Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 13: Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi




Đường Tô Mộc viện cớ có việc gấp muốn làm, gần như xách bé con chạy mất dạng khỏi phủ Tấn vương.

Để lại Kỳ Ninh lăn Phật châu trong tay, mặt đầy nghiền ngẫm đứng ở ngoài cửa.

Cùng với Ngụy công công bên cạnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải châm chước mở miệng nói: "Điện hạ, người... thật sự muốn thành thân với Đường công tử ư? Trước đó kinh thành mới truyền tin tới, nói Thánh thượng cố ý hạ chỉ muốn để người và con gái của Tả thừa tướng lập gia đình, nếu ngài làm như thế há chẳng phải là ném mặt mũi của Thánh thượng đi hay sao?"

Ngụy công công đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử mười mấy năm, gần như là nhìn hắn lớn lên, trong lòng biết rõ mâu thuẫn trong lòng Nhị hoàng tử và đương kim Thánh thượng, nhưng mà chính bởi vì thế mới càng lo lắng cho quan hệ giữa hai cha con người ta.

"Là thật, tại sao không thể là thật?" Kỳ Ninh cười một tiếng nói, trong mắt có thêm một tia giễu cợt: "Ta cưới ai là chuyện của ta, có liên quan gì tới ông ấy? Trái lại ta càng tò mò nếu Thái tử đại ca biết ta sắp cưới con trai thứ của Hầu phủ Lâm Dương làm vợ thì sẽ có vẻ mặt như thế nào."

Ngụy công công cúi thấp đầu không nói gì.

Chắc là... vừa sợ vừa giận.

Cho dù Lâm Dương hầu ở phe Thái tử chắc như đinh đóng cột, còn là phụ tá đắc lực của Thái tử, thêm vào năm ngoái Thái tử cưới con gái Lâm Dương hầu làm phi, địa vị của Lâm Dương hầu ở phe của Thái tử lại càng không thể dao động.

Nếu chờ tới sau này, một khi Nhị hoàng tử cưới con trai thứ của Lâm Dương hầu làm phi, mà chuyện này bị thái tử biết được, vậy tất nhiên sẽ biến thành một cái gai giữa Thái tử và Lâm Dương hầu.

Cho dù Thái tử có thể hoàn toàn tín nhiệm Lâm Dương hầu hay không thì quan hệ hai người cũng không thể trở về như trước được nữa.

Đúng rồi.

Ngụy công công lập tức phản ứng kịp, thì ra Điện hạ nhà mình muốn kết hôn với vị Đường công tử kia cũng không phải chỉ là càn quấy, mà còn có dụng ý thâm sâu hơn nữa.

Ngụy công công càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán không lầm.

Nước cờ này đúng là hay quá.

Không phí nhiều sức cũng có thể đưa Thái tử vào cảnh khó cả đôi đường. Tới lúc đó Thải tử lựa chọn thế nào, là buông bỏ thế lực của Hầu phủ Lâm Dương hay là lựa chọn làm bộ coi thường, sau đó nghĩ cách làm mất đi địa vị ở phe Thái tử của Lâm Dương hầu. Mà cho dù là bên nào cũng không khác gì khiến Thái tử tự chặt cánh tay mình, tổn thương nguyên khí nặng nề.

Vẻ mặt Ngụy công công nghiêm túc, cung kính cúi đầu nói: "Điện hạ anh minh, là lão nô quá ngu độn, hoàn toàn không hiểu được dụng ý chân chính của Điện hạ."

"Điện hạ yên tâm, lão nô sẽ sắp xếp chuyện này để người phía sau sớm chuẩn bị, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng để ngài và Đường công tử thành hôn trong thời gian ngắn nhất."

Kỳ Ninh: "... Ừ?" Ông biết cái gì?

Đường Tô Mộc một đường tan vỡ, nhưng cuối cùng nghĩ tới mình còn có chuyện phải làm, chỉ có thể nhịn lại sự tan vỡ trong lòng, trở lại bên trong cửa tiệm đan dược trước đã.

"Trông sắc mặt chủ nhân không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Chú ý tới Đường Tô Mộc bỗng nhiên vào tiệm, Dương chưởng quỹ lúc nãy còn đang bận rộn vội bỏ công việc trong tay xuống, lại gần nhỏ giọng hỏi.

"Không sao." Đường Tô Mộc vuốt mặt: "Còn ông thì sao? Vào lúc sáng sớm hôm nay ta có bỏ một trăm lọ cao dưỡng nhan ở đây, bây giờ đã bán được bao nhiêu rồi? Phản ứng của khách như thế nào?"

Dương chưởng quỹ lắc đầu một cái: "Không tốt lắm. Từ sáng sớm đến giờ chỉ bán được ba lọ ra ngoài, đều là khách quen cũ, còn lại đa số đều không quá coi trọng những thứ như cao dưỡng nhan này."

Đường Tô Mộc gật đầu, không quá bất ngờ đối với kết quả như vậy.

Dù sao thì cửa tiệm đan dược cũng không phải tiệm chuyên bán son phấn, trước mắt cứ tích cóp những vị khách quen, phần nhiều là tới mua đan dược cứu mạng.

Cao dưỡng nhan cũng không phải đồ có thể dùng để cứu mạng, tạm thời cũng không nhìn ra hiệu quả quá lớn, khó trách không được tiêu thụ nhiều.

"Chủ nhân định làm gì? Tiếp tục bán những thứ cao dưỡng nhan này hay là đổi thành những đan dược khác?" Dương chưởng quỹ hỏi.

Cộng cả khi mở thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hiện nay toàn bộ cửa tiệm đan dược tổng chỉ có bốn kệ hàng, để đan khí huyết, đan giải độc, đan dưỡng nhan và cao dưỡng nhan ra thì không bỏ thêm được những thứ hàng hóa khác nữa. Muốn thay hàng hóa khác thì phải bỏ cao dưỡng nhan xuống trước mới được.

Mà trong tay Đường Tô Mộc còn có đan nguyệt dung chưa bày bán, đổi đan dưỡng nhan thành đan nguyệt dung cũng không được. Nhưng Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút, hiệu quả của hai loại đan dược này mười phần tương tự, đoán chừng cho dù đổi sang bày bán loại khác thì tình hình cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn.

"Chi bằng quảng cáo thử trước một chút đi." Đường Tô Mộc nói.

"Vâng." Dương chưởng quỹ cúi đầu nói.

Bởi vì thành Đại Minh nằm ở phía duyên hải, người dân cởi mở, không bảo thủ như thành thị phương Bắc, con gái nhà bình thường cũng không theo quy định cửa lớn không ra, cửa nhỏ không động. Khi tiết trời trở nên ấm áp, khắp nẻo trên đường phố đều có thể thấy các cô gái đang túm năm tụm ba cúi đầu trò chuyện.

Hôm nay cũng giống như thế.

Sau xuân phân, thời tiết ngày càng ấm áp hơn, con gái Lâm Duyệt Duyệt của hiệu buôn Lâm gia dẫn theo bạn tốt nơi khuê phòng cùng ra ngoài dạo phố, khi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt bỗng nhìn thấy một đám người ồn ào ầm ĩ tụ tập lại một chỗ, cũng không biết đang làm gì.

"Sao thế?" Lâm Duyệt Duyệt buông quạt tròn trong tay xuống, mặt đầy nghi ngờ hỏi.

"Hình như có người đang phát tập tranh gì đó." Bạn tốt cao hơn Lâm Duyệt Duyệt một chút, nhón chân nhìn vào bên trong đám người nói: "Hình như đang muốn bán gì đó..."

Tập tranh? Bán đồ gì đó?

Lâm Duyệt Duyệt càng nghe càng khó hiểu, dứt khoát kéo bạn tốt cùng nhau chen vào trong đám người.

Mới vừa chen vào trong đã thấy một thanh niên mặc áo màu xám tro đang tươi cười, trong tay bê một chồng gì đó như là tập tranh.

Nhìn thấy hai người Lâm Duyệt Duyệt tới, vội vàng nhét một tờ tranh vào trong tay nàng: "Đi ngang qua không nên bỏ qua... Nào, hai vị cô nương, đây là hàng hóa mới nhất được bày bán trong tiệm của bọn ta, giới thiệu chi tiết đều ở bên trong tờ tranh này. Hai vị xem qua mà thấy có hứng thú thì có thể tới cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường của bọn ta coi một chút."

Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường.

Không phải là cái nơi ma quỷ lộng hành bỗng nhiên mọc lên, bán các loại đan dược mặc dù đắt tiền nhưng quả thật có thể cứu mạng người đó sao?

Lâm Duyệt Duyệt nghe vậy nhất thời cảm thấy hứng thú, nhận lấy tờ tranh liền cúi đầu nhìn.

"Ai ya ya, người vẽ trên này xinh đẹp quá." Bạn tốt đi theo nhìn tới, nhất thời không nhịn được cảm thán nói.

Đúng là đẹp thật.

Hình vẽ trên tờ tranh này không biết dùng thuốc màu gì để vẽ, cực kỳ sáng rỡ rõ ràng.

Chính giữa tờ tranh là một cô gái mặc hoa phục, cầm trong tay một cái hộp gỗ, có vẻ như đang thoa thứ gì đó lên mặt, bên cạnh viết công dụng chi tiết của thứ đó.

Phục hồi làn da bị tổn thương, làm giảm nếp nhăn, cấp ẩm sáng da, giúp làn lấy lại sự mềm mại mịn màng như trẻ nhỏ.

... Cứ như chỉ cần sau khi dùng xong lập tức có thể xinh đẹp như cô gái trong tranh vậy.

"Cao dưỡng nhan là thứ gì vậy?" Lâm Duyệt Duyệt nhìn chằm chằm tờ tranh trong tay, không nhịn được nghi ngờ nói.

Bởi vì trong nhà mở hiệu buôn, trưởng bối trong nhà hàng năm mua bán hành nghề bên ngoài, thường xuyên mang nhiều lễ vật về cho nàng, Lâm Duyệt Duyệt cũng coi như có kiến thức rộng, nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy thứ gì như thế này.

"Chỗ này cách cửa tiệm không xa, chi bằng chúng ta qua xem một chút đi." Bạn tốt mặt đầy hưng phấn nói.

Không giống với Lâm Duyệt Duyệt trời sinh có làn da đẹp, khuê mật Nguyễn Đình bởi vì khi còn nhỏ vô tình bị thương, bây giờ trên trán còn có một vết sẹo mãi không biến mất. Nàng ta vừa thấy trên tờ tranh kia nói cao dưỡng nhan ngoại trừ dưỡng nhan còn có công dụng trừ sẹo, không cần biết có phải thật sự có công hiệu hay không, nàng ta cũng muốn thử một lần.

"Được." Lâm Duyệt Duyệt thật sự không nén nổi sự tò mò trong lòng, dứt khoát nghe theo gật đầu một cái.

Giống như Nguyễn Đình nói, vị trí của các nàng bây giờ thật sự cách cửa tiệm không xa. Hai người nhàn nhã đi một đường, chỉ tốn thời gian uống cạn tuần trà đã đến.

Tới khi hai người đến, trước cửa tiệm đan dược đã tụ tập không ít người.

Hai người đợi ở ngoài cửa hồi lâu thì có một thanh viên vóc dáng cao gầy mặt đầy nhiệt tình ra đón.

"Trong tiệm nhiều người, xin lỗi đã để hai vị đợi lâu. Hai vị cô nương tới để xem cao dưỡng nhan có đúng không ạ?"

"Đúng thế." Lâm Duyệt Duyệt và bạn tốt nhìn nhau một cái, gật đầu nói: "Cao dưỡng nhan của mấy người ở đây bán bao nhiêu? Còn nữa, thứ này thật sự đem lại công hiệu kỳ diệu như mấy người nói trên tờ tranh chứ?"

"Hôm nay bán giảm giá, mỗi hộp chỉ còn một lượng bạc. Hai vị yên tâm đi, tiệm nhỏ không dối già lừa trẻ, nếu không có hiệu quả thì có thể đem lại đây đổi." Thanh niên mỉm cười nói.

Nguyễn Đình càng nghe càng động lòng, không nhịn được đẩy người bên cạnh một cái: "Chỉ một lượng bạc thôi, chi bằng chúng ta mua hai hộp thử đi."

Lâm Duyệt Duyệt cau mày, vẫn không quá tin tưởng, một hộp cao nhỏ như thế sao có thể đem lại hiệu quả mạnh như vậy.

Thấy hai người do dự, thanh niên dứt khoát lấy một hộp cao dưỡng nhan trong ngực ra: "Vậy đi, nếu hai vị vẫn còn nghi ngờ, chi bằng thử trước một chút đi, nếu cảm thấy dùng được thì lại mua cũng không muộn."

Không ngờ chủ tiệm hào phóng như thế, Nguyễn Đình chần chừ một chút, dè dặt lấy cao dưỡng nhan ra, nhẹ nhàng thoa lên trên vết sẹo trên trán mình.

Không chỉ hơi lành lạnh mà còn rất thoải mái.

"Sao rồi, có thay đổi gì không?" Xung quanh không có gương đồng, Nguyễn Đình chỉ có thể xoay người lại nhờ bạn tốt của mình xem thử.

Lâm Duyệt Duyệt nhìn chằm chằm trán bạn tốt hồi lầu mà chẳng nói gì.

Sao có thể...

Vết sẹo trên trán bạn tốt kia nàng biết, bởi vì khi còn nhỏ bị bỏng, hơn nữa vì giai đoạn đầu không bảo dưỡng tốt nên xung quanh vẫn luôn mang vệt đỏ nhạt đã biến thành màu đen, thậm chí trước đó dùng rất nhiều biện pháp cũng không loại bỏ được.

Nhưng mà ngay vừa rồi, sau khi Nguyễn Đình thoa cao dưỡng nhan lên vết sẹo kia, màu sắc xung quanh vết sẹo... lại thật sự nhạt đi rất nhiều trong nháy mắt.

"Màu, màu sắc trở nên nhạt hơn." Lâm Duyệt Duyệt xích lại gần nhìn một chút, trong lòng tràn ngập sự không tin nổi.

"Thật chứ!" Nguyễn Đình kích động mà mặt đỏ lên, cũng không thèm xác nhận thêm gì nữa, vội vàng quay đầu lại nói với thanh niên kia: "Ta muốn mua hộp cao dưỡng nhan này... Không đúng, cầm thêm hai hộp nữa cho ta đi."

Lâm Duyệt Duyệt hít sâu một hơi, cũng gật đầu theo nói: "Cũng lấy cho ta ba hộp, ừm... năm hộp đi."

Mẹ và tiểu muội, còn có đại bá mẫu và nhị bá mẫu, lấy năm hộp trước, nếu thật sự dùng tốt thì quay lại mua thêm mấy hộp nữa.

--------------------