Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 218: Đòi cả vốn lẫn lãi




Tận dụng lợi thế tinh thần lực vượt trội, Trần Lương tiếp tục tìm kiếm Vô Lượng Thạch Thú. Dù sao cũng không biết nơi nào có nhiều Vô Lượng Thạch, trên đường truy bắt thạch thú, hắn tiện thấy có Vô Lượng Thạch thì dừng lại thu thập Địa Linh Tiên.

Tìm kiếm Vô Lượng Thạch Thú không phải dễ dàng. Bình thường bọn nó đều ẩn trong lòng đất nghỉ ngơi, luyện hóa Vô Lượng Thạch. Trần Lương chỉ có đưa tinh thần lực đến đúng thời điểm bọn chúng trồi lên mặt đất kiếm ăn hoặc đang ăn mới tìm được.

Số lượng hang động quá nhiều, quá dài. Nên tinh thần lực của hắn cũng chỉ có thể do thám đồng thời một số nơi mà không phải toàn bộ Vô Lượng Sơn Động.

Vì vậy, để tìm được Vô Lượng Thạch Thú thứ hai, hắn đã phải đả tọa, tập trung tìm kiếm mất nửa ngày. Nhưng mới chạy được nửa đường, Vô Lượng Thạch Thú đã hấp thu xong bữa ăn của mình, chui xuống đất nghỉ ngơi.

Lại mất thêm 2 canh giờ khác để Trần Lương tìm ra được Vô Lượng Thạch Thú thứ 2. Vẫn là một kết cục thất bại khi mà vừa nhìn thấy Trần Lương từ xa, thạch thú đã trốn xuống lòng đất.

Tìm được thạch thú thứ 3 là nửa ngày sau đó. Lần này là một cơ hội tốt, khi mà nơi Vô Lượng Thạch Thú xuất hiện là gần 1 khúc co, giúp Trần Lương có thể tiếp cận đến gần.

Hóa tam ba bận, cuối cùng hắn cũng thành công đánh giết con mồi.

Thu được nội đan của Vô Lượng Thạch Thú Bạch phẩm, lần đi Vô Lượng Sơn Động này của hắn đã vượt qua nhiều người ngày đêm cày cuốc trong 15 ngày. Nhưng tất nhiên nhu cầu của Trần Lương không dừng lại ở đó. Hawns tiếp tục tìm kiếm các Vô Lượng Thạch Thú khác.

Trong thời gian tìm kiếm, Trần Lương phân sự chú ý của hắn ra làm hai. Một nửa điều khiển và cảm nhận tinh thần lực, một nửa tập trung luyện hóa Địa Linh Tiên. Điều này khiến cho hiệu suất tìm kiếm giảm đi một chút. Có điều hắn không gấp, dù sao cũng cần 2 ngày để luyện hóa xong nội đan của Vô Lượng Thạch Thú Bạch phẩm.

Trong thời gian này, hắn đã 1 lần tìm được Vô Lượng Thạch Thú, nhưng không đuổi đến. Lí do là bởi hắn thấy được Vô Lượng Thạch đã bị thạch thú gặm nhấm gần hết, đuổi đến chắc chắn không kịp.

Cứ thế, cứ thế, thời gian ở Vô Lượng Sơn Động kết thúc, Trần Lương rời đi với thành quả 2 nội đan của Vô Lượng Thạch Thú và 33 Vô Lượng Thạch.

Trở về, hắn lại hấp thu Địa Linh Tiên, tập luyện Triệt Quyền Vô Gian Đạo. Lần này người thách đấu hắn là tỷ tỷ ngực bự, danh xưng Ngọc Trinh. Tiền cược lấy 1 năm cho nhẹ nhàng.

Không hổ là lão nhị, Ngọc Trinh đã đánh bay được Trần Lương ra khỏi vòng thi đấu sau nửa canh giờ quần chiến. Hắn có lợi thế trước Bảo Thanh về tốc độ và sự linh hoạt, nhưng đây cũng là năng lực của Ngọc Trinh. Vì vậy một người mới tập cận chiến như hắn bị đối phương đánh cho không kịp thở.

Cả 2 đấu thủ đều thiên về tốc độ, vì vậy nhịp độ trận đấu được đẩy lên rất cao, khán giả được một phen mãn nhãn, vỗ tay không dứt.

15 ngày nghỉ ngơi kết thúc, 10 người Trần Lương lại cùng nhau tiến về Vô Lượng Sơn Động. Đội ngũ bên Vô Lượng Tộc lần này có sự khác biệt so với những lần trước, thiếu đi nam tử 2 lần cướp của Trần Lương, thừa ra một trung niên lạ mặt.

Người tuy khác biệt, song hành động lại là giống nhau. Trần Lương vừa bước đến cửa động liền bị trung niên lạ mặt cản lại, nói:

“Đường này do ta xây, muốn đi qua phải nộp tiền mãi lộ”

“Không thể nào. Các ngươi, các ngươi đừng có quá đáng” Trần Lương tức giận nói.

“Đây là quy tắc xưa nay. Không muốn bỏ Tinh thạch thì phải đánh thắng được ta”

“Nhưng ta đã 2 lần đưa lệ phí vào động”

“Ta chưa từng thấy ngươi đưa lần nào” Trung niên lạ mặt nói.

“Bởi vì 2 lần trước ngươi không có mặt ở đây” Trần Lương giọng bực tức.

“Vậy ngươi đưa Tinh thạch cho sai người rồi. Đường này do ta xây, muốn đi qua phải nộp tiền mãi lộ”

“Các ngươi, các ngươi hùa nhau ức hiếp ta. Ta liều chết với các ngươi” Trần Lương tức giận hét lớn.

Trung niên lạ mặt cười khinh. Hắn biết kẻ này mới đến, tự nhiên nhục thân yếu kém, sao có thể thắng được hắn theo quy tắc chiến đấu tại Vô Lượng Sơn. Nếu ra ngoài kia, dùng đến võ kỹ và các loại thủ đoạn, có lẽ hắn còn có chút đề phòng.

“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ” Trung niên lạ mặt đưa tay vẫy vẫy đối phương, nói “Nào, lại đây”

Trần Lương vừa định tiến lên tấn công, thì một âm thanh vang lên:

“Khoan đã!”

Trần Lương quay qua hỏi người người nói là Bảo Thanh “Có chuyện gì vậy Bảo huynh?”

“Có ai ở đây thích chơi cá cược không? Ta làm nhà cái, tỷ lệ 1 ăn 1” Bảo Thanh nói.

“Hay lắm, ta cược Ưng Sát thua, 5000 Tinh thạch” tỷ tỷ ngực bự hào hứng tham gia đầu tiên, đưa 1 túi Tinh thạch cho Bảo Thanh.

“Ta cược Ưng Sát thắng, 1 vạn Tinh thạch” Một nam tử tóc dài ngoại tộc nói, xong đưa Tinh thạch đến trước mặt nhà cái.

“Ta cũng muốn tham gia, cược Ưng Sát thua 1000 Tinh thạch” Nam tử da ngăm góp tiền cược.

“Ta cược Ưng Sát thua, 1 vạn Tinh thạch” Một người khác lên tiếng, xong đưa tiền cược cho nhà cái.

Lần lượt từng người trong nhóm ngoại tộc tham gia cùng Bảo Thanh. Số Tinh thạch đặt cược đã lên tới 7 vạn, chỉ có 2 người cược Trần Lương thắng. Xong Bảo Thanh mới quay qua Vô Lượng Tộc nhân, hỏi:

“Các ngươi có muốn tham gia náo nhiệt?”

Bọn hắn nhìn nhau, nghĩ nghĩ một hồi liền có người xung phong tham gia.

“Ta cược Vô Lượng Tộc nhân thắng, 5000 Tinh thạch”

Đã có người thứ nhất, vậy liền có người thứ hai: “ta cược 1 vạn Tinh thạch Vô Lượng Tộc nhân thắng”

Theo sau đó là toàn bộ 15 Vô Lượng Tộc nhân tham dự. Tổng số tiền cược lên tới 20 vạn Tinh thạch, toàn bộ đặt cho đối thủ của Trần Lương.

Bảo Thanh nhìn số tiền đặt cược cũng không khỏi lo lắng mà nhìn Trần Lương, nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi mà thua là ta tán gia bại sản”

“Hừ, các ngươi khinh thường ta vậy sao, toàn đặt cho tên kia” Trần Lương khó chịu nhìn tình cảnh đặt cược.

“Chỉ trách ngươi không tự lượng sức, mới đến lại dám thách đấu với Vô Lượng Tộc nhân. Phải biết, những người dám vào Vô Lượng Sơn Động đều không ai là phổ thông võ giả. Ngươi hôm nay ăn đòn chắc rồi” Ngọc Trinh mỉm cười khinh thường Trần Lương.

“Ta chính là thiên kiêu chi tử, cho dù chưa hấp thu Địa Linh Tiên cũng hơn các ngươi trăm ngàn lần” Trần Lương lớn tiếng nói.

“Vậy còn phải nhờ ngươi làm cho ta sáng mắt ra” Ngọc Trinh nói.

“Hừ. Các ngươi chớ có coi thường ta. Ta cho các ngươi biết tay. Đã vậy ta cũng cá cược, 1 ăn 2. Ta thắng, ăn của các ngươi 1. Ta thua, trả cho các ngươi 2. Đật cược tối thiểu 1 củ” Trần Lương tức giận, vung tay lấy ra 100 viên tinh thạch cấp 3 để xuống đất khiến đám người ở đây không khỏi lau mắt mà nhìn.

“Tên công tử này không phải quá giàu đi, vung tay 1 cái liền lấy ra trăm củ”

“Có giàu đến đâu cũng chỉ là bại gia chi tử”

“Cứu cánh đây rồi” Bảo Thanh mừng rỡ nói “Ta đặt ngươi thua 10 củ”

“Ngươi …” Trần Lương giận đến không nói được hết lời.

“Tiểu huynh đệ, ngươi thông cảm cho ta. Đây là làm ăn. Nếu ngươi thua, ta có tiền trả cược cho đám người kia. Nếu ngươi thắng, vậy chúng ta đều được ăn rồi” Bảo Thanh cười nói.

“Hay lắm, ta tiếp tục đặt 2 củ ngươi thua” Ngọc Trinh lấy ra 2 củ đặt xuống vị trí cược

“Ta cũng đặt 2 củ ngươi thua” 1 người bên Vô Lượng Tộc nhân xung phong.

“Ta đặt 5 củ ngươi thua” 1 Vô Lượng Tộc nhân khác tham gia.

“Ta cũng chơi” Đám người Vô Lượng Tộc nhân liên tiếp tham gia. Bọn hắn tin tưởng tên phá gia chi tử kia đã giận quá mất khôn.

Kết thúc đặt cược, Trần Lương nhận được 50 củ tiền cá hắn thua.

“Khà khà, ngươi nên nói lời tạm biệt 100 củ trước đi, kẻo lát nữa miệng không còn răng để nói” Nam tử trung niên lạ mặt lên tiếng.

“Đừng nói nhiều. Lên đi”

Trần Lương cùng nam tử trung niên của Vô Lượng Tộc đứng đối diện nhau. Gã trung niên hét lớn 1 tiếng, gồng mình lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn. Cơ thể hắn lớn gấp đôi Trần Lương, dường như chỉ cần 1 tay cũng đủ bóp chết đói thủ.

Cả 2 cùng lao lên, tung nắm đấm vào nhau.

“Tiểu tử ngu xuẩn, ngươi chết chắc rồi” Nam tử trung niên vừa xuất hiện suy nghĩ này trong đầu, thì ngay lập tức nhận kết quả trái ngược. Hắn bị đối thủ đám bay ra sau 10 trượng, cơ thể đập rầm vào vách núi.

Còn chưa kịp định thần, nam tử trung niên đã bị Trần Lương tung 1 cước vào giữa bụng. Và ngay sau đó là liên hoàn cước lên khắp cơ thể hắn. Chỉ trong vài giây, 100 cú đá được Trần Lương thực hiện khiến đối thủ hoàn toàn không thể làm gì, chỉ đứng yên chịu trận, lưng dí sát vào vách núi.

Kết thúc liên hoàn cước là một cú bổ gót từ trên cao vào đỉnh đầu đối thủ. Trần Lương dừng lại, xoay người đi. Đối thủ của hắn, nam tử trung niên đã ngất từ lúc nào, thân thể đổ rầm xuống mặt đất.

Trận đấu kết thúc nhanh đến bất ngờ. Trần Lương thu về 100 củ của hắn và 50 củ tiền đặt cược, tiến bước vào Vô Lượng Sơn Động trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ khán giả, đặc biệt là Vô Lượng Tộc nhân.

“Ngươi, ngươi” Một vị Vô Lượng Tộc nhân lắp bắp.

“Ta làm sao?” Trần Lương cười đểu, hỏi lại.

“Ngươi lừa bọn ta. Mau trả lại Tinh thạch”

“Ta lừa ngươi chỗ nào?”

“Ngươi rõ ràng rất mạnh, nhưng giả vờ yếu để lừa bọn ta đặt cược”

“Ta nói ta yếu lúc nào? Ta giả vờ yếu lúc nào? Toàn do các ngươi coi thường ta. Ta còn cảnh báo các ngươi chớ coi thường ta còn gì”

Vô Lượng Tộc nhân không biết nói sao. Hắn rõ ràng cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng bị lừa mà không thể chứng minh được.

Về phần 9 người ngoại tộc, mặc dù toàn bộ đều là màn kịch bọn hắn bày ra nhằm hố đám người Vô Lượng Tộc, mặc dù bọn hắn đều tin Trần Lương có thể thắng, nhưng quá trình chiến thắng không khỏi để bọn hắn hít một hơi lạnh.

Một chiến thắng quá nhanh, quá dễ dàng khiến bọn hắn nhất thời không biết phải nói sao. Ai nấy đều rơi vào trạng thái ngạc nhiên giống với Vô Lượng Tộc nhân. Điều này ngẫu nhiên lại vô cùng khớp với màn diễn.