Nửa tháng trôi qua, quá trình luyện tập Thất Tinh Bắc Đẩu không có tiến triển được mấy. Mọi người đã nắm rõ cách kết hợp trận pháp nhưng vẫn không tạo được 1 nhóm kết hợp nào.
Huyết Vô Thần tuy có tu vi thuộc hàng thấp nhất trong Huyền cấp nhưng nhất quyết không chịu đứng làm phụ trận:
"Ta trước giờ đều là một thân xông pha chiến trường, lao lên giết địch, nào có chuyện đứng làm trợ trận cho người khác. Như thế không những đi ngược lại mong muốn của ta, còn ảnh hưởng đến Đạo của bản thân, trở thành tầm thường võ giả"
Những võ giả Huyền cấp ngũ huyệt, tứ huyệt đều tự nhận tu vi cao, cũng không muốn làm trợ trận.
Những võ giả tu vi thấp cũng không muốn làm trợ trận, lí do là bởi làm trợ trận sẽ mất đi năng lực phòng thủ, dễ bị kẻ khác diệt sát.
Lại qua một tuần, cuối cùng có 3 Huyền cấp sơ kỳ cùng nhất huyệt đồng ý làm trợ trận cho Như Lão, nhưng vẫn là không đủ. Việc này không thể ép buộc, người tham gia trợ trận phải toàn tâm toàn ý thực hiện, vì vậy Trần Lương không thể ra lệnh ép buộc mọi người, chỉ có thể dùng lời lẽ thuyết phục. Dù sao Trần Lương vẫn chưa đủ tiếng nói trước mấy người này.
Những kẻ này đều là bèo nước gặp nhau, mỗi người đều có chí hướng riêng, nên không tin tưởng giao an nguy bản thân cho người khác. Đây là lí do vì sao thời điểm huấn luyện cả môn phái, hắn phải tạo ra các nhóm 7 người, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau nhận thưởng, chịu phạt để gắn kết 7 người.
Huống hồ các đệ tử còn trẻ, dễ đào tạo. Đám người Trưởng lão khách khanh này quá già đầu, cái tôi quá cao và đều có năng lực hùng bá một phương, nên rất khó để thuyết phục bọn hắn làm trợ trận cho người khác.
Trần Lương hết cách, đành hướng tới thuyết phục Võ Giác, Bá Lăng, Hạ Tử Yên làm trợ trận cho Như Lão. Khai Thiên Môn cần ít nhất 1 chiến lực đủ mạnh để đối phó Địa cấp cường giả. Có như vậy hắn mới yên tâm đi tới Giang Đông Quốc.
Võ Giác, Bá Lăng, Hạ Tử Yên đều vô cùng tin tưởng Trần Lương, vì vậy 3 người bọn hắn nguyện ý toàn tâm trợ trận cho Như Lão.
Bá Lăng, Hạ Tử Yên mới gia nhập nên cần thời gian luyện tập trận pháp. Vốn dĩ Trần Lương dự định sau 1 tháng đánh Chí Tôn Môn, vì việc này hắn đành lui lịch lại 3 tuần.
Mọi thứ chuẩn bị đều đã đủ, Trần Lương họp kín với Tuyết Hoa, Chu Minh, Ưng Sát, Võ Giác, Huyết Vô Thần, Như Lão. Hắn thông báo:
"Các vị, 2 ngày sau chúng ta sẽ tiến đánh Chí Tôn Môn. Lực lượng của chúng không mạnh, chỉ có 1 Huyền cấp ngũ huyệt, 2 Huyền cấp 4 huyệt, 2 Huyền cấp 3 huyệt, 1 Huyền cấp 2 huyệt. Còn lại là 17 Hoàng cấp cùng mấy trăm đệ tử"
"Môn chủ, sao ngươi biết được lực lượng của chúng? " Võ Giác hỏi
Những người khác hướng mắt tới Trần Lương. Bọn hắn cũng thắc mắc tương tự. Ẩn Nặc Trận che phủ toàn bộ lãnh địa Chí Tôn Môn, không thể từ ngoài đưa tinh thần lực vào trong được. Cảnh Báo Trận thì thông báo cho người của Chí Tôn Môn bất cứ xâm nhập trái phép nào.
Ẩn Nặc Trận, Cảnh Báo Trận, Phòng Hộ Trận là tổ hợp 3 trận pháp gọi chung là An Ninh Trận mà gần như thế lực nào cũng có. Ẩn Nặc Trận, Cảnh Báo Trận không cần vật liệu nào để bố trận, hoàn toàn dựa vào năng lực Trận Pháp Sư.
"Đại Địa Ngưu Ma Vương" Huyết Vô Thần cất lời
"Chính xác. Ta cưỡi Đại Địa Ngưu Ma Vương tiến vào một vùng hẻo lánh rìa lãnh địa của Chí Tôn Môn. Đại Địa Ngưu Ma Vương mở ra thông đạo không gian, sẽ không chạm vào trận pháp của Chí Tôn Môn nên bọn hắn không biết được."
"Tốt quá rồi. Thông tin quan trọng nhất chúng ta đã biết được. Đối phương hoàn toàn yếu hơn thì trận này thắng chắc rồi" Tuyết Hoa mừng rỡ nói
"Chưa chắc, còn phải xem trận pháp của bọn chúng như nào" Huyết Vô Thần lại nói
"Đúng vậy. Trận pháp của bọn chúng là cấp 7 cao cấp. Cũng khá khó nhằn. Nhưng chỉ cần các ngươi liên tục tấn công vào trận pháp, ta sẽ sớm tìm ra điểm yếu của trận pháp. Như Lão có Thất Tinh Bắc Đẩu trợ trận tấn công vào điểm yếu của trận pháp thì chắc chắn có thể phá hỏng nó.
Vì vậy kế hoạch của ta như sau: Ưng Sát thống lĩnh toàn bộ đệ tử, thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu tấn công. Đám Trưởng lão khách khanh do Võ Giác quản lý. Như Lão tạm thời chỉ tấn công bình thường, không dùng đến Thất Tinh Bắc Đẩu. Đợi ta tìm ra yếu điểm của trận pháp thì dồn toàn lực tấn công" Trần Lương nói
Trần Lương vừa kết thúc, Huyết Vô Thần cùng Như Lão liếc mắt nhìn nhau. Như Lão hỏi:
"Môn chủ, chúng ta ai cầm Mắt trận bảo vệ tổng bộ?"
"Tuyết Hoa và Bình Nguyễn sẽ ở lại Khai Thiên Môn, mỗi người cầm 1 Mắt trận"
Như Lão trầm ngâm 1 lúc, nói:
"Môn chủ, cho phép lão phu hỏi, ngươi đã bao giờ tham gia hoặc điều khiển tấn công dạng thế lực chiến chưa?"
"Ta chưa. Có vấn đề gì?"
"Môn chủ, ngươi không sợ 2 người đấy bị đối phương ám sát sao?"
"Bọn hắn có trận pháp bảo vệ là an toàn nhất rồi"
"Không được. Bọn hắn quá yếu. Trong một trận thế lực chiến như này, người nắm giữ Mắt trận rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn đến kết quả cuộc chiến. Nếu Chí Tôn Môn cướp được Mắt trận, quân ra rơi vào 2 bên giáp công, chắc chắn tử thương vô số. Thất bại là điều không tránh khỏi. Vì vậy người cầm Mắt trận phải có năng lực tự bảo vệ mình, đồng thời cẩn thận thì có thêm bảo vệ."
"Chúng ta có trận pháp bảo vệ, làm sao Chí Tôn Môn ám sát được?" Tuyết Hoa hỏi
"Minh chứng không đâu xa, môn chủ tiến vào trong Chí Tôn Môn mà không có kẻ nào phát hiện. Không có gì đảm bảo là bên Chí Tôn Môn không có người sở hữu thủ đoạn như thế hoặc tương tự.
Vì vậy, việc thứ nhất là để một võ giả Huyền cấp nắm giữ Mắt trận thay Tuyết Hoa cô nương và có thêm vài bảo vệ quanh người đó cùng Bình Nguyễn"
"Còn việc thứ hai?" Trần Lương hỏi
"Việc thứ hai chính là Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau"
"Nghĩa là sao?" Chu Minh hỏi
"Khai Thiên Môn dồn sức tấn công Chí Tôn Môn sẽ gặp phải thương vong, sức lực mệt mỏi, nguyên khí suy giảm. Đây sẽ là thời cơ tốt nhất cho bên thứ ba tiêu diệt lực lượng Khai Thiên Môn, cuối cùng là thâu tóm đồng thời Khai Thiên Môn và Chí Tôn Môn"
"Bọn chúng không sợ bản thân là chim sẻ, sau lưng có thợ săn sao?" Ưng Sát hỏi
"Tất nhiên là có, nên bọn chúng sẽ có sự chuẩn bị. Nói chung, thế lực chiến rất phức tạp, không phải cứ mạnh hơn sẽ thắng. Vì vậy, việc thứ hai là nghiên cứu phương án đối phó đám chim sẻ kia" Như Lão chốt.
Trần Lương gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ. Bản thân hắn không có kinh nghiệm trận mạc, nếu cứ lao đầu xông lên không chỉ khiến bản thân thiệt mạng mà còn liên lụy nhiều người khác.
"Các cụ có câu, Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta đã nắm được thông tin địch, nhưng chúng ta lại không nắm rõ người của mình. Vì vậy ta đề nghị ngày mai môn chủ cho thu thập thông tin về năng lực của mọi người trong môn phái. Cần liệt kê đầy đủ võ kỹ, Đạo Thần Thông hay bất cứ kỹ năng đặc biệt nào" Huyết Vô Thần nói
"Được. 3 ngày sau chúng ta họp lại, bàn kế hoạch chi tiết. 5 ngày sau tiến đánh Chí Tôn Môn" Trần Lương nói
Mọi việc được triển khai, cuối cùng Huyết Vô Thần đã đưa ra được một sách lược khiến tất cả mọi người đều nhất lòng ủng hộ.
Còn cách thời điểm khai chiến 1 ngày, Trương Phá Vân trở về gặp Trần Lương.
"Chúc mừng ngươi, à không, chúc mừng môn chủ. Không ngờ chỉ mới vẻn vẹn 30 năm, ngươi đã có thể xây dựng Khai Thiên Môn lớn mạnh như này. Ta mới lướt qua đã thấy một vài kẻ Huyền cấp tu vi rồi" Trương Phá Vân nói
"Ngươi trở về Khai Thiên Môn làm gì?" Trần Lương hỏi
"Ta nghe được thông tin Ác Nhân Cốc mở cửa ra nên trở lại đây, biết ngay Ác Nhân Cốc còn chưa đủ khả năng giết ngươi. Hứa hẹn 100 năm của ta vẫn cần thực hiện. Ta sẽ tiếp tục bảo hộ ngươi những năm còn lại. Tất nhiên 32 năm vừa rồi ta vắng mặt khỏi Khai Thiên Môn nên sẽ không tính"
"Tại sao lúc ta ở Ác Nhân Cốc, ngươi lại không về bảo vệ Khai Thiên Môn. Ngươi biết thừa Khai Thiên Môn rất yếu, cần được bảo vệ" Trần Lương một bụng tức giận, nói
"Ta chỉ hứa hẹn bảo vệ ngươi, không hề nhắc đến môn phái của ngươi. Lúc tách ra, ngươi cũng không hề bảo ta phải trở về bảo hộ Khai Thiên Môn. Nếu muốn ta bảo hộ môn phái, số năm chắc chắn phải giảm đi. Bảo hộ 1 tổ chức so với bảo hộ 1 người phải muốn phức tạp, khó khăn hơn rất nhiều" Trương Phá Vân thản nhiên trả lời
Trần Lương không cãi lại được. Quả thực lời Trương Phá Vân nói rất hợp lý và thuyết phục.
"Thôi được, chuyện cũ bỏ qua. Khai Thiên Môn ngày mai sẽ khai chiến với Chí Tôn Môn, ngươi gia nhập cùng đội quân tiên phong"
"Muốn ta tham gia thế lực chiến, giảm số năm điều kiện xuống 50" Trương Phá Vân đề nghị
"90 năm. Nếu quân ta thua, ta gặp phải nguy hiểm, thiệt mạng thì ngươi cũng thiệt hại lớn"
"60 năm. Ngươi đứng sau chỉ huy, đứng cạnh bảo vệ ngươi an toàn hơn rất nhiều"
"80 năm. Ta cũng sẽ lên tiền tuyến giết địch. Ngươi muốn bảo vệ ta cũng phải chiến đấu thôi"
"65 năm. Kẻ địch trực tiếp của ngươi, ta chỉ búng tay là chết"
"80 năm. Ngươi nhầm. Ta đã bước vào Hoàng cấp. Kẻ địch của ta sẽ là Huyền cấp, thậm chí Địa cấp. Ngươi nhận 100 năm bảo vệ ta thì thà chọn bảo vệ môn phái, nguy hiểm giống nhau mà còn được giảm 20 năm"
"Ngươi đã đột phá Hoàng cấp! Không được. Điều kiện của ta là bảo vệ ngươi thì 80 năm, thêm tham gia chiến đấu thì chỉ 70 năm. Nếu không ta thà rời đi. Tu vi cùng môn phái của ngươi như này, không biết tương lai sẽ chọc phải những nguy hiểm gì."
"Đồng ý 70 năm"
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa tỏ, nhân mã Khai Thiên Môn khí thế sục sôi tiến bước về phía Chí Tôn Môn.
Đội dưới đất, bao gồm võ giả dưới Hoàng cấp, đóng quân tại vị trí cách Chí Tôn Môn 1,5 dặm.
Đội trên cao, bao gồm võ giả Hoàng cấp cùng Huyền cấp tiếp tục bay đến gần Chí Tôn Môn. Còn cách nửa dặm, đội ngũ Khai Thiên Môn dồn toàn lực tấn công Chí Tôn Môn.
Một đòn tổng lực rất mạnh được đánh ra, đáng tiếc bị trận pháp bảo hộ của Chí Tôn Môn tự động khai mở, chặn đứng tất cả công kích.
Nhân lúc Chí Tôn Môn chưa có hành động đối phó, nhân mã Khai Thiên Môn tiếp tục tấn công dồn dập, cho dù tất cả đều bị trận pháp cản lại.
Sau 5 đợt tấn công, đội ngũ Khai Thiên Môn quay trở lại nơi đóng quân, cách tổng bộ nửa dặm.
Một lúc sau, nhân mã Chí Tôn Môn mới tiến ra khỏi tổng bộ. Môn chủ Chí Tôn Môn nói lớn:
"Khai Thiên Môn các ngươi muốn làm gì?"
"Khai Thiên Môn chính thức tuyên chiến Chí Tôn Môn. Từ ngay mai, nơi đây không còn Chí Tôn Môn" Huyết Vô Thần khoác trên mình một thân huyết bào vừa nói, vừa giơ lên chiến thương.
Sau lời tuyên chiến, toàn thể nhân mã Khai Thiên Môn đồng thanh hô vang:
"Diệt Chí Tôn Môn, Diệt Chí Tôn Môn"