Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 79: Phụ lục HƯƠNG TRÀ




Nhất: Nguyên nhân Theo ánh sáng băng lam từ chiếc đèn thủy tinh dày đặc, đưa bóng nàng kéo thành một mảnh tiêm trường mông lung.

Sơn Trà nghiêng người trên lan can khắc hoa bằng cẩm thạch, nhẹ nhàng nâng bàn tay.

Các ngón tay thon dài và nhẵn mịn, da thịt trong sáng, phảng phất ôn ngọc.

Ngọn đèn băng lam được Sơn Trà đưa tay điều chỉnh độ sáng, trên tay nàng hình thành một quang cầu xanh lục mơ mơ ảo ảo.

Quang cầu này ước chừng chỉ như quả trứng nhỏ, vòng ngoài vầng sáng như sương mù, bên tronglưu chuyển như nước, tựa như một sinh mạng vừa thức tỉnh đang cố gắng hô hấp.

Sơn Trà khẽ thở dài một tiếng, bên tai lại phảng phất lời dặn của vị đạo sĩ trước khi rời đi: "Nếu như ngươi cứ mơ tưởng cứu sống hắn, nhất định phải nhờ đến Đạm Như giúp đỡ.

Trên thế giới này, chỉ có nàng có năng lực giải cứu lnh hồn nhiếp Cửu U minh huyết chi độc." Đạm Như chính là chưởng môn Diêu Quang các, là đệ nhất đại đệ tử, địa vị cao nhất trong giang hồ, không bao giờ gặp người ngoài, mà muốn thỉnh nàng xuất thủ, lại càng khó khăn hơn.

Đạo sĩ lại nói: "Ngươi có một vật, chỉ cần lấy vật ấy làm thù lao, định có thể thỉnh được Đạm Như xuất thủ." Sơn Trà nhân nhượng, đây là vật cực kỳ trân quý.

Năm đó lúc nàng còn sơ sinh, đã tạo ra đệ nhất phiến trà.

Đạo sĩ nói: "Ngươi lấy bích tâm tinh linh tới trao đổi một lần xuất thủ của nàng ta, ngươi hối hận sao?" "Ta không hối hận..." Sơn Trà lấy một nhánh tử tinh hoa sơn trà làm tín vật, chuyển thiếp đến Diêu Quang các.

Ba ngày sau, Diêu Quang các sai người mời nàng đến lạc bích thủy-chỗ ở của Đạm Như, liền vội tới lạc bích thủy.

Lạc bích thủy, đơn độc giữa bích hồ, xung quanh một cảnh thanh lãnh.

Sơn Trà khôi phục phong thái sẵn có, tóc mây vấn cao, một thân váy dài màu lục nhạt.

Với thái độ trang trọng tới thỉnh Đạm Như khói giúp đỡ, chỉ là nàng không nghĩ đến, đang trên đường đi lại nghe thấy một cuộc trò chuyện.

"Này có người dám thỉnh đại sư tỷ ra ân mư sao?" "Nàng nhất định không thể thành công, đại sư tỷ hơn mười năm trước chưa từng gặp người ngoài." "Ai, đại sư tỷ trước kia thật ôn hòa nhu thuận, chỉ là mười năm gần đây lại càng ngày càng lạnh đạm.

Nàng hiện tại thậm chí quy định Lạc bích thủy phạm vi trăm dặm nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hiện tuy nàng chỉ định người ngoài tiến vào, thế nhưng trước tình hình như vậy, Sơn Trà không thể mời được đại sư tỷ rời núi." "Ngươi không thể nói vậy, đại sư tỷ chịu gặp Sơn Trà, có nghĩa là đã bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ.

Biết đâu người này lại là ngoại lệ, có thể mời được đại sư tỷ!" "Nói thật, ta thấy rất kỳ lạ, đại sư tỷ thế nào lại bằng lòng gặp nàng?" Dù đủ loại đối thoại vang lên bên tai nàng, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay, trên tay là quang cầu bên trong đầy nước, đang theo lòng bàn tay thấm vào thân thể nàng.

Đây chính là bích tâm tinh linh, cũng chính là một phần thân thể nàng.

Ánh đèn thủy tinh phía trước như hờ hững, Sơn Trà xoay người, hướng người phía cửa khắc hoa bước đến.

Đạm Như đang ở phía sau cánh cửa kia chờ nàng.

Nhị: Ước nguyện Ánh mặt trời cùng ánh hồ xanh lục theo cửa sổ trạm hoa tràn vào, bên cửa sổ là thiếu nữ uyển chuyển với khuôn mặt hàm xúc, cổ ngọc lấp ló, mọi thứ như từ họa bước ra.

Bên cạnh đường nét nhu hòa phảng phất lối vẽ tỉ mỉ mà tinh tế, trên trán là mái tóc chỉnh tề, mái tóc dài hiền thục buông xõa xuống vai, kéo dài đến tận eo.

Trang phục nàng mặc tựa hồ như váy dài Thủy Lam, mép váy ẩn hiện Bạch Liên hoa, một thân lả lướt, theo đó là những đường cong như ẩn như hiện.

Đầu tiên là ánh mắt ngạc nhiên, hiện lên một tia ôn nhu, bỗng lại đạm bạc, xa cách và sau đó là kiêu ngạo.

"Ngươi muốn ta vì ai giải Cửu U minh huyết chi độc?" Thanh âm nàng thanh đạm, phảng phất như là băng dưới vách băng tuyền.

Sơn Trà trong lòng kinh diễm cùng bi thương, suy nghĩ phức tạp, sửng sốt trong khoảnh khắc, mới đáp: "Là đồ đề của ta, Hàn Vũ." "Ta có thể cứu hắn, nhưng trước đó ngươi phải trả lời ta ba vấn đề." "Ngươi...

Hỏi đi." "Mười năm trước kia, ngươi mang hình dạng như hiện tại?" "Không phải." "Đã từng đi qua." "Ngươi trước kia là nam tử?" Nói đến lời này, Đạm Như rốt cục cũng chậm rãi xoay người, hướng nhìn Sơn Trà.

Nàng một thân phục trang mang màu xanh kì lạ, hoa văn nhợt nhạt, làm nổi bật dung nhan khuynh thành, càng làm tăng thêm vài phần mị hoặc.

Sơn Trà bị lời nói này làm ngẩn ngơ, nàng mười năm trước kia quả thật là nam tử.

Nhưng hôm nay, lại bị vận mệnh trêu cợt biến thành thân nữ nhi mười phần — nhắc đến chuyện này, lại đụng tới vết thương chưa lành trong lòng nàng, khiến nàng không nói nên lời.

"Phải..." Nhưng nàng vẫn trả lời, nếu chỉ đáp ba vấn đề trên đã có thể cứu Hàn Vũ, thì sao nàng không dám nói? "Ta sẽ cứu hắn." Đạm Như khe khẽ mỉm cười, như hoa súng chợt mở, trong chốc lát thanh âm như vang tận thiên địa.

Sơn Trà chưa nhắc tới thù lao của nàng: "Bích tâm tinh linh", nhưng mục đích đã đạt được.

"Cứ như vậy đi" nàng trong lòng tự nói với chính mình, "Sau khi Đạm Như cứu được hắn, ta sẽ giao bích tâm tinh linh cho nàng." Sơn Trà ân oán phân minh, tự nhiên sẽ không quên báo đáp ân tình của Đạm Như.

Nhưng chỉ vì một lần sơ sẩy, lại dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, nàng lại thập phần h Thời gian càng lâu, hối hận cùng luyến tiếc lại càng nhiều, chỉ có điểm này là Sơn Trà không thể lĩnh ngộ.

Tam: Đo lường "Đại sư tỷ..." "Đại sư tỷ đi bình an..." Dọc theo đường đi, Sơn Trà theo Đạm Như, chỉ đệ tử thấy Diêu Quang các nhao nhao cung kính hướng nàng vấn an, nàng mười năm không rời lạc bích thủy, nhưng uy vọng không mảy may suy giảm.

Đạm Như vi cái gì lại đáp ứng rời núi? Nghi vấn này Sơn Trà chỉ có thể để trong lòng mà không có đáp án, nàng cũng không dám nghĩ sâu xa.

Việc Đạm Như đáp ứng nàng là một việc ngoài dự đoán, nàng không muốn xảy ra biến cố nào nữa.

Cho nên nàng tự an ủi chính mình: "Không quan hệ, chỉ cần Hàn Vũ hồi phục, ta hỏi nàng cũng không muộn." Đạm Như đến mật thất tu hành của chưởng môn Diêu Quang các, nàng dặn Sơn Trà ngoài mật thất chờ nàng.

Là đại đệ tử của Diêu Quang các, Đạm Như bế quan đã mười năm, sau khi xuất quan tự nhiên muốn tới thỉnh an các chưởng môn.

Sơn Trà tại nội đường Diêu Quang các đứng ngồi không yên, đã rất lâu rồi nàng không có bất an, hoảng hốt như vậy.

Nhưng lần này, nàng lại có nhiều dự cảm xấu.

Đạo hạnh của người tu hành rất cao, có thể thay đổi mệnh trời, Sơn Trà mới chỉ có năm trăm năm tu luyện, còn chưa tới cái cảnh giới đó, tuy nhiên đối với thiên mệnh cũng có thể có linh cảm.

Hiện giờ, linh cảm tố cáo với nàng, chuyện này không thể tuyệt đối thuận lợi như vậy.

Trước mắt nàng thậm chí còn mơ hồ hiện lên một mảnh huyết sắc.

Một mảnh huyết quang kia, phảng phất như báo cho nàng biết: nhất định có cạm bẫy! Chẳng lẽ tất cả những việc này chỉ là cái bẫy? Chẳng lẽ Đạm Như đồng ý chỉ là mồi nhử? Sơn Trà nghĩ vậy, nhưng nàng lại thuyết phục chính mình tin tưởng cái mặt nạ trong vắt uyển chuyển đó.

Nhớ lại thanh âm kiêu ngạo mà băng lãnh cùng nụ cười đến ghê rợn kia, nàng lại suy tư.

"Dự cảm nếu không sai, vậy vấn đề là tại sao Đạm Như phải làm vậy..." Sơn Trà nhíu mi, ảm đạm cân nhắc, "Chẳng lẽ là chủ nhân Diêu Quang Các muốn gây khó dễ? Cũng không đúng, nếu như là như vậy, chỉ cần ngay từ đầu không cho nàng tới tìm Đạm Như." "Nếu như không phải là nàng, vậy có thể lý giải chuyện phiến huyết quang này như thế nào?" "Chẳng lẽ? Ngay cả Đạm Như cũng không thể giải được độc Cửu U minh?" Sắc mặt Sơn Trà bỗng đại biến: "Chẳng lẽ phiến huyết quang dự báo Cửu U minh không thể giả "Cư sĩ? Sơn Trà cư sĩ?" Tiên tử ở Diêu Quang các cùng thanh âm nhu hòa mà thanh nhã, "Cư sĩ nóng lòng sao?" Sơn Trà lúc này mới hoàn hồn, nhìn tiên tử tươi cười ôn đạm.

"Cư sĩ cứ an tâm, việc đại sư tỷ đã đồng ý, chưa bao giờ không thành công." Sơn Trà gật đầu, mỉm cười đáp lễ: "Đa tạ." Sau thời gian nửa chén trà, Đạm Như quả nhiên xuất hiện.

Nàng ăn mặc như cũ, chỉ là phía trên đầu gài thêm một cây trâm màu đen.

Mà tram này lại khắc hình hoa sơn trà lúc ẩn lúc hiện, Sơn Trà liếc mắt một cái, lại thấy thập phần quen thuộc.

"Ngươi dẫn đường đi." Đạm Như nói nhẹ nhàng một câu, liền mím môi rồi lập tức trở nên trầm mặc.

Sơn Trà nhìn nàng giật mình, lại thấy da thịt nàng so với lúc trước lại tái nhợt vài phần.

Nhưng thương thế của Hàn Vũ không thể kéo dài được nữa, Sơn Trà không nghĩ nhiều nữa, ngồii cùng Đạm Như trên pháp khí hình cánh bướm, hướng Khê Cốc mà đi.


Tứ: Trừ phi Đây là chỗ ở của Sơn Trà, là Khê Cốc nơi trải đầy hoa Sơn Trà Hoa Sơn Trà có nhiều chủng loại, là thứ cực phẩm hoặc thanh nhã, hoặc rực rỡ, hoặc dễ thương, tất cả đều có trong Khê Cốc, dung nhan kiều diễm, trải dài đến tận chân trời.

Thuyền cánh bướm dừng lại tại vườn hoa Sơn Trà rực rỡ, Đạm Như trầm mặc lâu ngày bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Từ khi gặp tới nay, đây là lần thứ hai Đạm Như cười như vậy.

Nụ cười này từng khiến Sơn Trà hoài nghi.

Thanh đạm như nước, lạnh như băng tuyết, trong sáng như gương.

Không thể hiểu, Sơn Trà lòng lại ngập tràn đau xót.

Nếu hắn cũng có thể tươi cười như thế? Nhưng những linh cảm của nàng với Đạm Như và chuyện sắp tới thực sự không tốt, liệu có thể xảy ra chuyện gì, nàng tự trấn áp tâm can mình.

Nàng một tay dẫn đường, đưa Đạm Như đến phòng của Hàn Vũ, một tay kia lại lặng lẽ triển khai một pháp quyết —— dù gì cũng đã quyết định rồi, ít nhất phải phòng ngừa chu đáo cẩn thận.

Sơn Trà khuyên giải chính mình.

Gian phòng đã bày thanh tâm trận, Tinh Dạ đã sử dụng cửu liên hoàn châm, vì muốn làm chậm lại tốc độ phát tác của Cửu U Minh huyết chi độc.

Nhưng trị ngọn phải trị tận gốc, Hàn Vũ lẳng lặng nằm trên giường huyền ngọc, huyết sắc đã xâm nhiễm toàn bộ thân thể, hiện giờ chỉ còn một điểm thanh minh đang cùng Cửu U Minh độc đấu tranh! "Tỷ!" Tinh Dạ vừa thấy Sơn Trà đi vào, ánh mắt lo lắng bất an trong thoáng chốc biến mất, lập tức nhìn nàng hoan hỉ, "Tỷ đ được Đạm Như giúp đỡ sao?" Đạm Như theo phía sau Sơn Trà đi đến trước giường huyền ngọc, khẽ nhíu mày nói: "Cửu U Minh phải được lập tức giải trừ, các ngươi tránh ra, ta muốn làm phép." "Ngươi..." Tinh Dạ chịu không nổi bộ dạng Đạm Như không khách khí như vậy, mày liễu nhíu lại, tức giận.

Sơn Trà ngăn nàng lại, thấp giọng nói: "Ta tin tưởng ngươi, Đạm Như." Cửa phòng chậm rãi đóng lại, Sơn Trà tại lâu trúc trên bãi đất trống khoanh tay lãnh đạm.

Tinh Dạ mặt đầy nôn nóng, không khỏi hỏi: "Tỷ, Hàn Vũ đã rất nguy hiểm, nếu như đình chỉ thi triển cửu tinh liên hoàn châm, hắn tuyệt đối không chống đỡ nổi một phút đồng hồ! Hiện tại chúng ta không ở bên trong, Đạm Như chỉ có một mình có thể làm được không?" "Ta tin tưởng nàng!" Sơn Trà lặp lại lần thứ hai, "Đạo sĩ đã nói, thiên hạ duy nhất Đạm Như có thể giải trừ Cửu U minh huyết chi độc." Sơn Trà không nói ra, lòng nàng kỳ thực cũng có ý hoài nghi: "Đạm Như, đừng phụ sự tín nhiệm của ta.

Chỉ cần ngươi không có dị tâm, bất luận ngươi hôm nay có cứu sống được Hàn Vũ hay không, ta vẫn giao bích tâm trà cho ngươi! Bất luận ngươi muốn ta bồi hoàn ra sao, ta cũng tuyệt không thoái thác!" Sơn Trà đem sinh tử của Hàn Vũ hoàn toàn phó thác cho Đạm Như sao? Đương nhiên không thể.

Sự tín nhiệm này vốn rất khó nói, Đạm Như cùng Sơn Trà dù sao chỉ là mới nàng đồng ý dễ dàng như thế cũng thật kỳ quái, Sơn Trà không thể bỏ mặc mọi thứ mà tin tưởng vào một người còn chưa quen thân.

Huống chi, lần này lại là chuyện liên quan đến sinh tử của Hàn Vũ! Sơn Trà không có nói với Tinh Dạ là nàng đã âm thầm triển khai tâm kính đại pháp với Đạm Như.

Bí pháp này khiến nàng có thể cảm nhận được toàn bộ suy nghĩ của Đạm Như, nếu như nàng lòng hỗn độn hoặc có dã tâm, có sát khí, Sơn Trà lập tức liền khống chế tâm kính.

Tuy chỉ trong nháy mắt, lực cũng không lớn nhưng cũng đủ để ngăn chặn bước tiếp theo của Đạm Như.

Thời gian chờ đợi thật lâu, Tinh Dạ nôn nóng, hai đấm nắm chặt, đi qua đi lại, còn Sơn Trà vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ, chỉ có đôi môi là trắng bệch.

Kia Khê Cốc gió núi thổi qua, hoa Sơn Trà mãn cốc lắc nhẹ, hương hoa tinh khiết tràn ngập mọi nơi.

Dần dần, trên bầu trời một áng mây đỏ như máu tụ tập.

Cuồng phong chợt nổi, ngay nơi mãn cốc Sơn Trà.

Sơn Trà sắc mặt trầm xuống, triệu hồi một mật chú pháp quyết, chỉ đợi phóng ra.

"Tỷ! Ta đợi không nổi nữa! Mỗi phút đồng hồ trôi qua lại thập phần khó chịu, không được, ta nhất định phải đi vào xem!" Tinh Dạ gấp đến độ muốn xông ngay vào gian phòng, Sơn Trà dừng một tay, rồi giữ chặt nàng lại.

"Không có sát khí, chờ một chút." tiếp tục hi vọng mình tin tưởng Đạm Như là đúng, mong là không giống như nàng hoài nghi.

Nhưng mà ngay sau đó, mật chú pháp quyết lại đột nhiên phóng thích! Ngay khắc này, nàng cảm nhận được sát khí! Từ chỗ của Đạm Như! Nàng muốn làm cái gì? Tâm kính đại pháp lúc này phản kích, nàng cả người hóa lưu quang, đột nhiên vọt vào phòng chính!

Ngũ: Nụ cười thứ ba Pháp thuật va vào thất sắc quang trong phòng làm vang lên tiếng động kinh người, Sơn Trà không chút do dự đánh Đạm Như lui về phía sau vài bước, lúc này mới thu tay, đi xem Hàn Vũ trên giường huyền ngọc.

"Vũ nhi..." Nhìn lên trên giường, Sơn Trà ngây người.

Hàn Vũ lẳng lặng nằm đó, mảnh huyết quang bao phủ trên thân hắn đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ thấy da thịt như ngọc, mặt mày thanh tú, hình dạng hắn bây giờ đơn thuần chỉ như một thiếu niên đang ngủ say, không còn vẻ gì là nhiễm Cửu U Minh huyết chi độc nữa? "Đạm Như vội vàng quay đầu, Đạm Như mặt mày tái nhợt, khóe môi thấm một tia máu tươi, xung quang người nàng một luồng huyết quang đang di chuyển, ẩn chứa rất nhiều sát khí.

Sơn Trà nhất thời ngu ngơ, hoàn toàn không thể lý giải sự tình.

"Đừng lo, huyết chi độc của Hàn Vũ đã được giải trừ." Đạm Như khẽ mở mắt, bỗng nhiên ống tay áo vung lên, một bích thanh trường đao đem nàng bay lên, nàng lắc nhẹ tay áo, ra khỏi gian phòng, bay nhanh rời đi.

Tinh Dạ vọt vào trong phòng, nôn nóng hô to: "Tỷ! Hàn Vũ thế nào?" "Hắn không sao, ngươi chăm sóc hắn, ta có chuyện phải làm!" Sơn Trà lên thuyền cánh bướm phóng đi, dùng hết pháp lực nhằm hướng Đạm Như đuổi theo.

Tâm kính đại pháp vẫn còn tác dụng, nên xác định vị trí bây giờ của Đạm Như đối với nàng mà nói, là chuyện cực kỳ đơn giản.

Sơn Trà nghi ngờ, vì cái gì mà sát khí vẫn quanh quẩn bên Đạm Như, mãi không phân tán.

"Chẳng lẽ?" Một phán đoán bỗng nhiên nhảy vào đầu óc Sơn Trà, "Chẳng lẽ nàng căn bản chính là đem Cửu U Minh độc từ Hàn Vũ chuyển sang mình?" "Khả năng này có thể sao? Chỉ mới lần đầu gặp mặt, sao nàng có thể hi sinh thân mình như vậy?" "Chẳng lẽ là thật?" "Nếu không? Chuyện huyết quang của Hàn Vũ biến mất, xung quang nàng lại ngập sát khí có thể giải thích như thế nào?" Sơn Trà chán nản vô cùng, nàng cảm giác mình bỗng nhiên như cá bị mắc cạn, không tài nào hô hấp, không tìm được đường về.

"Thực là như vậy?" Sơn Trà không biết có nên tin vào phỏng đoán của mình hay không, nàng cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Vội điên cuồng đem pháp lực toàn thân truyền vào dưới chân thuyền cánh bướm, nhanh nhanh chóng chóng bắt kịp Đạm Như, tìm nàng để hỏi rõ minh bạch.

Xa xa là tiểu lộ vô danh trên sườn núi, bóng dáng kia rơi xuống hồ Thủy Lam đầy hoa sen.

Sơn Trà trong lòng trước vui vẻ, sau lại căng thẳng.

Nàng vội vàng giảm tốc thuyền cánh bướm, hướng xuống ngọn núi nhỏ đầy hoa dại mà dừng lại.

Đạm Như với váy dài màu nước Thủy Lam, một thân mảnh mai nằm giữa đám cỏ dại trên ngọn núi nhỏ.

"Ngươi..." Sơn Trà bước tới gần nàng.

Nàng nhìn thấy Đạm Như nằm trên bãi cỏ, nước hồ phảng phất gợn sóng.

Đạm Như chống tay, nửa mặt quay lại, lông mi như vũ, ánh mắt như mộng, da thịt tái nhợt dần trở nên trong suốt.

Huyết quang trên người nàng thoáng hiện, làm ánh lên vẻ yêu mị.

Nhưng mà, nàng rõ ràng thanh cao lãnh đạm, tại sao lại ra bộ dạng yêu mị? "Ngươi đã tới..." Đạm Như khóe môi hơi hơi nhếch lên, vẽ ra nụ cười mỏng manh.

Đây là lần thứ ba Sơn Trà nhìn thấy Đạm Như cười.

Nụ cười này, càng nhạt nhẽo, càng khoét sâu vào đáy lòng Sơn Trà.

Này tươi cười cư nhiên khoét đi Sơn Trà tâm chỗ sâu tối mềm mại một đoạn, khoét được nỗi hận trong lòng nàng không thể thân hóa ánh mặt trời, đem một mảnh kia tái nhợt bôi lên sắc màu tươi sáng.

Đến lúc này, Sơn Trà lại hoài nghi.

Nàng không hỏi, Đạm Như không nói, Sơn Trà cũng có thể đoán được, Đạm Như quả nhiên là hi sinh chính mình, cứu giúp Hàn Vũ? Là vì cái gì? Ba chữ kia Sơn Trà nghĩ đến, nhưng lại không dám nói ra.


Lục: Mới gặp Sơn Trà đoán không sai, phiến huyết quang kia quả nhiên sắp phát tác dụng.

Chỉ là, huyết độc này lẽ ra phải phát tác trên người Hàn Vũ, vô luận ra sao nàng cũng không ngờ tới người đó lại là Đạm Như Vì cái gì? Ba chữ kia Sơn Trà làm sao có thể nói ra? Vì cái gì? Đạm Như tươi cười, mí mắt hạ xuống, nhẹ nhàng nói: "Mười năm trước kia, ngươi vẫn là thiếu niên trẻ tuổi, trong khoảng thời gian đó, chỉ sợ ngươi đã sớm quên..." "Đạm Đạm?" trong đầu Sơn Trà như có sét đánh xẹt qua, nàng đột nhiên cất bước, nhào đến bên cạnh Đạm Như, "Ngươi là Đạm Đạm? Ngươi là Đạm Đạm?" "Ngươi còn nhớ sao..." Đạm Như ánh mắt khinh thường, khẽ nhắm lại.

Chỉ có khóe môi thoáng hiện nét cười.

Sơn Trà nửa quỳ trên cỏ, một tay run rẩy lên nâng lên, lại thủy chung không dám vươn ra, tiếp xúc với khuôn mặt lạnh buốt, trong suốt của nữ tử trước mắt.

Đạm Đạm, là nàng sao? Ký ức của nàng từ trước khi biến thân quả thật rất mơ hồ.

Ký ức về Đạm Đam cũng không khác.

Chỉ là lúc này, nàng cố nhớ lại trước kia, thoát khỏi những mơ hồ, những ràng buộc về ký ức, những hình ảnh về Đạm Đạm như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại lóe lên trong đầu.

Mười năm trước, Sơn Trà vẫn là một thiếu niên; mười năm trước, Đạm Đạm hông mang nhuyễn kiếm, từ Diêu Quang các đi ra chốn hồng trần.

Nàng hiện giờ thân mang một cây trâm hình hoa sơn trà, chính là mười năm trước, Sơn Trà vì nàng làm ra.

Nhân sinh đâu chỉ như lúc mới gặp, mất đi rồi Sơn Trà mới gặp lại nàng.

Người đã mất đi sao có thể lấy lại? "Đạm Đạm mang bệnh đoạn chứng cửu mạch, có thể ảnh hưởng đến sinh mạng, duy chỉ có bích tâm tinh linh khả trị." Đây là lời nói của đạo sĩ mười năm trước.

Cho nên Sơn Trà tuyên thệ: "Bất luận phải trả giá thế nào, ta cũng muốn có được bích tâm tinh linh!" Thế là tuyên thệ của nàng được thực hiện, từ nam biến nữ, đây là cái giá lớn nhất nàng phải trả.

Chỉ là Sơn Trà không thể ngờ, từ một nam tử Sơn Trà biến thành Hồng Mông tiên nữ Sơn Trà, nhưng nàng lại quên mất ký ức trước đây.

Sơn Trà tìm đến bích tâm tinh linh cũng chỉ vì điều này, vậy mà khi có được nó rồi nàng lại không thể đem đến trước mặt Đạm Đạm.

Trên núi đất gió cuồn cuộn nổi lên, Đạm Đạm váy Thủy Lam nhẹ nhàng tung bay, lẳng lặng nhìn theo Sơn Trà.

Bọn họ, không thể trở về được như tia nữa…