Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 227: Rời Khỏi Vô Lượng Sơn




Nhậm Ngã Phi đánh hụt xuống đất, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn ngó khắp nơi. Hắn còn dùng tinh thần lực cấp 6 của mình kiểm tra xem có ba động không gian hay bất kỳ yếu tố lạ nào không.

Một hồi không thấy gì, hắn mới đặt sự chú ý của mình vào viên ngọc dưới chân, đồ vật xuất hiện khi Trần Lương biến mất.

Càng nghiên cứu, Nhậm Ngã Phi càng cảm thấy ngạc nhiên, ngắm nghía viên ngọc, miệng lẩm bẩm:

“Viên ngọc này quá bình thường, bình thường đến kỳ lạ. Rõ ràng hoàn toàn là viên ngọc bình thường, nhưng lại không thể đưa vào Không Vật hay Không Thú”

Tại trong Tiểu Cửu Giới, Trần Lương vẫn đang nằm dưỡng thương. Bị ăn một bổ cực mạnh của ứng cử viên Tộc trưởng, lại là thời điểm hắn vừa tiêu hao sạch nguyên khí, không phòng bị, không bật các lớp phòng hộ, vết thương trên đầu hắn không thể nói là nhẹ, thậm chí còn nứt toác một vài chỗ.

Hắn cần nhanh chóng khôi phục cơ thể, nên quyết định kích hoạt Tuế Nguyệt dưới gốc Thiên Đạo Mộc.

Nằm trong Tiểu Cửu Giới, thoát khỏi sự nặng nề của trọng lực ở Vô Lượng Sơn Động, Trần Lương cảm thấy thoải mái vô cùng.

Trọng lực của Vô Lượng Sơn Động không chỉ gây khó khăn trong di chuyển và mệt mỏi cơ thể, mà nó còn khiến hắn không thể thi triển Đạo Thần Thông Thân Hóa Lôi Đình. Thực ra tất cả Đạo Thần Thông thân hóa nguyên tố ở trong đây đều sẽ khó thi triển, trừ khi Nhân Sinh vô cùng mạnh.

Nếu hắn có thể thi triển Thân Hóa Lôi Đình, chiến đấu với các thạch thú sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trần Lương nằm yên tại đó, mặc cho ở bên ngoài, Nhậm Ngã Phi đi thu thập tất cả nội đan Vô Lượng Thạch Thú.

Hắn cất viên ngọc phổ thông đến kỳ lạ trong một hộp thiếc kiên cố, vì tin tưởng Trần Lương trốn bên trong. Đợi trở về gia tộc, hắn mới cùng các trưởng bối bàn bạc xử lý viên ngọc.

Đây cũng là lí do vì sao Trần Lương rất không muốn trốn vào Tiểu Cửu Giới khi gặp cường địch. Ngay cả khi kẻ địch không phá được viên ngọc, bọn hắn cũng có thể nhốt viên ngọc tại một nơi bất khả xâm phạm, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu vậy, Trần Lương sẽ một mình sống vô vọng trong Tiểu Cửu Giới, mặc dù không chết trận, nhưng lại nhận lấy cái chết già đơn độc và nhàm chán.

Thu thập xong tàn cuộc, Nhậm Ngã Phi không vội rời đi, mà phục dụng Hồi nguyên đan, đả tọa nghỉ ngơi. Đường trở ra tới cửa hang rất xa, phải mất 1, 2 ngày, hắn cần hồi phục lại nguyên khí, sức lực để đi đường và đối phó với các Vô Lượng Thạch Thú khác.

Chuyến tu luyện tại Vô Lượng Sơn Động đã hoàn thành đại viên mãn. Trong mơ hắn cũng không nghĩ ra được một kết quả tốt đến thế này.

Nhậm Ngã Phi mang theo tâm trạng khoan thai nghỉ ngơi, không có nửa điểm lo lắng về Trần Lương. Một côn của hắn đánh lén lúc đối phương không có bất kỳ phòng ngự gì, vì vậy khá chắc chắn nạn nhân sẽ phải nằm liệt giường dăm bữa, nửa tháng.

Đúng như suy nghĩ của Nhậm Ngã Phi, vết thương của Trần Lương khá nặng. Có điều hắn phán đoán sai 2 điều. Thứ nhất là khả năng hồi phục của nạn nhân. Thứ hai hắn không biết được đối phương còn có 1 kiện thời gian bảo vật.

Nghỉ ngơi 2 canh giờ, Nhậm Ngã Phi nguyên khí còn chưa hồi phục được bao nhiêu, thì tại bên hông hắn, nơi treo chiếc hộp đựng Tiểu Cửu Giới bỗng bị khoét 1 vòng tròn nhỏ. Hộp thiếc chỉ là cứng rắn với phàm nhân, chứ không phải là một bảo vật gì. Huống hồ vũ khí cắt nó không phải là phàm vật.

Trần Lương từ trong Tiểu Cửu Giới xông ra ngoài, xuất hiện trước mặt Nhậm Ngã Phi. Nhậm Ngã Phi ngay lập tức di chuyển lùi ra sau, tránh đi một kiếm quét ngang của Trần Lương.

Phản ứng của Nhậm Ngã Phi không chậm, chỉ bị một vết xước nhẹ trước người. Hắn rất ngạc nhiên vì sao đối phương đã có thể phục hồi mà xông ra ngoài.

Nhưng ngay lập tức, sự ngạc nhiên của hắn chuyển xuống vùng bụng của bản thân. Đáng tiếc cho hắn, vết xước nhỏ trước người bị gây ra bởi Bụi Kiếm, vết thương đang dần hủ hóa và lan ra xung quanh.

“Chuyện gì thế này!” Nhậm Ngã Phi lo lắng thốt lên khi nhìn thấy vết thương chuyển sang màu xám tro, ngày càng lan rộng.

Chỉ trong giây lát, cả một vùng cơ thể gồm bụng và ngực đã không còn là thân máu thịt. Nhậm Ngã Phi giơ ngón tay chạm vào vết thương, cơ thể hắn rơi rụng như tro bụi một dạng.

“Ưng huynh, cứu ta” Nhậm Ngã Phi sợ hãi tột độ nói với Trần Lương.

“Bị Bụi Kiếm chém vào, thần tiên cũng không cứu được ngươi” Trần Lương lạnh nhạt nói

“Không! Ta cầu xin ngươi. Ta không muốn chết” Nhậm Ngã Phi vừa nói, vừa quỳ xuống. Vết hủ hóa đã lan tới cổ và đùi hắn.

2 đầu gối vừa chạm đất, cả 1 đoạn thân thể phía trên đầu gối liền sụp đổ, đầu lăn lông lốc trên mặt đất. 2 mắt Nhậm Ngã Phi mở to, chết không nhắm mắt. Giây lát sau, cả đầu và chân cũng hóa thành tro bụi, không còn bất kỳ dấu vết nào của hắn.

Trần Lương thở dài, lắc đầu. Hắn không muốn kết thù oán nhưng cuộc đời không phải cứ muốn mà được. Dù sao người cũng đã chết, hắn đến thu dọn chiến lợi phẩm.

Trong Không Vật của Nhậm Ngã Phi, đa phần đồ vật không vào mắt Trần Lương. Số lượng Tinh thạch càng là không đáng nhắc tới. Nhưng cũng có một số thứ dùng được, đặc biệt là kiện Bán Thần Khí Vô Lượng Côn.

Trần Lương cắm Vô Lượng Côn vào Tiểu Cửu Giới, bên cạnh Khuyển Dạ Xoa và Khai Phong Phủ, nơi có địa mạch giúp tăng nhanh thời gian phục hồi cho bọn chúng.

Có được 6 ngày nghỉ ngơi trong Tiểu Cửu Giới, Trần Lương đã hoàn toàn hồi phục. Vì vậy giết Nhậm Ngã Phi xong, hắn liền phi người bỏ đi. Hắn không chắc liệu cái chết của tên kia có gây ra biến cố nào không, nên tốt nhất là rời khỏi Vô Lượng Sơn, và xa hơn là Vô Lượng Tộc càng sớm càng tốt.

Trần Lương ra đến cửa hang cũng là lúc thời điểm nó mở ra cho mọi người tiến vào Vô Lượng Sơn Động. Sau nhiều năm không gặp, ai nấy nhìn thấy Trần Lương đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Ô, tiểu đệ ngươi vẫn sống!” Ngọc Trinh trợn tròn mắt.

“Bọn ta đều nghĩ ngươi bỏ xác trong kia rồi” Bảo Thanh nói

“Ngươi thu hoạch được gì?” Nữ tử mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào Trần Lương, hỏi

Sau câu hỏi của nàng, tất cả đều im lặng lắng nghe. Mọi người đều tò mò muốn biết gần 4 năm ở lì trong Vô Lượng Sơn Động, khám phá những vùng đất chưa ai từng đặt chân tới, kẻ này sẽ có được bảo vật gì.

“Quả thật có chút thu hoạch” Trần Lương nói “ta đã đánh giết được mấy Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm và luyện hóa nội đan của chúng. Hiện giờ ta đã không cần ở lại Vô Lượng Sơn, nên sẽ rời khỏi đây”

Trần Lương nói xong liền cất bước đi lên. Nhưng ra tới cửa hang liền bị chặn lại.

“Dừng lại” Người hộ vệ trông coi Vô Lượng Sơn Động chặn đường Trần Lương

“Có việc gì?” Trần Lương hỏi. Hắn nghĩ đến Nhậm Ngã Phi nên tinh thần vô cùng cảnh giác.

“Ngươi đã ở Vô Lượng Sơn Động 39 tháng. Vì vậy ngươi sẽ bị trừ 39 năm thời gian sống tại Vô Lượng Sơn. Mau đưa lệnh bài của ngươi cho ta” Người hộ vệ nói

Trần Lương thở dài 1 hơi, nói: “Tưởng gì. Tổng thời gian của ta có 46 năm. Cho ngươi luôn. Dù sao giờ ta cũng sẽ rời khỏi Vô Lượng Sơn”

“Ta không được phép trừ quá. Vả lại ngươi còn cần lệnh bài để di chuyển ra khỏi Vô Lượng Sơn” Người hộ vệ nói và trừ đúng của Trần Lương 39 năm rồi trả lại lệnh bài.

“Đa tạ nhắc nhở” Trần Lương cầm lệnh bài rồi phi người rời đi, không muốn dây dưa thêm một khắc nào. Ở lại càng lâu, càng nguy hiểm cho hắn.

Trần Lương phi thân rời đi. Hướng di chuyển của hắn là về phía Thiên Đãng Sơn Mạch, nơi Ngạo Thiên đang sống. Hắn muốn giúp nó đối phó với yêu thú kẻ thù.

Trần Lương di chuyển không tính là quá nhanh. Tính toán một chút thì tầm nửa ngày là hắn sẽ rời khỏi lãnh thổ của Vô Lượng Tộc. Mặc dù hắn cho rằng cái chết của Nhậm Ngã Phi thần không biết, quỷ không hay, bản thân sẽ an toàn rời khỏi đây. Nhưng chung quy thì hắn vẫn đang ở trong lãnh thổ của địch, sự hồi hộp, lo lắng là không thể tránh khỏi.

Trần Lương không biết rằng, sai lầm của hắn không phải là giết Nhậm Ngã Phi, mà là lấy đồ vật của hắn rời đi, hay cụ thể hơn là kiện Bán Thần Khí Vô Lượng Côn.

Nhậm Ngã Phi chết, không một ai biết. Nhưng sự di chuyển kỳ lạ của Vô Lượng Côn thì Tộc trưởng Vô Lượng Tộc lại biết.

Vô Lượng Côn là trấn tộc chi bảo của Vô Lượng Tộc. Vô Lượng Côn không thuộc về bất kỳ cá nhân nào, mà thuộc về sở hữu của Vô Lượng Tộc. Vô Lượng Côn sẽ được sử dụng bởi các đời Tộc trưởng.

Thời điểm Vô Lượng Côn được trao cho Tộc trưởng đương nhiệm, người này sẽ để lại ấn ký của bản thân lên Vô Lượng Côn, để có thể nắm bắt được vị trí của Vô Lượng Côn ở bất kỳ nơi đâu.

Đây cũng là lí do Tộc trưởng hoàn toàn yên tâm cho các ứng viên Tộc trưởng mượn Vô Lượng Côn tu luyện trong Vô Lượng Sơn Động.

Ứng viên Tộc trưởng chỉ được sử dụng Vô Lượng Côn trong Vô Lượng Sơn Động. Sau khi rời khỏi động, ứng viên phải ngay lập tức mang Vô Lượng Côn trả cho Tộc trưởng.

Do không quá để ý, Trần Lương bay được gần nửa ngày, Tộc trưởng mới nhận ra hướng di chuyển kỳ lạ của Vô Lượng Côn.

Xác định được vị trí của Vô Lượng Côn, Tộc trưởng dùng Truyền tin thạch gọi cho một vị trưởng lão ở gần đó nhất:

“Hà trưởng lão, Nhậm Ngã Phi đang cầm Vô Lượng Côn phi thân gần chỗ của ngươi, mau bảo hắn mang Vô Lượng Côn trở lại rồi muốn đi đâu thì đi”

Hà trưởng lão bay lên cao nhìn khắp nơi thân ảnh Nhậm Ngã Phi, đồng thời thả ra tinh thần lực hỗ trợ tìm kiếm khí tức đối tượng. Tìm một hồi không thấy, hắn gọi lại hỏi Tộc trưởng:

“Tộc trưởng, ta không tìm thấy tung tích Nhậm Ngã Phi ở đâu, ngài đã gọi cho hắn chưa?”

“Ta gọi rồi mà không được. Có thể người cầm Vô Lượng Côn không phải là Nhậm Ngã Phi. Thời gian 1 nén nhang nữa người cầm Vô Lượng Côn sẽ đi qua Tây Điện theo hướng từ đông sang tây. Ngươi mau đuổi theo. Ta sẽ gọi Lan trưởng lão ở Tây Điện chặn đường hắn giúp ngươi” Tộc trưởng ra mệnh lệnh.

“Đã rõ. Tộc trưởng, có thể ngài nên cho người vào kiểm tra tung tích Nhậm Ngã Phi”

“Chưa cần thiết. Vô Lượng Sơn Động quá rộng lớn, muốn tìm kiếm 1 ai đó sẽ mất cả năm trời. Trước mắt cần xác định người cầm Vô Lượng Côn là ai. Nhiệm vụ quan trọng là thu hồi lại Vô Lượng Côn, còn tung tích Nhậm Ngã Phi không quan trọng”

“Thuộc hạ đi làm ngay” Hà trưởng lão gọi theo vài thuộc hạ, cùng phi hành về Tây Điện, nơi tiếp giáp với ranh giới lãnh thổ Vô Lượng Tộc.