Mặc dù không có vấn đề về giao tiếp xã hội, nhưng Đường Tô Mộc thật sự không thích ứng được với loại yến hội có nhiều người tập trung một chỗ thế này.
Cũng may bây giờ thân phận y đặc biệt, trái lại cũng không có ai dám tùy ý tiến tới bên cạnh y tự tìm không vui, một mình y ngồi một chỗ uống chút trà, ngắm hoa, thuận tiện trêu chọc bé con trong lòng một chút, cũng coi như thanh tĩnh.
Tiệc thưởng hoa nhanh chóng đi đến hồi kết, bởi vì lo lắng cho muội muội, Đường Tô Mộc cố ý tìm một chỗ hở, kéo Đường Tâm Dao đang định trở về phủ qua một bên, hỏi thăm cuộc sống của nàng dạo này thế nào, có gặp khó khăn gì hay không.
Mặc dù Đường Tâm Dao nghi ngờ nhưng vẫn thành thật đáp lời.
Đường Tô Mộc gật đầu. Trước đó y còn lo vì chuyện mình bị trục xuất khỏi phủ mà Đường Tâm Dao và Đường Tranh cũng sẽ bị liên lụy theo, xem ra hiện giờ vẫn khá tốt.
"Đúng rồi, muội vẫn luôn ở kinh thành, có biết ở trong kinh thành có ai là người có vận may cực kỳ tốt không?" Đường Tô Mộc đột nhiên hỏi.
"Hả?" Đường Tâm Dao sửng sốt một chút.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến thôi, nếu muội không biết thì..."
"Chuyện đó..." Đường Tâm Dao chớp mắt một cái: "Nhị ca đang nói tới Tấn vương điện hạ sao?"
"Trước đó ta có nghe Đại ca nhắc qua, huynh ấy nói khi còn nhỏ vận may của Tấn vương điện hạ tốt lắm, cùng chơi xạ phúc với người khác, mười lần thì đoán trúng tận chín lần."
Hở?
Lúc này tới phiên Đường Tô Mộc ngây ngẩn.
Quy tắc xạ phúc của nơi này rất đơn giản, chính là chuẩn bị mấy cái rương rỗng, sau đó bỏ vào các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái, sau đó để người chơi tham gia trò chơi đi mở, nếu có thể mở ra vật phẩm đắt giá nhất bên trong thì coi như lấy được hạng nhất.
Thì ra Nhị hoàng tử còn giỏi xạ phúc à.
Đường Tô Mộc sờ cằm một cái, xem ra chờ sau khi trở về, cái bảo rương thạch anh còn lại cuối cùng kia của mình phải để hắn mở ra rồi.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, muội mau trở về đi thôi, tránh cho người nhà lo lắng." Đường Tô Mộc nói, thuận tiện kín đáo đưa một xấp ngân phiếu cho nàng.
"Tuổi của muội và Đường Tranh cũng đã lớn rồi, cũng là lúc cần dùng đến tiền. Những tờ ngân phiếu này muội cầm đi, trở về chia một nửa cho Đường Tranh, chỗ nào nên tiêu tiền thì vẫn phải tiêu, đừng bạc đãi bản thân mình."
"Nhị ca." Thấy ngân phiếu đưa tới trước mặt mình, hốc mắt Đường Tâm Dao đỏ lên.
Do dự một chút, cuối cùng Đường Tâm Dao vẫn lắc đầu một cái: "Không được, muội không thể nhận bạc của huynh, trước đó Tranh Nhi đã tìm người nghe ngóng, nói hiện tại tình trạng của huynh ở phủ Tấn vương cũng không tốt. Mặc dù bên ngoài đang đồn đại huynh sẽ lập tức gả cho Tấn vương làm phi, nhưng thật ra Tấn vương bên kia căn bản không chuẩn bị hôn sự với huynh."
Gì cơ gì cơ?
Mặt Đường Tô Mộc ửng hồng lên, dùng sức xoa xoa đầu muội muội: "Ngoan, đừng nghe bên ngoài nói càn về quan hệ giữa ta và Tấn vương nữa. Chuyện ta mở cửa tiệm thuốc ở trong kinh thành, chắc là muội biết rồi nhỉ?"
"Cửa tiệm đan dược." Đường Tâm Dao nghe vậy nhất thời sáng mắt lên: "Biết, trước đó muội đã từng mua cao dưỡng nhan ở đấy, dễ dùng lắm."
"Biết là được rồi." Đường Tô Mộc cười một cái: "Được rồi, hiện giờ ta thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu bạc, nếu muội còn nhận người ca ca là ta đây thì đừng có từ chối nữa, mau nhận lẹ đi."
Đường Tâm Dao hít mũi một cái, dùng sức gật đầu: "Cảm ơn Nhị ca."
Trước khi chia tay, Đường Tâm Dao cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có người ngoài thì thấp giọng ghé vào bên tai Đường Tô Mộc nói.
"Cẩn thận mẫu thân và đại ca, còn cả phụ thân nữa, sắp tới có thể sẽ mời huynh và đứa bé tới trong phủ. Huynh, huynh ngàn vạn lần đừng có đồng ý."
Nói xong không đợi Đường Tô Mộc phản ứng loại, xoay người lên xe ngựa.
Phụ thân chuẩn bị muốn mời y và đứa bé trở về phủ...
Đường Tô Mộc đứng tại chỗ, không nhịn được híp mắt.
Xe ngựa của phủ Tấn vương và xe ngựa của Hầu phủ không ở cùng một chỗ, Đường Tô Mộc tiễn muội muội đi, đang chuẩn bị vòng trở về thì bỗng nhiên cảm giác sau lưng truyền tới tiếng vang thật lớn, cứ như âm thanh có vật gì đó bỗng nhiên bị văng ra.
Bé con: "Ể?"
"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu tư đang quét dọn trong vườn sợ hết hồn, vội vàng chạy tới nhưng không phát hiện ra gì hết.
Đường Tô Mộc trấn an bé con, cẩn thận kiểm tra bốn phía: "Chắc là phía trên đình có vật gì rớt xuống."
Sau khi tiểu tư được nhắc nhở thì nhanh chóng tìm được một cái bình hoa bị rơi vỡ trong bụi hoa.
Bình hoa kia được làm bằng đá, vốn để trưng bày trong lương đình trên lầu hai.
"Xin, xin lỗi, là bọn ta không để đồ cẩn thận, công tử có bị thương chỗ nào không? Có cần tìm đại phu sang đây nhìn thử một chút không?"
Ý thức được lúc nãy là âm thanh bình hoa rơi xuống, tiểu tư nhất thời bị dọa sợ túa mồ hôi lạnh cả người. Hôm nay thân phận của những người tới phủ ngắm hoa đều là người trước còn sang quý hơn cả người sau, nếu như bị thứ gì đó đập trúng, vậy thì kiểu gì hắn ta có lấy mạng ra mà đền cũng không hết.
"Không sao đâu." Đường Tô Mộc khoát tay một cái. Vô tướng phù du trên người vừa mới tự động mở ra, hẳn là giúp y bắn cái bình hoa kia ra, cho nên mới phát ra tiếng vang lớn như thế.
Nhưng mà cũng may y đem theo hộ cụ tùy thân, nếu không bị thứ đồ nặng như thế đập vào, y khó mà qua khỏi.
Thời gian đã không còn sớm, không tính tiếp tục ở lại trong phủ Công chúa nữa, từ biệt Trưởng công chúa, Đường Tô Mộc không dừng lại nữa mà dứt khoát bế bé con lên xe ngựa trở về Vương phủ.
Cho tới sau khi Đường Tô Mộc đi rồi, tiểu tư dọn dẹp vườn hoa vẫn đang thắc mắc.
Bản thân bình hoa được tạc thành từ đá, vừa thô vừa nặng, vẫn đang để yên lành trong đình, tại sao bỗng nhiên rớt xuống từ cửa sổ, còn suýt nữa đập trúng khách trong phủ?
Đáng tiếc còn chưa đợi tên tiểu tư nghĩ ra nguyên nhân, ở phía sau núi giả bên kia bỗng có một người đi ra, trong tay xách theo đoản đao, trên bả vai máu tươi đầm đìa, gần như nhiễm đỏ cả nửa người.
"Công tử!!" Tiểu tư sợ tới nỗi sắp điên luôn, vội vàng chạy tới.
"Im miệng, đừng có để lộ ra." Kẻ bị thương không phải ai khác, chính là Lâm Chí Xương đã làm khó Đường Tô Mộc trước đó khi y đi ra ngoài.
"Không được, thương tích của công tử nặng quá, ngài cứ đợi ở chỗ này trước đã, tiểu nhân lập tức gọi đại phu trong phủ tới cho ngài." Tiểu tư gấp không chịu được.
"Đừng đi." Lâm Chí Xương mạnh mẽ cản hắn ta lại: "Là tự ta vô tình đụng bị thương, không có gì đáng ngại."
"Nhưng mà..."
Mắt Lâm Chí Xương híp lại, trực tiếp mở miệng nói: "Nếu ngươi còn dám nói nhảm, ra sẽ tường trình với chủ nhân của ngươi rằng ngươi khiến ta bị thương."
"Vâng, vâng." Bấy giờ tiểu tư không còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ đỡ hắn ta đi từng chút ra ngoài, lên xe ngựa bên ngoài
Xe ngựa được gọi tới tạm thời, bên trong chứa đồ trang sức cũ kỹ, bốc lên một thứ mùi.
Lâm Chí Xương dùng sức che vết thương, đến bây giờ vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hôm nay trước khi ra cửa, vốn hắn ta muốn thừa kịp tiệc thưởng hoa mà cho Đường Tô Mộc một bài học, cho nên mang theo cả đoản dao mà mình thường sử dụng.
Tất nhiên, chỉ là dạy dỗ một chút thôi, Lâm Chí Xương không có can đảm trực tiếp làm chuyện ngu xuẩn như giết người trong phủ Công chúa.
Kết quả chẳng hiểu sao, lúc hắn ta tranh cãi với Đường Tô Mộc ở ngoài cửa, sau đó đầu óc bỗng nhiên nóng lên, không kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ một lòng muốn giết chết Đường Tô Mộc.
Sau lại tốn nhiều tiền mua một tiểu tư trong phủ, kêu gã giả vờ sẩy tay lúc Đường Tô Mộc đi ngang qua vườn hoa, đẩy bình hoa ở trên lầu hai của đình xuống, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thuận lợi cho mình ám sát sau đó.
Kết quả tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng ngay trong nháy mắt khi đoản đao trong tay Lâm Chí Xương đâm ra, trong không khí hình như bỗng nhiên nhiều thêm một tầng bình phong che chở, Lâm Chí Xương thu tay không kịp, một chốc đã bị bắn ra ngoài, chẳng những đụng phải núi giả trong bụi rậm mà thậm chí còn vô tình đâm bị thương cánh tay mình.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Lâm Chí Xương tức tới nỗi muốn hộc máu, nhưng chẳng dám nói nhiều một chữ nào, chỉ có thể chờ sau khi Đường Tô Mộc rời đi rồi chạy trốn ra khỏi phủ Trưởng công chúa.
Rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?
Lâm Chí Xương giận tới nỗi nhức đầu, cho dù có thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao chuyện lại đi đến bước đường này.
"Công tử, đến nơi rồi." Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Chí Xương sửng sốt một chút: "Đến gì cơ? Ngươi không biết đường à? Ta muốn tới y quán của Lâm Thị trong thành, ngươi kéo ta tới chỗ nào thế này?"
Bây giờ hắn ta đang bị thương, tất nhiên không thể trực tiếp đi về nhà. Mà y quán Lâm Thị là y quán do đường huynh họ hàng xa của hắn ta mở, bình thường bởi vì hắn ta tập võ hay bị thương tích nhẹ nên cũng đều tới đây chữa trị.
"Thật sự đã tới rồi, mời công tử xuống xe đi." Phu xe cứ như không nghe thấy câu hỏi của hắn ta, thái độ cường ngạnh mở cửa xe ra giúp hắn ta.
"Ngươi!" Lâm Chí Xương giận dữ không thôi, đang muốn mở miệng mắng to, bỗng nhiên cảm giác trên trán đau xót, sau đó toàn bộ tầm mắt đều trở nên mơ hồ.
Hình như có bóng người đi tới, vỗ nhẹ tay một cái bên tai hắn ta.
"Ngươi tên là gì?" Người kia hỏi.
"Lâm Chí Xương." Đầu óc Lâm Chí Xương một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể mơ mơ màng màng mở miệng nói.
"Hôm nay ngươi đã đi đâu? Làm những gì?"
Đi đâu?
Lâm Chí Xương lắc đầu một cái, cố gắng để bản thân trở nên tỉnh táo hơn một chút: "Tới phủ Trưởng công chúa, tham gia tiệc thưởng hoa."
Còn đã làm những gì.
"Uống trà, ngắm hoa, cãi nhau với Đường Tô Mộc... Sau đó, cũng chẳng làm gì cả." Lâm Chí Xương cố gắng nhớ lại.
"Đúng rồi, nhớ lấy, hôm nay ngươi chỉ tới ngắm hoa mà thôi, còn lại chẳng làm gì nữa." Người đối diện hình như gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Xe ngựa chuyển động.
Chờ sau khi Lâm Chí Xương tỉnh lại một lần nữa, xe đã dừng trước cửa y quán Lâm Thị.
"Đến nơi rồi, mời công tử xuống xe." Phu xe mở miệng nói, tới mở cửa xe giúp hắn ta.
Lâm Chí Xương lắc lắc đầu, lòng tràn đầy nghi ngờ xuống xe ngựa.
Không phải hôm nay hắn ta tới tham gia tiệc thưởng hoa hay sao? Sao... bỗng dưng lại chạy tới nơi này?
Bởi vì chuyện muốn mở bảo rương, Đường Tô Mộc trở lại trong phủ không kịp sửa soạn, sau khi thả bé con lại trên giường nhỏ, trực tiếp chạy tới thư phòng của Nhị hoàng tử.
Kết quả vừa mới tới gần thư phòng liền nghe thấy âm thanh của Ngụy công công truyền tới từ bên trong.
"Điện hạ, sứ thần Tây Di mới tới gần đây, còn dẫn theo nữ nhi của thị tộc Nạp Thánh, hoàng cung bên kia đưa tin tức ra, nói là ý chỉ của bệ hạ, trong mấy hoàng tử chỉ có ngài còn chưa thành thân, cho nên hy vọng ngài có thể thú nữ tử kia làm trắc phi.
"Ừm." Giọng của Kỳ Ninh lạnh nhạt: "Thị tộc Nạp Thánh phải không?"
Đường Tô Mộc: "..."
Thú cáiquỷ gì mà.... trắc phi
--------------------
Hmm, tui mới chơi xong trận game với lũ bạn, không buồn ngủ lắm nên cố nốt chương này, coi như bù lại cho các cô vì mấy hôm trước bùng chương :V