Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 126: Gia đình trên hết




Dạo phố những ngày gần Tết luôn mang lại cho người ta những cảm xúc đặc biệt. Đường phố được trang hoàng lộng lẫy nhiều màu sắc, nhạc hoa khắp nơi chào đón một năm mới mưa thuận gió hòa, bình an may mắn.

5 người nhà Trần Lương cùng nhau đi dạo phố. Tiểu Thúy tuổi nhỏ nhất nhưng dung mạo bên ngoài lại là trông già nhất. Tu vi của nàng mới dừng ở Tam Tinh. Do nàng đã lớn tuổi nên không còn gọi là Tiểu Thúy, mà đổi thành Mai Thúy

Tuyết Hoa gần gũi với bá mẫu như chính mẫu thân của nàng vậy. Vừa khoác tay bá mẫu, nàng vừa hỏi:

"Bá mẫu, Tuyết nhi có một chút đan dược trú nhan tặng người"

"Tuyết nhi ngoan, bá mẫu cầm, nhưng là cho Mai Thúy dùng. Bá mẫu cũng gần trăm tuổi, nhờ Trần nhi mà còn trẻ khỏe như này là ta vui lắm rồi, trẻ nữa thì thành sơ sinh mất"

Cả nhà phá lên cười. Phụ mẫu Trần Lương sau khi phục dụng Đào Tiên Quả liền càng ngày càng trẻ. Ban đầu 2 người bọn hắn còn sợ biến thành trẻ con. Nhưng khi về tầm 25 tuổi thì không còn trẻ thêm nữa. Mấy chục năm qua cũng không có bị già đi.

Để tránh bị nghi ngờ và cũng để hưởng thụ cuộc sống, bọn hắn cứ 5, 10 năm lại di chuyển chỗ ở. Bọn hắn đến Canh Tý Trấn cũng đã được 1 tháng, dự định ở lại đây ăn Tết.

Nói là dạo phố sắm Tết, không bằng nói Tuyết Hoa đưa mọi người đi mua quần áo. Cửa hàng nàng chọn, đều phải là to đẹp sang chảnh. Vải nàng chọn, đều phải là hàng đắt nhất cửa tiệm. Tất nhiên là chỉ đang nói đến vải cho phàm nhân, không phải dành cho tu luyện giả, chống thủy hỏa, ngăn chặn công kích...

Có mấy bộ vô cùng đẹp, dành cho giới thượng lưu, quý tộc phàm nhân mặc, Tuyết Hoa ưng lắm, nhưng tất cả đều bị mẹ Trần Lương ngăn lại, bà nói:

"Những thứ lung linh chỉ khiến chúng ta dễ bị soi mói, tấn công. Chúng ta đi khắp nơi, điểm đến toàn là vùng bình dân, không nên mặc đồ đẹp. Ngươi chọn cho chúng ta mấy bộ đơn giản là được rồi"

"Tuyết nhi xin nghe"

Vậy là nàng sắm sửa cho cả bá phụ, bá mẫu và Mai Thúy. Riêng nàng với Trần Lương cần các loại đồ đặc biệt, nên bỏ qua.

Đi mua sắm với nữ nhân là vô cùng vô tận thời gian cũng không đủ. Đến gần trưa, Trần Lương xoa xoa bụng nói

"Chúng ta đi ăn trưa thôi, ta đói rồi"

Thực ra hắn đã không cần ăn. Bước vào Hoàng cấp, nhân loại có thể chuyển hóa linh khí thiên địa thành năng lượng cho bản thân. Bản thân cơ thể cũng tích chứa năng lượng khổng lồ nên hoạt động ăn để duy trì sự sống như phàm nhân đã không cần thiết.

"Vậy đi nhanh một chút tới chân núi. Ở đó có một quán ăn rất ngon, đầy đủ thịt mỡ, dưa hành, bánh chưng xanh. Hôm trước ta với mẹ ngươi đi hái thuốc xong đã ăn ở đó. Mẹ ngươi chờ mãi tới hôm nay để đưa 2 đứa đi ăn cùng"

"Vậy chúng ta dùng phi thuyền cho nhanh"

Trần Lương lấy ra tiểu phi thuyền, chở 5 người nhanh chóng tới chân núi, nơi có 1 quán ăn nhỏ với chục chiếc bàn, chủ yếu phục vụ những người lên núi săn bắt, hái lượm.

Chủ quán là một đại thúc người mảnh khảnh, khuôn mặt chuyên chú vào làm đồ ăn cho thực khách. Phụ giúp có 1 đại thẩm, chắc là phu nhân, và 1 tiểu cô nương chừng 15, 16.

Trong khi chờ mẹ hắn gọi thức ăn, Trần Lương tập trung tinh thần lực kiểm tra ngọn núi. Một lát sau, hắn nói:

"Mẹ, nhờ chủ quán gói thức ăn lại, chúng ta vào trong rừng ăn. Cách đây 5 dặm có 1 hồ nước mát, ngồi đó ăn uống là tuyệt vời nhất"

"6 dặm sao. Người dân ở đây săn bắt hái lượm chỉ dám đi tới 4 dặm. Sâu hơn sợ sẽ có nhiều nguy hiểm. Chúng ta ăn ở đây cũng tốt mà"

Chân núi bọn hắn đang đứng thuộc về một dãy núi lớn, tên là Ngũ Hành Sơn, rộng vô biên vô ngàn. Phía bìa rừng là một nơi tương đối an toàn, chưa từng thấy có yêu thú xuất hiện. Nhưng càng đi sâu vào bên trong sẽ gặp vô vàn nguy hiểm yêu thú, tử vong chi vật.

Ngũ Hành Sơn là một trong những địa điểm thám hiểm nổi tiếng, hấp dẫn võ giả. Vì vậy Canh Tý Trấn và một số thị trấn, thành xung quanh đây có nhiều võ giả ra vào tấp nập. Đồng thời giao thương cũng phát triển hơn.

"Không sao, Trần nhi chắc chắn mọi thứ đều ổn. Nhi tử còn muốn đi vào đó là vì việc khác nữa" Trần Lương trấn an mẹ.

"Thôi được" Mẹ Trần Lương chiều theo ý hài nhi, dù sao bà cũng rất tin tưởng hắn.

Đoàn người tiến tới hồ nước không gặp bất cứ trở ngại gì, dù sao Trần Lương cũng đã dùng tinh thần lực dò đường trước.

Địa điểm dừng chân là một bãi cỏ xanh, được phủ bóng râm bởi rất nhiều cây cao xung quanh. Gần đó là một hồ nước mát, yên lành. Tất cả tạo nên một địa điểm cắm trại cực kỳ lý tưởng.

Trần Lương gọi ra Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo Cửu Thiên. Đây chính là lí do hắn muốn đi vào trong rừng. Hắn muốn 2 người bạn này của hắn được thưởng thức không khí tươi lành của ngoại giới, thay vì một nơi thiếu sức sống như Không Vật. Không Vật chỉ là một nơi có linh khí, phù hợp cho lẩn trốn và cất giữ, không phù hợp để sống.

Vừa nhìn thấy 2 con thú to lớn gấp mấy lần người thường, Mai Thúy cùng phụ mẫu Trần Lương đều giật cả mình. Mai Thúy bị dọa ngồi bệt xuống đất, lắp bắp:

"Hết hồn con chồn! Thiếu gia, đây là sủng thú của ngươi?"

"Đúng vậy. Ta muốn ăn tại đây để đưa bọn chúng ra ngoài"

Trần Lương ngồi ăn cùng cả nhà. Nằm cạnh đó, 2 con yêu thú cũng được thưởng thức những món ngon nhất dành riêng cho bọn chúng. Dưới con mắt của Mai Thúy, Ngạo Thiên đang tập trung ăn thịt, còn Tiếu Ngạo thì nằm khoan thai gặm cỏ.

Nàng không biết rằng, thịt Ngạo Thiên ăn là của một loài yêu thú cấp 10. Còn cỏ mà Tiếu Ngạo gặm là Cam Liên Thảo, một loại linh dược có giá trị mà Mai Thúy nghe cũng không hình dung ra được nó lớn như nào. Cả 2 thứ này đều nằm trong Nhẫn không gian của lão giả Thiên cấp. Đây là những thứ mà có tiền cũng không thể mua được.

Bữa ăn bắt đầu là lúc mọi người hỏi thăm nhau, chia sẻ cho nhau các câu chuyện. Trần Lương cũng kể chuyện của hắn. Nhưng đương nhiên là sự nguy hiểm chỉ bằng một phần trăm so với thực tế. Hắn không muốn cha mẹ có bất kỳ lo nghĩ nào về hắn.

"Cha, từ khi rời khỏi Tiều Thôn, 3 người đi những đâu, làm những gì?"

"Bọn ta đi khắp nơi, vừa học, vừa chữa bệnh cho mọi người. Nhưng chỉ chữa cho dân thường, không chữa cho võ giả, chiến tranh. Vì vậy những nơi bọn ta đến thường là các tiểu trấn, tiểu thành, tiểu thôn. Lần này ăn Tết, gọi là muốn thay đổi không khí, nhộn nhịp một chút nên mới đi đến Canh Tý Thành"

"Đi như này 3 người có gặp nguy hiểm gì không?"

"Nguy hiểm thì cũng có, nhưng không nhiều. Ta dù sao cũng là Vạn Nhiên cảnh, có thể đối phó được với đa phần bạo lực. Chỉ một số ít mới cần lấy ra Ngân Thiết Nhân thì đều giải quyết được cả. Chưa gặp trường hợp nào vượt tầm kiểm soát.

Chỉ có 1 lần lo nguy nhất là khi mẹ ngươi bị lây dịch bệnh ở Ngân Nga Thôn. Bọn ta tham gia 1 đoàn đến đó chữa bệnh, không ngờ mẹ ngươi lại bị lây do máu người bệnh bắn vào. Cũng may cuối cùng bọn ta tìm ra phương thức chữa trị cho tất cả mọi người, ngăn chặn đại dịch"

Tuyết Hoa nghe đến thế thì lo lắng, vội nói: "Bá mẫu, nguy hiểm quá. Nhi nữ ở đây có 9 viên đan dược, có thể trị được bách bệnh cho phàm nhân. Bá phụ, bá mẫu cầm hết đi"

"Ngươi giữ lại một ít mà dùng, bá mẫu lấy 3 viên thôi" Bá mẫu cản

"Nhi nữ tu vi đã là Cự Linh cảnh, gần như không thể bị mấy bệnh tật thông thường. Còn thiếu gia đã là tiên nhân, đan dược này đã không cần đến"

"Thôi được, vậy để bá mẫu cất đi"

Bá mẫu nhận lấy đan dược. Nàng lại không biết rằng ngoài tác dụng trị bách bệnh cho phàm nhân, đây còn là đan dược trị thương cấp 4, có tác dụng chữa cho cả Huyền cấp, giá trị lên tới mấy trăm Tinh thạch.

Nhưng đúng là không hề quan trọng với Tuyết Hoa. Vì ngoài loại đan dược trên, nàng còn rất nhiều đan dược trị thương khác, bao gồm cả đan dược cấp 5 cũng không thiếu.

"Hay con dạy 2 người luyện đan? Đan dược tác dụng phi thường hơn nhiều so với thuốc" Tuyết Hoa nói

"Không nên a. Đan dược tốt, nhưng người bình thường không thể có tiền để mua. Làm thuốc mới chữa trị được nhiều người. Ai cũng chế đan dược thì lấy ai làm thuốc cho phàm nhân" Phụ thân Trần Lương từ chối

Cả nhà đang trò truyện rôm rả, bỗng nhiên trên trời phát sinh dị tượng, thất thải quang mang bao trùm trời xanh, kèm theo là 1 tiếng hú dài.

"Tất cả ngồi yên" Trần Lương nói xong liền bay lên cao kiểm tra.

Thất thải quang mang là từ sâu trong rừng tuôn ra, âm thanh cũng là từ một hướng lan ra chừng 50 dặm thì mờ nhạt dần. Quan sát một hồi, Trần Lương mới hạ xuống giải thích cho mọi người:

"Đây là dị tượng phát sinh do có 1 Yêu Thú Vương Giả tiến hóa lên cấp cao nhất của nó, thường là cấp 9, 10, 11"

"Thiếu gia, Yêu Thú Vương Giả là gì?"

"Yêu Thú Vương Giả không phải theo loài, mà là cá thể. Yêu Thú Vương Giả là 1 con yêu thú thu được bá khí vương giả tại thời điểm nó tiến hóa lên cấp cao nhất của loài. Thời điểm tiến hóa sẽ phát sinh dị tượng như người thấy, có thất thải quang mang. Ngoài ra còn 1 dị tượng khác mà nhân loại không thấy được, nhưng yêu thú thì sẽ thấy một áp lực lên bản thân, muốn bọn hắn cúi đầu xưng thần. Mạnh như Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên thì không sao. Nhưng nhiều loài nhỏ yếu lúc này sẽ bị ép quỳ xuống đất, hướng về phía Yêu Thú Vương Giả thần phục.

Một con Yêu Thú Vương Giả có 2 đặc điểm.

Thứ nhất là tại ấn đường của nó có 3 vạch kẻ.

Thứ hai là năng lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với các yêu thú cùng loại"

"Vậy làm sao để có được bá khí vương giả? Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo Cửu Thiên có thể trở thành Yêu Thú Vương Giả không?" Tuyết Hoa tiếp tục hỏi

"Yêu thú muốn có được bá khí vương giả, cần trả qua muôn vàn khó khăn trong suốt quá trình sống của nó. Những khó khăn, nguy hiểm yêu thú trải qua, không chỉ giúp nâng cao năng lực, còn giúp bọn chúng có được trí tuệ, tầm nhìn và phong thái của bậc vương giả. Lúc đó mới được thiên địa ưu ái ban cho bá khí vương giả.

Chính vì muốn Ngạo Thiên có được bá khí vương giả nên ta mới cùng nó chu du khắp nơi, chiến đấu vượt cấp, đối mặt với nguy hiểm chết người. Ngạo Thiên có khả năng trở thành Yêu Thú Vương Giả.

Còn Tiếu Ngạo thì hơi xa vời. Đến giờ, cuộc sống của nó tương đối an toàn. Cũng không thể chê trách được gì, vì đặc tính của Đại Địa Ngưu Ma Vương là như vậy. Bọn chúng quá giỏi chưởng khống không gian, vì vậy dễ dàng tránh đi những nguy hiểm, bỏ chạy khỏi kẻ thù"

"Thiếu gia, Yêu Thú Vương Giả kia ở gần đây, hay là chúng ta đi bắt nó. Có thêm 1 sủng thú là Yêu Thú Vương Giả, thiếu gia sẽ càng mạnh hơn" Hai mắt Tuyết Hoa sáng lên

"Ha ha, ngươi chết ý tưởng thu phục Yêu Thú Vương Giả làm sủng thú đi, điều đó là không thể. Có điều 1 con Yêu Thú Vương Giả lại là vật đại bổ, tăng lên tu vi cực lớn cho cả nhân loại và yêu thú. Nếu Ngạo Thiên ăn thịt và nội đan của Yêu Thú Vương Giả rất có thể sẽ tiến hóa ngay, đồng thời tăng lên tỷ lệ có được bá khí vương giả"

"Vậy thiếu gia đi ngay đi, cả nhà sẽ quay về quán trọ chờ đợi thiếu gia chiến thắng trở về"

"Nói vui vậy thôi. Ta còn phải phụng dưỡng cha mẹ mấy ngày Tết. Gia đình trên hết, những thứ khác có hay không, không quan trọng" Trần Lương vừa gắp thức ăn bỏ mồm, vừa nói

"Trần nhi, sự nghiệp quan trọng. Ngươi cứ đi đi, cha mẹ chờ được mà" Mẹ Trần Lương giục. Nàng không muốn trở thành cản trở nhi tử phát triển.

"Mẹ, bảo vật này ta thực sự không nhúng chàm được. Trong lúc này đã có mấy võ giả tiến tới thu thập con Yêu Thú Vương Giả kia rồi. Bọn hắn thấp nhất cũng là Địa cấp võ giả, mạnh hơn ta vô số lần, cho dù hợp sức cùng Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo cũng không phải đối thủ của một người trong số chúng.

Con Yêu Thú Vương Giả kia cũng không biết là cấp 9, 10 hay 11. Chỉ cần là cấp 10 thôi là chúng ta cũng không nên dây vào rồi.

Tất nhiên là vẫn có cơ hội khi mà các bên đánh nhau trọng thương, chúng ta may mắn làm ngư ông đắc lợi. Nhưng khả năng này quá thấp. Tốt nhất là không nên phó mặc cho vận may kẻo chết ngày nào không biết.

Mà nói ra thì chúng ta cũng nên rời khỏi đây kẻo chiến sự lan đến thì phiền lắm"

Trần Lương đứng dậy, phủi tay nói: "Đi thôi cả nhà. Về nhà ăn Tết, gia đình trên hết. Mấy việc khác bỏ qua"

"Quà nào bằng gia đình sum họp, Tết nào vui bằng Tết đoàn viên" Tuyết Hoa ngân nga

Cả nhà bật cười, vui vẻ dọn đồ trở về.

Trần Lương thu 2 yêu thú vào Không Vật, đành để bọn nó chịu khó mấy ngày