cấp 6. 2 người kia mang đầy thương tích, chỉ sợ rất khó giữ được tính mạng.
Trần Lương vừa giết hơn 1000 người nhưng so với số lượng chết do các yếu tố tự nhiên của chính Khổng Minh Lâm thì nhỏ bé hơn rất nhiều.
Ra đến ngoài, Tuyết Hoa sử dụng Vũ Phi Thuyền một đường bay đi. Mất 2 ngày nàng đã đến được Tam Thập Tam Môn.
Lúc này vẫn còn võ giả canh giữ trước cổng đề phòng Trần Lương trốn đến. Nhưng số lượng chỉ tầm 20 người, còn lại đều đã tiếp tục đi tìm linh dược, săn yêu thú hoặc tiến bắt Trần Lương.
Ngoại trừ một số đệ tử ở Thiên Khung Phái, ngoài ra không còn ai biết dung nhan của Tuyết Hoa. Huống hồ hiện giờ nàng cũng đã thay đổi rất nhiều, không dễ nhận ra. Vì vậy Tuyết Hoa dễ dàng đi qua cửa Tam Thập Tam Môn mà không gặp bất kỳ cản trở.
Nàng cũng không trở về Thiên Khung Phái mà trực tiếp rời đi về phía tây bắc. Nơi Tuyết Hoa cần đến là Thanh Minh thành, nơi đó có truyền tống trận thông tới Long Tượng Vực.
Dự tính trọng sinh bản thân, nên Hải Thượng Trung đã chuẩn bị sẵn một kho tàng chỉ có lão mới có thể mở tại Long Tượng Vực. Kho tàng này chính là tích lũy cả đời của một thiên trận sư đỉnh cao, có thể thấy được mức độ quý hiếm của nó.
Tuyết Hoa vừa rời khỏi Tam Quy Sơn liền lấy ra Vũ Phi Thuyền đi thẳng một mạch tới Thanh Minh Thành.
Chỉ còn 9 ngày nữa là Tam Thập Tam Môn bí địa đưa tất cả mọi người ra ngoài. Kinh Viên Môn đưa ra treo thưởng ai cung cấp thông tin nơi ẩn nấp của Trần Lương sẽ được 300 tinh thạch cấp 1 nhưng đều không có bất cứ hồi âm. Trần Lương như đột nhiên biến mất không một dấu vết.
Bên ngoài Tam Thập Tam Môn cũng có rất nhiều người nhìn chầm chằm vào lối ra, một con kiến chui ra cũng không thoát được cặp mắt của họ, chắc chắn là Trần Lương vẫn còn trong bí địa.
Các thông tin chi tiết về Trần Lương lúc này đã được người người biết đến. Mọi người mới vỡ lẽ vì sao Trần Lương có thể tiêu diệt hơn ngàn người vây quanh, hóa ra hắn là một thiên tài trận pháp sư cấp 5, thậm chí cao hơn.
Chỉ còn 1 ngày là Tam Thập Tam Môn đóng cửa, mọi người đã không còn tìm kiếm linh dược hay Trần Lương nữa mà chờ đến đúng thời điểm xem Trần Lương làm sao thoát thân. Bên ngoài có cả Địa cấp võ giả đang nhìn vào, không có trận pháp nào có thể giúp Trần Lương thoát được.
Thời điểm đã đến, đồng thời tất cả mọi người đều bị truyền tống ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là nhìn xung quanh tìm kiếm Trần Lương. Phía vòng ngoài cũng đã có đông đảo cường giả trấn giữ, một con muỗi cũng không bay đi được.
Đáng tiếc khi đã kiểm tra lần lượt từng người cũng đều không tìm thấy Trần Lương. Kể cả Không Thú của tất cả đệ tử cũng đều được các trưởng lão trong phái kiểm tra, không thể sót được.
Cái đầu thông minh của Cầm Mao Thử đã rất nhanh giúp hắn tìm ra đáp án. Hắn đứng ra nói to:
“Vãn bối biết Trần Lương thoát ra bằng cách nào rồi. Trần Lương có một nữ người hầu. Rất có thể sau khi giết hơn ngàn người, hắn đã chui vào Không Thú để người hầu đưa ra ngoài. Mọi người đều dồn sự chú ý vào một nam nhân, vì vậy nữ nhân kia chỉ cần cải trang một chút đi ra ngoài sẽ không có gì khó khăn”
Cầm Mao Thử và Trần Lương đã kết thù oán không thể hàn gắn. Ngươi không chết thì ta vong. Trần Lương giết nghĩa phụ của Cầm Mao Thử là đại tướng quân Duy La, Cầm Mao Thử tìm cách đưa Trần Lương vào chỗ chết. Lúc này Cầm Mao Thử chỉ cần mọi người giết chết Trần Lương là được, còn bảo vật của Trần Lương thì không có cũng không sao.
Nghe được phân tích của Cầm Mao Thử, mọi người đều gật đầu đồng ý. Đồng thời truyền tin cho khắp Tinh La Vực truy nã Trần Lương bằng bất cứ giá nào.
Có 2 lí do khiến Trần Lương bị truy nã trên toàn bộ Tinh La Vực. Thứ nhất là hơn ngàn người bị Trần Lương giết thuộc rất nhiều thế lực trải rộng khắp vực. Thứ hai là trên người Trần Lương đang nắm giữ tất cả linh dược của 2 dược viên rất lớn cùng bảo vật của hơn 1000 người, trong đó không thiếu những thiên kiêu của các môn phái, có gia tài không nhỏ.
Kinh Viên Môn và Cung San Tiên Môn đều là 2 môn phái lớn của Tinh La Vực. Đặc biệt là Kinh Viên Môn vô cùng tích cực truy lùng và treo giải thưởng cao cho ai bắt sống được Trần Lương khiến nhiều người thầm đoán dược viên của Kinh Viên Môn có các loại linh dược rất quý.
Đáng tiếc, khi Cầm Mao Thử đưa ra phán đoán của hắn thì Tuyết Hoa đã ở Long Tượng Vực. Nhưng để đảm bảo an toàn, nàng đi đến một tòa thành khác rồi mới để Trần Lương ra ngoài.