Trên cầu thang gỗ cổ, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Như là phát hiện ra cái gì, bước chân bỗng nhiên dừng lại, sau đó truyền ra tiếng nói nhỏ: "Này, đầu gỗ, cửa phòng bọn họ không đóng, anh không tò mò xem bọn họ đang làm gì à?" Trên gương mặt chàng trai trẻ nở ra nụ cười càn rỡ, hắn kéo người bạn gái lại gần, hôn một cái lên mặt, cười hắc hắc nói: "Bảo bối San San, em nghĩ lung tung gì đấy?" Trần Yến San không an phận giãy dụa, gắt giọng: "Cái tên bại hoại nhà anh mới suy nghĩ lung tung đấy, người ta chỉ tò mò, tò mò mà thôi.
Năm ngoái khi bọn họ kết hôn chúng ta cũng không náo động phòng thành công, lần này thật vất vả mới thấy bọn họ không cẩn thận quên mất đóng cửa, đúng là thời cơ tốt, nói gì thì cũng phải đi vào góc tường nhìn chút!” Vệ Hải yêu thương véo mũi nàng nói: "Lòng dạ thật nhiều." "Hừ hừ!" Trần Yến San cong miệng lên, kiễng mũi chân, thật giống như làm trộm thăm dò tầng hai.
Gần, càng gần.
Bên trong phòng truyền ra giọng cô gái mềm mại trong veo: "Phương Triệt, anh nhanh một chút, làm sao cởi đồ mà cũng lâu như thế?" Trần Yến San núp ngoài cửa bịt miệng mũi lại, sợ mình phát ra tiếng động.
Trái tim nàng nhảy lên, lỗ tai cũng như tê dại.
“Tốc độ của anh đã rất nhanh rồi, Mạt Mạt em cố chịu đi, anh lập tức vào ngay." Giọng Phương Triệt trầm ổn, nhưng truyền vào trong tai Trần Yến San lại thế nào cũng thấy hắn đang đè nén ngọn lửa gì đó.
Một đôi tay vòng qua eo Trần Yến San, Vệ Hải ôm nàng từ sau lưng.
Ánh mắt hai người giao nhau, mặc dù không có lời nói, nhưng lại như có thể hiểu được ý đối phương Trần Yến San đang suy nghĩ: "Mạt Mạt mãnh liệt như thế, nhìn dáng vẻ tự nhiên ngày thường của cậu ấy, mà không ngờ, lại có thể háo sắc như thế, hắc hắc!" Trong ánh mắt Vệ Hải tràn ngập sự coi thường Phương Triệt: "Thằng nhóc này bình thường giả vờ lạnh lùng, thl ra là chỉ không lên tiếng thôi, hừ hừ!" Trọng phòng truyền ra hơi thở dồn dập của Tần Mạt: "Phương Triệt, nếu anh không….em chết mất!" "Dục vọng…." Suy nghĩ của Tiểu Trần đồng học đáng thương càng không thuần khiết.
Đồng chí Vệ Hải nóng nảy: "Hành động của tên Phương Triệt này cũng quá kém, nếu là vợ anh gọi anh như thế, anh đã sớm, đã sớm…." "Đi theo hướng năm giờ, truyền tống, Mạt Mạt, phát động tâm hữu linh tê!" Phương Triệt chỉ huy chiến đấu, trong phòng tiếng gõ bàn phím bỗng vang lên rõ ràng.
Trần Yến San cúi xuống, cái trán đụng vào cửa Vệ Hải vội vội vàng dùng tay bảo vệ nàng, kết quả không đứng vững, dưới chân vướng một cái, ngược lại còn làm Trần Yến San ngã nhào xuống đất.
Tiểu Vệ đồng học rơi cằm lên ngực Tiểu Trần đồng học, Vệ Hải ngẩng cổ lên, mở to mắt nhìn Trần Yến San.
Cửa phòng đã sớm mở rộng ra, hiện ra phòng ngủ rộng rãi.
Phương Triệt và Tần Mạt cùng ngồi sau bàn sách, mỗi người một máy tính , đang chơi trò chơi làm mười ngón tay bay múa "Không tốt, Truyền Tống vào Thương Sơn mạch cũng bị anh chiếm mất!" Phương Triệt nhanh chóng nói: "Khóa hoạt động lại, thi triển độn thuật cổ thần, nhảy qua nước sông, anh sẽ phát động lôi trận Ất Mộc thanh." "Em qua sông rồi, theo hướng chín giờ phát động trận pháp, em sẽ dùng thần công áo cưới giúp anh!" Hai người anh đến em đi, tiếng gõ bàn phím đến kinh thiên động địa, không để ý đến hai người xui xẻo ngã ở cửa.
"AAA!" Trần Yến San bị đau kêu to lên, "Vệ Hải tên đầu heo, nặng quá! Em bị anh đè rồi, nhanh lên, đứng lên!" Vệ Hải luống cuống tay chân lật người, vẫn không quên kéo Trần Yến San dậy.
Chờ hai người đứng thẳng, mới phát hiện hai người ngồi cạnh máy tính cũng bỏ chuột ra, đứng lên từ chỗ ngồi.
Họ dựa vào bàn sách, tư thái than thản, nhìn quanh cười nhẹ nhàng.
Nhận thấy ánh mắt của hai người, Vệ Hải cười ha ha nói: “Cửa phòng các cậu thật vững, đúng rồi, hiện tại cấp bao nhiêu rồi?” Trần Yến San đỏ mặt như gấc, níu lấy tay Vệ Hải đứng một bên, kéo ngón tay hắn làm Vệ Hải thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Lông mày nhíu lại, khóe miệng vặn vẹo, có thể thấy tâm tình bây giờ của hắn vô cùng khẩn trương.
"Chúng mình đang ở Quy Nguyên, nhiệm vụ quá khó làm, đến giờ vẫn chưa thể đột phá Quy Nguyên, tiến vào đền thần." Tần Mạt đáp vô cùng trôi chảy, như là không thấy vẻ căng thẳng của Vệ Hải lúc này, àng còn kể ra kinh nghiệm của mình để Vệ Hải tham khảo: “Cảnh giới này rất khó giải thích, trong trò chơi cũng không hiện lên cụ thể, giống như một nhiệm vụ ẩn.
Theo mình thấy, dù nhiệm vụ này khó thế nào, cũng không thể thoát khỏi bản đồ bắc Thương Sơn." “Tại sao?" Trần Yến San cũng chơi [ Đăng thiên ] , thuận miệng hỏi lại.
"Minh nguyệt chiếu nhân nhân bất kiến, tuế tuế hư độ mộng hoa niên (trăng sáng theo người người không thấy, mỗi tháng sống hoài mộng ngàn năm), nói ra cũng chỉ là một tiểu cảnh, vốn theo truyền thuyết, chúng minh vào Thương Sơn mới có thể làm nhiệm vụ tiếp theo, nhưng ở đó có nhiều yêu thú, đại nhân vật của Quy Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ ở trong núi.” "Đúng vậy a, không tệ không tệ." Vệ Hải đáng thương bị Trần Yến San hành hạ ngón tay, bị nàng nhéo đến mồ hôi lạnh toàn thân ứa ra.
Mặt mũi đều vặn vẹo, Vệ đồng học quyết định, dùng sức rút ngón tay ra, trở tay lại bị móng tay Trần Yến San túm chặt, trong miệng nói: "Hai người luyện cấp cho tốt, luyện rồi cho mình và San San cùng đi.
Giờ chúng mình ra ngoài một chút, vui vẻ nhé, vui vẻ...
Ha ha, tối nay chúng mình sẽ vào chơi." Hắn kéo Trần Yến San quay người, chạy trối chết.
Lúc ra cửa, vẫn không quên hung hăng đóng cửa lại.
Tần Mạt và Phương Triệt nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha ha.
"Mạt Mạt, " Phương Triệt vòng tay lại gần, "Em nói đi, nếu chúng ta không làm gì, có phải sẽ rất thất vọng không?" Hắn khẽ cúi người xuống, hơi thở ấm áp.
Tần mạt duỗi cánh tay ôm cổ hắn, không chút khách khí cắn lỗ tai hắn: "Em muốn ở phía trên…."