Đây coi như là ước hẹn, đổi cách nói, cũng có thể nói là hẹn hò.
Lễ Nguyên Tiêu, một nam một nữ hơn nữa còn là quan hệ người yêu cùng ở một phòng, theo tình huống bình thường, song phương bảo thủ sẽ chỉ có khăng khăng giữ quan điểm, nhưng trong điều kiện này, thân cận ngọt ngào là khó tránh.
Cảnh đẹp ngày tốt, nếu hai đầu gỗ hợp lại, cũng không khỏi mất thú vị.
Tần Mạt sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng làm đầu gỗ.
Đương nhiên nàng có điểm mong muốn, nhưng vẫn chỉ là ở bên ngoài, chẳng lẽ lại phải khinh bạc một phen? Tình hình của bọn họ bây giờ lại giống hồi niên thiếu cùng phong nguyệt lại không đáp lời, tuy biết ánh trăng tiết Nguyên Tiêu rất đẹp, nhưng gió đêm cũng thật buốt giá.
Trong lòng Tiểu Tần đồng học thật lạnh thật lạnh, nàng khó khăn lắm mới vượt qua trở ngại kia, quyết định nắm lấy tay người này, lại biết bao khó khăn cắn răng một cái, cam tâm tình nguyện rời bỏ kiếp trước, nhưng Tiểu Phương lại cứ đầu gỗ ngay đúng thời điểm lãng mạn.
Tần Mạt ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem tivi, đổi nhiều kênh, lại không tìm được thứ ưng ý.
Nàng ném điều khiển lên một góc ghế, lại nhẹ nhàng vào phòng khách, nhìn Phương Triệt đang múa mười ngón tay trên bàn phím, ánh sáng màn hình chiều lên trán hắn, hiện ra vẻ nghiêm túchắn lúc này.
"Phương Triệt." Tần Mạt khoanh hai tay, dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu nhìn Phương Triệt, khóe mắt đuôi lông mày mang theo vài phần ý càn rỡ.
Ánh mắt Phương Triệt nhìn lên màn hình như cũ, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp: "Ừ." Có lẽ là không khí giờ phút này quá tốt, Tần Mạt lại sinh ra một loại cảm xúc muốn kéo Phương Triệt ra khỏi máy tính, sau đó ôm hắn, trêu chọc ham muốn của hắn.
Nàng cố gắng chặn suy nghĩ không an phận này lại, trong lòng thầm bảo mình không thể quá dũng mãnh, phải thận trọng, thận trọng...
"Tiểu Phương à, anh cảm thấy xiên thịt bò vừa rồi ăn được không?" "Cũng được." Dừng một chút, Phương Triệt lại nói, "Xiên thịt bò không phải ăn hết rồi sao? Còn à." Sắc mặt Tần Mạt tối sầm, bước đi đến bên cạnh Phương Triệt thì dừng lại, con mắt chăm chú nhìn vào mặt hắn.
Phương Triệt không đổi sắc mặt, vẫn chăm chú vào số liệu.
"Mạt Mạt, nếu em muốn về, thì nói với anh." Ngón tay Phương Triệt không ngừng, "anh đưa em về." Nét mặt Tần Mạt đại biến lần nữa, gương mặt ngược lại nở ra nụ cười.
Nàng nhẹ nhàng cười, cúi đầu đến bên tai Phương Triệt, từ từ nói: "Tối nay em không về..." "Vậy cũng được." Phương Triệt nói câu này xong, khó khăn lắm mới hoàn hồn, "Em nói cái gì?" Hắn nghiêng đầu đi đãng má trái đụng vào môi Tần Mạt, như là bị nàng hôn lên.
Phương Triệt bỗng động lòng, đảo mắt nhìn thấy Tần Mạt cười cười, liền cảm thấy không khí quanh thân đầy mê hoặc.
"Em nói tối nay em không về thật..." Tần Mạt vô cùng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "là lạ." Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, cánh tay chợt bị Phương Triệt bắt lấy, sau đó kéo mạnh vào lòng hắn.
Vị trí bỗng bị thay đổi, Tần Mạt còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phương Triệt ôm eo, để nàng ngồi lên người hắn.
"Vô cùng tốt." Ánh mắt Phương Triệt trầm xuống, ôm nàng thật chặt, “Em muốn anh hưởng thụ hương vị bị dày vò đúng không?" "Em dày vò anh ở đâu?" Câu cuối này của Tần Mạt có hơi thấp, Phương Triệt liền nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe mắt nàng.
"Mạt Mạt..." Hắn khàn giọng, cúi đầu gọi.
Tần Mạt nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn.
"Chúng ta chơi trò chơi, thế nào?" Phương Triệt dịu dàng nói.
Lời này...
Tần Mạt ngẩn người, gật đầu: "Chơi trò gì?" Suy nghĩ của nàng dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt nhìn Phương Triệt có chút cổ quái.
Phương Triệt trước là đóng cửa sổ lập trình, sau đó buông Tần Mạt ra, đứng dậy đi vào phòng ng̗ Tần Mạt thuận thế ngồi lên ghế, trừng mắt nhìn trong giây lát, liền thấy Phương Triệt cầm theo máy tính màu đen đi vào.
Hắn lấy một chiếc ghế khác cạnh giá sách, lại bỏ một ít tư liệu trên bàn vào ngăn kéo, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc máy tính xanh đậm, cắm nguồn điện, cắm dây mạnh, lại cắm chuột, khởi động máy, động tác liên tiếp, mây bay nước chảy khiến người ta vui tai vui mắt.
"Trò 【 Giang Sơn Hà Đồ 】 em nghe nói qua chưa?" Phương Triệt khởi động máy rất nhanh, sau đó cả bức vẽ đã hoàn toàn hiện lên, hắn liền mở ra một cảnh thủy mặc.
Tần Mạt cảm thấy trái tim mình sắp co giật, nàng bĩu môi, cố gắng lấy giọng điệu bình tĩnh nói: “Nghe rồi, mạng Thanh Sơn đang vận hàng trò chơi mới này, Quản lý Vũ còn để em chơi rồi, nhưng không có nhiều thời gian, cũng chỉ để ở đó.” "Chỗ anh có bản giả lập trò chơi này, em có muốn chơi thử không?” Phương Triệt nâng tay, vuốt sợi tóc mai rối của nàng.
Trong lòng Tần Mạt ấm áp, lại lắc đầu nói: "Em chưa từng chơi trò này." "Chưa chơi cũng tốt, anh dạy em." Phương Triệt nghiêng người lại gần, một tay chống lên bàn, một tay di chuột, vừa vặn để Tần Mạt ngồi trước mình.
Tuy là trong phòng, nhưng cũng có mùi vị phong hoa tuyết nguyệt.
Tần Mạt lại cảm thấy mình thật buồn cười, nàng thầm tự coi thường mình một phen, trên miệng lại không nhịn được nghi ngờ nói: "Anh c thời gian chơi trò chơi?" Ý đó là, không tin Phương Triệt có thể chơi tốt trò này.
"Đương nhiên anh không có thời gian." Phương Triệt đáp đến hào hùng.
"Khụ...
Khụ khụ!" Tần Mạt vui vì mình không uống nước, nếu không thì không chỉ là bị sặc nước miếng đến đơn giản như vậy.
Nàng ho khan một trận, Phương Triệt vội vàng vỗ lưng giúp nàng thở thông.
"Tuy không có nhiều thời gian chơi, nhưng khi em buồn chán, anh vẫn có thể rút bớt thời gian chơi cùng em." Phương Triệt vừa mở cửa sổ đăng ký ra: “Vì hợp tác cùng Thanh Sơn, bên kỹ thuật cho anh một tài khoản max level của【 Giang Sơn Hà Đồ 】, anh có thể dùng nó để dạy em." "Max level?" Tần Mạt kinh ngạc nói: "GM (gamer) ăn gian?" Phương Triệt bật cười: "Đâu có? Đây là tài khoản thử nghiệm, được nhân viên ban kỹ thuật chơi lên, nhưng họ vốn cũng có khả năng, đâu cần phải ăn gian mới chơi được.” Tần Mạt cười trêu nói: "Bọn họ không ăn gian, nhưng anh lại dễ dàng có được một tài khoản max level, anh mới là ăn gian.” "Đây tính gì là ăn gian? Đây là công sức lao động của anh cộng thêm tiền thưởng." Tần Mạt: "..." Không thể phủ nhận, trò 【 Giang Sơn Hà Đồ 】 này có hình ảnh chất lượng không tệ, âm nh trò chơi cũng vô cùng êm tai.
"Trò chơi này làm hai năm trước 【 Đăng Thiên 】 rồi dừng." Giọng Phương Triệt có chút tiếc nuối, "Trò chơi này làm không tệ, đáng tiếc tuổi thọ chỉ có thể có dài như vậy." Tần Mạt hỏi: "【 Đăng Thiên 】 có tính là tiếp diễn của【 Giang Sơn Hà Đồ 】 không?" "Đương nhiên không tính." Phương Triệt ngồi nguyên chỗ, nhìn lên màn hình, chờ Tần Mạt lại gần.
"Tóm lại trò chơi nào cũng phải kết thúc." Tần Mạt than nhẹ một tiếng.
Phương Triệt quay đầu nhìn nàng, lại cười nói: "Chúng ta không phải trò chơi." Hắn không nói ra câu tiếp theo, nhưng Tần Mạt tất nhiên hiểu ý hắn: “Cho nên anh sẽ cùng em đi đến tận cuối cùng.” Nàng cảm thấy trong không khí như có muôn vàn đóa hoa đang nở, liền nở nụ cười, đáp lại Phương Triệt một nụ cười vui mừng trong sáng.
Lần này Tần Mạt đăng ký làm một nữ hào, nàng lấy tên trực tiếp là ‘Mạt Mạt’, vừa đơn giản lại rõ ràng, thay đổi phong cách thích đi vòng của nàng.
Đây là lần đầu nàng đăng ký làm nữ hào trong trò chơi, mà nàng cho rằng, từ nay về sau, mình không cần phải làm nam hào trong trò chơi để nhớ lại thứ gì nữa.
Bọn họ vào server "Bích Thủy Vân Thiên", Tần Mạt xem tính nhân vật của mình, liền nhận được lời mời kết bạn: “ ‘Thiên kim nhất trịch’ xin kết bạn, có đồng ý không?” Mạt Mạt trong trò chơi xoay người một cái, liền thấy bên cạnh mình có một nhân vật cấp thần áo trắng tay cầm quạt, người này một thân tỏa sáng, tất cả ánh lên tư thế thần tiên phong lưu, rõ ràng, cấp bậc của ’Thiên kim nhất trịch’ này là vô cùng cao.
Tần Mạt nghiêng đầu nhìn lại màn hình của Phương Triệt quả nhiên thấy hắn đang điều khiển một nhân vật tên là ‘Thiên kim nhất trịch’.
"Tên này có gì thú vị?" trái tim nàng không rút nữa, nhưng khóe miệng lại run.
"Anh cảm thấy cái tên này cũng được." Phương Triệt hơi nhếch môi, "Bọn họ đưa mấy tài khoản để anh chọn, cái này là tốt nhất." Tần Mạt lại tò mò: "Những tên khác là gì?" Phương Triệt ho nhẹ một tiếng, nói: "Ví dụ như, không cởi quần đánh rắm, sao đêm thật cô đơn, nước đá chảy chảy, đại cao thủ Càn Khôn, chờ chút." Tần Mạt: "..." Nhân vật max level này đến giờ chỉ có ba người ít ỏi, cho nên dễ thấy là ‘Thiên kim nhất trịch’ sẽ đưa Mạt Mạt đi luyện cấp.
Phương Triệt rất ít vào tài khoản này, cho nên khi bắt đầu thao tác của hắn cũng không thạo, nhưng hắn vốn là một người cả ngày chỉ giao tiếp với những món này, không như Tần Mạt muôn đời làm gà mờ, không thể luyện thành cao thủ.
Không sau bao lâu, Phương Triệt đã ltay nhân vật ‘Thiên kim nhất trịch’, hắn đưa theo Tần Mạt đi làm nhiệm vụ tăng cấp, chưa đến mười phút Tần Mạt đã lên cấp mười.
sau đó có thể chọn môn phái.
‘Thiên kim nhất trịch’ là phái Thiên Sơn, Tần Mạt cũng vào phái Thiên Sơn.
Loại trò chơi này, lúc đầu thăng cấp rất dễ dàng, mà có cao thủ max level đi theo, thăng cấp lại càng dễ.
Trong tài khoản của ‘Thiên kim nhất trịch’ có không ít đồ, mà nguyên bảo thì có hơn một vạn.
Phương Triệt mua thuốc tăng kinh nghiệm, nhanh và gọn để tài khoản của Tần Mạt lên cấp bốn mươi.
"Có thể kết hôn rồi." Phương Triệt vui sướng nói.
Tần Mạt như nghe thấy tiếng tim đập của mình, nàng hỏi lại: "Cái gì?" "Trong trò chơi này, nữ hào chỉ cần đạt đến cấp bốn mươi cấp là có thể kết hôn được." Phương Triệt quay đầu nhìn Tần Mạt, ánh mắt đốt người.
Tần Mạt nhíu mày lại: "Anh chuẩn bị kết hôn với em trong trò này?" "Chẳng lẽ không phải?" Phương Triệt bỗng phản ứng, vội thu nhỏ cửa sổ trò chơi trước mặt, nhanh tay đăng ký một tài khoản nữa.
Nhân vật mới tạo thành công, lấy tên là "Phương Triệt".
Hắn thở nhẹ một hơi, cười nói: "Dù Phương Triệt không phải đại thần, nhưng từ đầu đến chân hắn đều là anh." Tần Mạt không chịu nổi mỉm cười.