Trần Lương cưỡi Ngạo Thiên ra khỏi hang, bay về phía trước 20 dặm mới dừng lại, tìm 1 chỗ ngồi xuống. Hòn đảo quá lớn, chạy loạn khắp nơi sẽ khó tìm được bảo vật. Dù hắn tỏa ra tinh thần lực 20 dặm nhưng không tập trung cảm nhận cũng sẽ như cưỡi ngựa xem hoa, dễ bị bỏ sót những thông tin quan trọng.
Ngạo Thiên đứng cạnh bảo vệ, Trần Lương tỏa ra tinh thần lực lên tới 50 dặm, bao quát một vùng rộng lớn, thấy được rất nhiều điều. Qua nửa ngày, hắn đã thấy được một số vị trí cần lưu ý.
Phía đông nam 37 dặm, có 2 võ giả đã bỏ mạng, làm phân bón cho linh dược. Nơi này có một gò đất trống, chỉ có duy nhất một cây linh dược nhỏ bé phất phơ theo gió. Gò đất trống có bán kính tới 3 trượng, giúp những tu sĩ bay qua sẽ rất dễ nhìn thấy. Gò đât được bao quanh bởi rất nhiều cây lớn, xum xuê cành lá.
Trần Lương chỉ có thể cảm nhận được hình dạng bên ngoài, không rõ màu sắc nên không biết đây là loại linh dược gì. Nhưng 2 võ giả đi qua đều xà xuống muốn ngắt lấy linh dược, cho thấy giá trị không thấp.
Lúc võ giả thứ nhất đi qua, hắn đã cẩn thận quan sát xung quanh cây linh dược, cảm thấy không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm gì mới bay xuống.
Khi võ giả còn cách 2 trượng, linh dược đột nhiên chui xuống lòng đất, đồng thời vô số cây lớn xung quanh như sống lại, đan xen tầng tầng lớp lớp cành cây bên trên võ giả, tạo thành 1 chiếc lồng chắc chắn không để con mồi chạy thoát. Không chỉ có vậy, còn rất nhiều thân cành cùng rễ cây như ngàn vạn mũi tên đâm về phía võ giả.
Võ giả kia biết mình gặp bẫy, trổ hết lực lượng đánh lên phía trên hòng mở ra lối thoát. Đáng tiếc chiếc lồng chim này không dễ phá như vậy, cành cây thì cứng rắn, lá cây thì dẻo dai.
Hắn chỉ mới phá được 1 lớp cành cây đầu tiên, liền bị tấn công tới tắp, đến thời gian thở còn không có, huống chi là tụ lực phá vây.
Võ giả không chống cự được bao lâu, chỉ mấy hơi thở đã bị ngàn vạn mũi cây đục thủng lỗ chỗ.
Võ giả vừa chết, tại nơi có cây linh dược trồi lên một cái miệng lớn ngậm lấy thân xác hắn rồi kéo vào lòng đất. Một tích tắc sau, nơi đó lại trồi lên cây linh dược, lồng chim cũng được tản đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nửa ngày sau, một võ giả xấu số khác phát hiện cây linh dược cũng gặp tình cảnh tương tự, làm thức ăn cho yêu vật.
Tại một diễn biến khác, 15 dặm hướng bắc, có một khu vực tinh thần lực không vào được, có vẻ là một nơi trông rất nguy hiểm, khi mà có 5 võ giả đi ngang qua nhưng chỉ có 1 người dám vào là tu vi Huyền cấp thất huyệt, còn lại là lắc đầu rời đi.
49 dặm phía tây có 2 võ giả đánh nhau đến trời long đất lở. Do ở quá xa nên Trần Lương không rõ lắm tình huống cụ thể như nào. Đánh được một lúc thì bọn hắn rời khỏi phạm vi cảm nhận của Trần Lương.
Một nơi rất đáng chú ý là ở 12 dặm phía tây nam có một dược viên. Đã có tới 12 võ giả khám phá ra địa điểm này, có điều chưa ai thu được 1 cây linh dược nào, do nó được trận pháp bảo vệ khá mạnh.
12 người này hợp sức đánh cả ngày vẫn chưa phá vỡ được trận pháp. Không có người duy trì, sớm muộn trận pháp cũng bị phá vỡ. Có điều đến lúc đó không biết chỗ đấy sẽ có bao nhiêu võ giả tham gia tranh đoạt linh dược.
Trần Lương không muốn nhảy vào vũng nược đục này, nên quyết định tiến về phía đông bắc, nơi hiện đang có 2 người đứng như đang suy nghĩ gì đó.
Nơi này thỉnh thoảng lại có người đến, ở lại vài canh giờ xong rời đi. Trần Lương suy đoán nơi này có bảo vật, không quá mơ hồ khiến võ giả phải rời đi luôn như vùng sương mù, nhưng cũng không dễ khiến đến giờ chưa người nào lấy được.
Trần Lương muốn tiến đến xem ở đó có gì. Hắn cũng không hi vọng nhiều khi mà tu vi của hắn còn rất kém so với nhiều võ giả ở đây.
Rất nhanh Trần Lương tiến đến địa điểm mục tiêu. Khu vực này tràn ngập hơi nước được hình thành từ Băng Hỏa Chi Khu, là một khu vực có sự giao thoa giữa cực hàn và cực nhiệt. Nhờ môi trường đặc thù, Băng Hỏa Chi Khu thường nuôi dưỡng ra những kỳ trân dị bảo giá trị cao.
Băng Hỏa Chi Khu rộng chừng 100 trượng, phân ra 2 nửa riêng biệt. Bên tay trái Trần Lương lúc này là một hồ nham thạch nóng bỏng. Còn bên tay phải là một hồ nước tỏa ra hàn khí bức người.
Thấy có người đi đến, 2 võ giả ngước nhìn về phía Trần Lương, dừng lại một chút ở Ngạo Thiên rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Băng Hỏa Chi Khu. Có thể đơn độc cưỡi Tam Nhãn Lang thong dong tại Ác Nhân Cốc, đặc biệt là Túi Không Gian, bọn hắn cho rằng Trần Lương tu vi tối thiểu là Huyền cấp. Vì vậy không muốn gây sự gì.
Đúng như Trần Lương dự đoán, đi 1 mình lại càng an toàn. 2 võ giả kia, 1 người là Huyền cấp nhất huyệt, thân mang một bộ đạo bào màu tím, một người là Huyền cấp tam huyệt, thân mang một bộ đạo bào màu đen. Cả 2 chỉ đứng đó mà không hành động, không biết là muốn chờ đợi hay suy nghĩ gì.
“2 vị đạo hữu, có thể cho tại hạ biết các người đang chờ đợi điều gì trong Băng Hỏa Chi Khu?” Trần Lương mạnh dạn chắp tay hỏi
“Ngươi đứng chờ 1 lúc liền biết” võ giả khai mở nhất huyệt không mặn không nhạt trả lời.
Ngạo Thiên đưa Trần Lương xuống đất, không phải để đứng chờ mà là để kiểm tra mức độ hàn nhiệt trong hồ. Dù trong kia có bất cứ cái gì thì nắm bắt được mức độ nguy hiểm của Băng Hỏa Chi Khu luôn là điều cần thiết để có ứng phó phù hợp trước các bất ngờ khó lường.
Đứng giữa ranh giới của Băng Hỏa Chi Khu, nửa người bên trái Trần Lương chịu đựng hỏa khí bức người, nửa bên phải lại phải chống đỡ với hàn khí cực mạnh. Chỉ đứng một lát thôi nhưng cũng khiến Trần Lương khó chịu vô cùng.
Hắn lấy ra một kiện chiến khí, là một thanh kiếm cấp độ Thập Thánh Khí đưa vào trong hỏa khu. Chỉ 3 hơi thở sau, thanh kiếm đã bị tan chảy hòa vào trong hỏa khu.
Hắn tiếp tục lấy ra 1 thanh thánh kiếm khác cùng cấp độ đưa vào Băng khu. Những kẻ thù tu vi Hoàng cấp chết dưới tay hắn đa phần đều sở hữu chiến khí cấp độ thập thánh khí, vì vậy trong Nhẫn không gian của hắn chứa không ít thứ đồ này.
Kết quả lúc này còn bất ngờ hơn, chỉ 1 hơi thở, phần kiếm ở trong nước liền bị băng phong cứng ngắc. Tiếp sau đó, khu vực băng phong lan dần lên phía trên. Trần Lương phải vận sức mới rút được kiếm ra khỏi băng khu, làm dừng lại quá trình băng phong thánh kiếm.
Nước ở đây rất trong, có thể nhìn xuống phía dưới một đoạn. Trần Lương đảo mắt qua 1 vòng, không thấy có gì ngoài một vật lờ mờ trông như bông hoa nằm tại khu vực giáp ranh giữa băng khu và hỏa khu.
Một lúc sau, bề mặt Băng Hỏa Chi Khu bắt đầu biến động mạnh dần đều. Băng khu cùng hỏa khu liên tục va chạm vào nhau, hòa tan vào nhau tạo ra 1 lốc xoáy nhỏ hút vào đại lượng hơi nước phía trên.
Rốt cuộc Trần Lương đã hiểu nơi này vì sao thu hút võ giả. Phía dưới Băng Hỏa Chi Khu, hay chính xác hơn là tại tâm lốc xoáy kia chắc chắn có Băng Hỏa Bất Diệt Hoa.
Loại linh dược này chỉ có 2 hoa. Một hoa nằm trong Hỏa khu, một hoa nằm trong Băng khu. Băng Hỏa Bất Diệt Hoa có thể giúp võ giả hỏa thuộc tính hoặc thủy thuộc tính đột phá Huyền cấp thất huyệt, bước vào Địa cấp, hoặc nếu dùng trước đó có thể xung phá 1, thậm chí là 2 huyệt đạo.
Có thể nói Băng Hỏa Bất Diệt Hoa là khao khát của bất kỳ Huyền cấp võ giả nào, đặc biệt là võ giả có 1 trong 2 thuộc tính băng, thủy.
Nếu ai không sử dụng được, đưa ra bán đấu giá có thể thu về cả trăm tinh thạch cấp 3 một bông. Hai bông là 200 tinh thạch cấp 3, ai mà không đỏ mắt muốn liều mạng đi hái!
Võ giả mang đạo bào đen tung người bay lên trên lốc xoáy, hẳn nhiên là muốn tranh thủ thời điểm băng hỏa giao thoa, giảm đi hỏa nhiệt cùng hàn khí đồng thời khoảng cách từ bề mặt của băng hỏa chi khu tới Băng Hỏa Bất Diệt Hoa là ngắn nhất để phi xuống ngắt hoa.
“Đạo hữu, xin cho biết lực phòng hộ áo giáp của ngươi như nào?” Võ giả khai mở nhất huyệt hỏi
Chần chừ 1 lúc, người kia trả lời: “Bách Thánh Khí, tăng 22 lần lực phòng hộ”
“Quả nhiên có chuẩn bị, hèn gì dám lao xuống Băng Hỏa Chi Khu” Trần Lương thầm nghĩ. Bảo giáp hắn đang mặc trên người thuộc về hàng thượng phẩm trong Bách Thánh Khí, lực phòng hộ lên tới 25 lần. Cao hơn chỉ có chuyển sang Thiên Thánh Khí, như bảo giáp của Nhĩ Khang, chất lượng hạ phẩm nhưng cũng tăng lên 35 lần khả năng phòng thủ cho nguyên khí hộ thân.
Trong khi chờ đợi lốc xoáy đạt được độ sâu nhất, võ giả hắc bào vận chuyển nguyên khí phòng hộ lên mức cao nhất, kích hoạt Bách Thánh Khí, nuốt vào đan dược chữa thương.
Thời điểm áp sát tiến vào Băng Hỏa Chi Khu, hắn lựa chọn lệch thân sang hỏa khu. Vì dù sao hắn cũng có hỏa thuộc tính, khả năng chống chịu sức nóng cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Võ giả đạo bào tím ngưng thần nhìn vào Băng Hỏa Chi Khu. Hắn hi vọng đối phương sẽ mang được Băng Hỏa Bất Diệt Hoa lên cùng cơ thể trọng thương, đến lúc đó hắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Trần Lương cũng nghiêm túc chờ đợi kết quả. Theo như tính toán, khả năng của hắn lúc này là không thể thu lấy được Băng Hỏa Bất Diệt Hoa, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác cướp lấy linh dược, hoặc trông chờ vào may mắn đưa tới cơ hội.
Cả 2 kẻ trên bờ không phải chờ đợi lâu. Băng Hỏa Chi Khu không quá sâu. Từ trên bờ có thể nhìn và xác định được khoảng cách tới Băng Hỏa Bất Diệt Hoa. Vì vậy, nếu võ giả kia thành công, chỉ cần 3, 4 hơi thở là sẽ trồi lên trên Băng Hỏa Chi Khu. Nếu không tức là thân xác hắn vĩnh viễn nằm lại, trở thành 1 phần của Băng Hỏa Chi Khu.
10 hơi thở qua đi, Trần Lương lắc mình ngồi lên Ngạo Thiên rời đi. Võ giả đạo bào tím chần chờ thêm một thời gian cũng bỏ đi. Đã có kẻ hi sinh trước đó làm thí nghiệm, hắn không cho rằng bản thân có thể làm tốt hơn.