Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 231: Lục Nhĩ Hầu




Huyết dịch của Trần Lương nếu so với phổ thông tu sĩ thì mạnh hơn nhiều. Nhưng nếu so với nguyên khí và toàn bộ nhục thân của chính hắn thì huyết dịch có phần không được chăm chút. Giống như tình trạng của con ghẻ và con ruột vậy.

Sau khi Trần Lương luyện hóa nội đan Huyết thú, huyết dịch của hắn đã có thể tự tin vỗ ngực khoe khoang thoát khỏi thân phận con ghẻ, được đứng ngang hàng với 2 người anh em còn lại.

Trước đó, số lượng Huyết Hạt Gốc chỉ có 40 vạn hạt, cao hơn phổ thông tu sĩ 10 vạn hạt. Thì lúc này, trong cơ thể hắn đã có đến 120 vạn hạt.

Nói về sức mạnh nhục thân, sau 2 quá trình Phật Độ Chúng Sinh, Vạn Đạo Quy Khu, tu sĩ bước vào Huyền cấp đã có được một nhục thân cường hãn, phàm khí không thể đâm thủng. Vì vậy, cho dù là Vô Lượng Tộc nhân ở Huyền cấp cũng chỉ hơn phổ thông tu sĩ 30, 40%.

Bảo Thanh rèn luyện ở Vô Lượng Sơn mấy chục năm, đã có được nhục thân vượt lên trên Vô Lượng Tộc nhân, với mức 80%.

Nữ tử toàn thân mặc đồ đen, danh xưng lão đại, đánh cận chiến ngang tay với Trần Lương lúc trước, nhục thân mạnh hơn phổ thông tu sĩ tới 120%.

Nhậm Ngã Phi, một trong các ứng cử viên cho chức vị Tộc trưởng, đã sống trong Vô Lượng Sơn Động nhiều năm, hấp thu 5 nội đan của Hoàng phẩm thạch thú và vô số bảo vật tăng cường nhục thân khác, đến lúc chết, nhục thân đạt tới con số 330%.

Trần Lương, 18 tháng trước, nhục thân của hắn chỉ mới đạt con số 290%. Sau nửa năm nằm gai nếm mật, liên tục ra ngoài Tiểu Cửu Giới để thân thể bị đè cho nát bét, con số của hắn tăng lên 340%. Còn đến hiện tại, sau 12 tháng luyện hóa nội đan của Hoàng phẩm và đặc biệt là Huyết phẩm thạch thú, nhục thân của hắn đã vượt tới ngưỡng mà toàn bộ Vô Lượng Tộc nhân đều ước mong, 450%.

Phải biết rằng, càng lên cao, tu luyện càng khó, rèn luyện nhục thân cũng không ngoại lệ. 330% lên 450% chính là 1 lạch trời

Nhục thân của hắn cũng đã đạt tới ngưỡng hiếm ai sánh được.

Đây là một điều đáng mừng, nhưng cũng đáng lo.

Phổ thông võ giả, từ Huyền cấp sơ giai đột phá lên nhất huyệt, cần 50 vạn hạt gốc. Trong cơ thể bọn hắn, Huyết hạt gốc thường có 30 vạn, trong đan điền thường có 30 vạn Nguyên hạt gốc, trong Nhân Sinh cũng có 30 vạn Nguyên hạt gốc. Tổng cộng có 90 vạn hạt gốc.

Vấn đề là cơ thể nhân loại không thể điều động toàn bộ hạt gốc để khai mở 7 Huyệt môn mà chỉ có thể điều động một nửa. Vậy tức là với đa phần Huyền cấp võ giả, bọn hắn cần tu luyện thêm 10 vạn hạt gốc để có được 100 vạn hạt, từ đó lấy ra 50 vạn hạt gốc đột phá nhất huyệt.

Muốn tăng lên hạt gốc lại không hề dễ dàng, vướng phải rất nhiều hạn chế.

Thứ nhất là Nhân Sinh. Sau khi đột phá Hoàng cấp, Nhân Sinh không thể tăng lên kích thước, vì vậy số lượng hạt gốc chứa đựng là rất có hạn. Nhân Sinh ở kích thước phổ thông chỉ có thể chứa được tối đa 40 vạn hạt gốc. Phải như Nhân Sinh của Trần Lương, có được cực hạn tăng trưởng, mới có thể chứa tới 100 vạn hạt gốc, 2 Nhân Sinh là 200 vạn hạt gốc.

Thứ hai là đan điền. Số lượng hạt gốc chứa đựng bị giới hạn bởi kích thước đan điền, vì vậy cần luyện hóa bảo vật tăng kích thước đan điền. Nhờ Diệm Tử Linh Hỏa cực phẩm, kích thước đan điền Trần Lương tăng lên gấp 5 lần so với ban đầu.

Hạn chế thứ ba nằm ở mức độ quý hiếm của bảo vật tăng Huyết hạt gốc, quá quý hiếm, giá trị quá cao.

Phương thức phổ biến để đột phá các tiểu cảnh giới trong Huyền cấp là tăng kích thước đan điền, tăng số lượng Nguyên hạt gốc trong đan điền.

Đấy là những con số mường tượng, còn với từng người sẽ có một mức hạt gốc khác nhau để đột phá huyệt đạo, mà ngay cả bản thân người đó cũng không thể biết trước cần bao nhiêu. Chỉ khi đột phá xong mới biết được.

Luyện hóa xong Huyết phẩm thạch thú, Trần Lương cảm thấy nhục thân đã không thể phát triển thêm nữa, liền thử trùng kích đột phá nhất huyệt.

Cơ thể hắn lúc này đang có 120 vạn Huyết hạt gốc, 150 Nguyên hạt gốc trong đan điền và 130 Nguyên hạt gốc trong 2 Nhân Sinh. Số lượng hạt gốc có thể điều động để khai mở huyệt môn lên tới con số 200 vạn hạt gốc, vượt qua cả Huyền cấp thất huyệt của đa phần võ giả.

Quá trình đột phá, cơ thể tập trung liên hệ tới từng hạt gốc, từ đó điều khiển tập trung chúng lại, cùng nhau đi tới Thần Đình huyệt, ào ào xông phá huyệt môn. Số lượng hạt gốc quá nhiều, Trần Lương mất tới 7 ngày mới xong, cứng rắn điều khiển 200 vạn hạt gốc giúp hắn đột phá nhất huyệt.

Khai mở huyệt môn không phải là hoạt động dễ chịu, giống như có ngàn vạn quyền kình đánh vào Thần Đình huyệt, đau đớn là khỏi phải bàn.

200 vạn hạt gốc, số lượng tưởng chừng rất lớn, nhưng đối với nhục thân của Trần Lương thì vẫn còn chưa đủ. Sau 5 lần 7 lượt xông phá thất bại, mồm miệng thổ huyết, Trần Lương mới dừng lại dưỡng thương.

Hắn quá chủ quan rồi. Trong đống bảo vật của hắn có 1 viên đan dược và 5 linh dược có tác dụng tăng cường Nguyên hạt gốc. Nhưng hắn lại không dùng mà vội vã thử đột phá. Quả nhiên thất bại.

Dưỡng thương xong, Trần Lương liền luyện hóa đống bảo dược trên, tăng thêm cho hắn 40 vạn hạt gốc.

[ Các web truyện đăng sau fanpage 1 chương.

Fanpage đăng nội dung gốc: fb.com/talaacnhan ]

Tiếp tục thử sức khai phá huyệt môn, 220 vạn hạt gốc cuối cùng cũng thành công mở ra Thần Đình huyệt. Nhưng không phải dùng toàn bộ 220 vạn hạt, mà con số thực tế chỉ dừng lại ở 210 vạn hạt gốc. Còn dư lại 10 vạn hạt, Trần Lương đành điều động đưa quay về đan điền.

Vậy là Trần Lương đã trở thành Huyền cấp nhất huyệt. Trong Thần Đình huyệt có 210 vạn hạt gốc, chỗ còn lại có 230 vạn hạt gốc.

Trần Lương tu luyện trong Tiểu Cửu Giới gần 20 tháng, bên ngoài mới trải qua 16 ngày.

“Rầm!!!”

Một tiếng nổ chấn động Thập Tử Vực vang lên, thu hút sự chú ý của Trần Lương.

Chủ nhân của tiếng nổ là cơ thể một con Ngưu Điêu to bằng một ngọn núi nhỏ. Nó giống như Trần Lương và nhiều sinh vật khác, không biết gì về Thập Tử Vực, ngẫu nhiên bay qua bị hút xuống, vô lực chống cự.

Đây là chuyện không có gì xa lạ tại Thập Tử Vực. Cứ vài tháng lại có 1 sinh vật xấu số bay qua, táng thân nơi vực sâu.

Nếu chỉ nằm tại đáy Thập Tử Vực, có lẽ nó còn chịu đựng được một thời gian. Nhưng lực rơi quá nhanh, quá mạnh nên vừa chạm đất chính là máu thịt be bét, sinh mệnh kết thúc.

Xác Ngưu Điêu nằm ngay cạnh Tiểu Cửu Giới, Trần Lương tiến ra ngoài thu nó tiến nhập bên trong. Ngưu Điêu cứng rắn, lại có độ dẻo dai cao, là tài liệu luyện khí rất tốt.

“Quái lạ, vừa có tiếng nổ lớn ở đây mà sao đến lại không có gì” Một âm thanh vang lên dưới Thập Tử Vực vốn không có sự sống.

Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trần Lương. Hắn nhòm ra ngoài, thấy kẻ đến không phải là nhân loại, mà là một con thạch hầu. Có một điểm khác biệt độc nhất vô nhị của thạch hầu này với tất cả các loài khỉ mà Trần Lương từng biết, đó là nó có 6 đôi tai.

Dưới sức ép ngàn vạn cân, thạch hầu lại có thể tới lui tự do, nhìn ngó xung quanh. Đây quả thực là bất khả tư nghị, khiến Trần Lương cực kỳ tò mò.

“Tiểu Cửu Giới, ngươi có biết con thạch hầu kia là loài yêu thú nào không?”

“Chủ nhân, nó không phải là yêu thú, nó cũng giống ta, là Lục Bảo một trong, Lục Nhĩ Hầu”

“Ồ! Dường như nó không bị ảnh hưởng bởi lực hút nơi này, có thể thoải mái đi lại”

“Nó có bị lực hút nơi này tác động, cho nên mới không thể trèo thoát ra ngoài. Nhưng nó chính là Thạch Hầu Chi Vương, hay còn gọi là Hòn Đá Cứng Nhất. Lực hút nơi đây còn chưa đủ để chèn ép nó”

“Làm thế nào để thu phục được nó?”

“Lục Bảo bọn ta, mỗi thời điểm lại có yêu cầu khác nhau để lựa chọn chủ nhân. Ngươi thử ra ngoài nói chuyện với nó liền biết”

“Được”

Trần Lương hít một hơi thật sâu, chuẩn bị chịu đựng ngàn vạn trọng lực đè lên người. Hắn rời khỏi Tiểu Cửu Giới như mọi lần, nhưng dường như lần này trọng lực có phần nhẹ hơn một chút. Hắn hiểu rằng lực hút vẫn thế, chỉ là do 20 tháng luyện tập cùng đột phá, cơ thể hắn cứng lên bội phần, chịu đựng lực hút nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi.

“Ô, tự nhiên lòi ra 1 xác chết” Lục Nhĩ Hầu lấy ngón tay chọc chọc Trần Lương. Hắn vừa ra khỏi Tiểu Cửu Giới, nhất thời miệng còn chưa mở ra để nói được.

“Ta ở trong Tiểu Cửu Giới” Trần Lương gồng hết sức nói ra. Nói xong hắn liền biến mất.

Lúc này Lục Nhĩ Hầu mới để ý thấy một viên ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay nằm lay lắt dưới đất.

“Thiên thần thổ địa ơi, các người hẳn là không bỏ quên lão tôn, ban cho 1 người còn sống để ta nói chuyện. Trăm ngàn năm cô độc dưới này, lão tôn quả thực chán muốn chết rồi” Lục Nhĩ Hầu vừa nói, vừa chắp tay lên trời mà khấn.

Một lúc sau, Trần Lương lại xuất hiện. Hắn còn chưa nói gì, Lục Nhĩ Hầu đã lên tiếng:

“Tiểu tử, mau đưa lão tôn vào Tiểu Cửu Giới. Sau này ngươi chết thì ta còn có tiểu bảo làm bạn”

Đề nghị của Lục Nhĩ Hầu đúng luôn mong muốn của Trần Lương. Ở Thập Tử Vực, muốn nói chuyện đều quá khó khăn a.

Trần Lương cùng Lục Nhĩ Hầu xuất hiện trong Tiểu Cửu Giới.

“Tiểu Bảo, lâu không gặp” Lục Nhĩ Hầu vẫy tay lên trời như chào người bạn cũ.

“Hầu Gia, ngươi ở nơi này bao lâu rồi?” Âm thanh trong Tiểu Cửu Giới vang lên, không thể xác định nguồn gốc âm thanh phát ra từ chỗ nào.

“Tên tiểu tử nhà ngươi chớ chơi trò thần bí với lão tôn, mau mau hiện hình”

Sau câu nói của Lục Nhĩ Hầu, một thân ảnh tiểu nhi mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt Trần Lương. Hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Cửu Giới lại có thể hiện ra hình thái như này.

“Hầu gia ơi, hầu gia à, ta dù gì cũng đã sống ngàn vạn năm, ngài đừng gọi ta là tiểu tử, tiểu bảo được không? Ở đây còn có nhân loại a” Tiểu Cửu Giới vẻ mặt khổ sở nói.

“Hừ, Hầu gia của ngươi hơn ngươi cả trăm vạn tuổi, không gọi ngươi tiểu tử, chả nhẽ gọi ngươi là đại lão gia?” Lục Nhĩ Hầu một bộ dáng hống hách dạy bảo tiểu bối.

“Được rồi, không nói lại hầu gia ngài. Đây là chủ nhân hiện giờ của ta. Hầu gia có muốn đi cùng không?”

“Đi cùng? Kẻ nào đưa lão tôn ra khỏi nơi này, ta liền đi cùng kẻ đó. Lão tôn chờ mấy trăm nghìn năm rồi mà chưa kẻ nào làm được. Toàn một lũ vô dụng, vừa rơi xuống liền chết. Không được cái việc gì. Lão tôn muốn có người nói chuyện cũng không có lấy 1 cái”

“Hầu gia, ngài có biết cách nào rời khỏi đây không?” Tiểu Cửu Giới hỏi

“Ta biết 1 cách. Thực ra ngươi cũng biết, chỉ là không nghĩ ra thôi. Mà thực ra các ngươi có biết cũng vô dụng. Lão phu vừa nhìn tên tiểu tử nhân loại này đã thấy không có hi vọng” Lục Nhĩ Hầu tỏ ánh mắt khinh thường Trần Lương.