Ra khỏi sân bay Heathrow, Tần Mạt bị rung động lần nữa.
Khi chân chính bước lên một đất nước khác, trước mắt đều là một mảnh hồng lam vàng xanh, muôn vàn tư thái, nàng mới biết rõ, tưởng tượng mãi mãi chỉ là tưởng tượng.
Đây không phải là hình ảnh, không phải là văn tự, tại không khí hiện đại hoá băng lạnh này, giống như Tần Mạt xuyên qua ngàn năm mà tới, mới biết sự chênh lệnh giữa sông và biển là mênh mông thế nào.
Tòa nhà cao lớn hoa lệ, mở mắt nhìn lên, đỉnh hình như muốn chạm trời, kiêu ngạo mà tao nhã.
Tần Mạt đi cùng đoàn đồng hành, chỉ cảm thấy người dân thổ địa nước ngoài tóc đen da vàng vô cùng thân thiết.
Trong đoàn nàng đi cùng, tổng cộng có hai mươi tám người.
Số lượng rất ít, cho nên cũng nhanh chóng quen mặt.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tên Đặng Lập Bách, hai người hướng dẫn viên một là Thư Giai, một là Thạch Khả, là các cô gái đầy sức sống.
Các du khách hơn phân nửa từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, trong đó Tần Mạt là ít tuổi nhất.
Thật ra theo kế hoạch, là bảy ngày đi Anh, chứ không phải bảy ngày đi Cambridge.
Dù sau xuất ngoại không dễ dàng, sao lại có thể đi dạo bảy ngày ở một thị trấn Cambridge nhỏ bé chứ? Nhưng quan hệ giữa Kha giáo sư và Đặng trưởng đoàn không tồi, ông đảm bảo giúp Tần Mạt, Tần Mạt liền có cơ hội hành động một mình ở Cambridge.
Bọn họ từ thành phố C đến Thượng Hải trước, sau đó mới có thể đi đến London.
Xuất phát ở Thượng Hải lúc hơn một giờ chiều, lúc này đến London, cũng đã giữa trưa.
Thư Giai giơ tay nói: "Các anh chị thân mến, vi lệch giờ, lộ tuyến của chúng ta là như vậy.
Đợi lát nữa ngồi xe lửa, chỉ cần hơn một giờ là có thể đến Cambridge, tôi đã đặt cho mọi người một khách sạn rất khá.
Nơi đó nhiệt tình hiếu khách, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai du lịch một ngày, tới hôm sau sẽ xuất phát đi Bath.
Bath vô cùng thích hợp để thư giãn, dừng một ngày rồi chúng ta ra phố mua sắm, hôm sau sẽ trở lại London, ở chỗ đó một ngày rưỡi, mua đồ và tham quan.
Thế nào?" Thư Giai nói lộ tuyến mà mọi người đã sớm biết, giờ phút này chỉ xác nhận một lần nữa.
Các du khách đương nhiên không có ý kiến gì, Tần Mạt cũng tính toán rất nhanh là có thể tới Cambridge.
Tuy không thể đi theo đoàn đến du lịch Anh và nhiều nơi khác, nhưng Tần Mạt cũng không thấy tiếc nuối.
Nàng không thích cảm giác vội vàng bôn tẩu ngược xuôi, thời gian bảy ngày, bọn họ sắp xếp hành trình thật sự quá khẩn trương.
Một mình ở lại Cambridge càng hay, nàng có thể nhàn nhã lãnh hội thị trấn cổ hơn tám trăm năm lịch sử, cảm thụ vết tích lịch sử còn sót lại, khác biệt đông tây, cổ kim sai lệch.
Một khu đại học, có thể có tám trăm năm lịch sử, chắc hẳn cũng rất tuyệt, không phải bảy ngày ngắn ngủn có thể xem tỏ tường, Tần Mạt cũng không cần lo lắng sẽ nhàm chán.
Huống hồ Phương Triệt ở tại Cambridge, Tần Mạt cảm thấy mình có thời gian sáu ngày để giám sát cơm nước của hắn, đỡ phải lại có người than hắn gầy gò mà thở dài.
Điển cố phương Đông quả thật có phong cách khác xa điển cố phương tây, khi Tần Mạt cầm rương hành lý, cùng những đồng bào khác bước vào tòa nhà này, cũng cảm thấy mình như ngã vào vô số không gian và tranh vẽ giao thoa bên trong.
Thời tiết hôm đó cực tốt, trời cao mây bay cuối mùa thu.
Mà sau trưa ánh mặt trời biếng nhác, chiếu xuống thành phố cổ xưa, giao với màu lá cây xanh biếc và lẫn vàng.
Cambridge là thành phố, nhưng thật ra gọi là trấn thì đúng hơn.
Nàng chưa thấy một thành thị nào mà thiếu đi ồn ào náo động, kiến trúc chủ yếu lại không cao, phần lớn có thể khiến người ta có cảm giác một nền văn hóa trang nghiêm ở đấy.
Thư Giai chọn quán rượu đối diện công viên Christ, đoàn người nói nói cười cười, nhàn nhã đi dạo, chỉ thấy phong cảnh tươi đẹp.
Dọc theo đường đi du khách không ít, cũng có rất nhiều giáo viên và học sinh Cambridge vội vàng hoặc thong dong đi qua.
Càng thú vị là, quanh dòng sông Cam có không ít thuyền nhỏ, có chàng trai trẻ tay chống sào, khuấy động cả vùng nước xung quanh.
Thạch Khả cười hì hì nói: "Thấy không, chèo thuyền ở đây toàn là sinh viên Cambridge tài cao đấy, tất cả đều đẹp trai.
Ngồi thuyền hết mười lăm bảng một người, có lẽ còn có thể trả giá." Mọi người vui cười thành tiếng, trêu ghẹo nhau, cũng có vài cô gái trẻ tuổi thuộc thành phần tri thức;i thế chủ động, chuẩn bị buông hành lý xuống ra sông tìm thuyền du lịch.
Thư Giai là hướng dẫn du lịch, tài ăn nói tự nhiên cực tốt, nàng dùng ngữ điệu vô cùng mê người nói: "Năm đó Từ Chí Ma[105] cũng từng sống ở đây, ngược dòng là giấc mộng thời đại của ông.
Chúng ta đi du thuyền, biết đâu lại có thể gặp một đoạn thi từ Khang Kiều không chừng.” Tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên, mệt mỏi trong hành trình đi xe của mọi người cũng giảm đi nhiều.
Tần Mạt tò mò nhìn trái nhìn phải, không nhịn được hỏi: "Trường học cuối cùng ở đâu? Sao lại không có cổng trường?" Thư Giai che miệng cười nói: "Đây không phải là đại học Cambridge sao? Sớm nói thành phố chính là trường học mà! Muốn đến đâu tìm cổng trường đây?" Tần Mạt có chút thẹn đến đỏ mặt cười cười, cuối cùng cũng hiểu ý của thành phố đại học: "Em vốn cho rằng, cái gọi là thành phố đại học, chỉ là trường học rất lớn.
Thì ra thành phố đại học là ý này, toàn bộ là trường học, dung hợp không phân." Nàng lắc đầu, một vùng nước ngoài đến điều này cũng không hiểu, cuối cùng mỉm cười.
Đến khách sạn, tên là Arundel House, là kiến trúc theo phong cách Victoria.
Đỉnh nhọn ngói đen phòng đặt trước phong quang tươi đẹp cạnh bờ sông, tường gạch màu than chì, lành lạnh mà tao nhã, cây cối bao phủ xung quanh.
Bọn họ đứng trước cửa lớn, liền thấy bãi cỏ xanh tươi ở cuối mùa thu, chắc hẳn là một ỏ đặc biệt.
Nhưng lá cây có chút hơi vàng, lại tạo ra vẻ nhàn nhã và ôn nhu cuối thu.
Tần Mạt được phân phòng đơn, trước khi đến nàng cũng không quen và kết bạn với ai, khác hẳn với đoàn du khách tốp năm tốp ba kia.
Sau khi thu xếp xong, Thạch Khả liền đến gõ cửa, hỏi nàng muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi hay muốn đi dạo.
Hai hướng dẫn du lịch phân công, Thạch Khả sẽ dẫn khách đi chơi, Thư Giai ở lại khách sạn chăm sóc mọi người.
"Em nghỉ ngơi trước." Tần Mạt lắc đầu cười cười, nàng có thời gian dư dả, cũng không cần phải đi theo đoàn đông người.
Thạch Khả đang muốn giúp nàng ra ngoài, lại thở dài một tiếng nói: "Còn đang học đại học, cuộc sống đúng là sảng khoái nhất mà.
Em còn có thể tìm giáo sư đảm bảo giúp em, nhàn nhã du lịch Cambridge, bọn chị quả thật là…" Nàng ngậm miệng không nói, lại dùng nụ cười giấu đi sự thất lễ này.
Tần Mạt ngẩn người, đang muốn đáp lời, Thạch Khả đã đóng cửa lại.
"Ha ha…" Tần Mạt cười nhẹ một tiếng, nàng hai kiếp làm người, sao có thể không trân quý thời gian, hưởng thụ cuộc sống? Gian phòng nàng ở có vách tường trắng, thảm trải màu nâu đỏ, cửa sổ và chăn đệm đều thống nhất có hoa văn, chỉnh thể vô cùng tinh xảo hoa lệ.
Cách trang hoàng kiểu phương Tây này khiên Tần Mạt có chút không thích ứng, nàng buông hành lý trước rồi mở vòi hoa sen ra tắm nước nóng, sau đó đến phía nam khách sạn giặ Đem áo khoác đi giặt, còn nàng tự giặt nội y, tóc nàng cũng tự nhiên được gió hong khô.
Sau hai năm dậy thì chậm, trước ngực Tần Mạt cuối cùng cũng có đường cong.
Lúc mới bắt đầu rất đau, về sau quen dần, nàng cũng không dám chạm vào mình nữa.
Thân thể trước đây như đậu nành, Tần Mạt từng trải qua khắp các bụi hoa, tự nhiên là nhìn thấy mầm đậu đỏ này chướng mắt.
Bây giờ nàng đương nhiên cũng sẽ không sinh ra sắc tâm với thân thể mình, nhưng là một cô gái, cảm giác mùi vị dậy thì lớn dần vẫn kỳ dị phi thường.
Da thịt trước ngực mềm mại ấm áp, bóng loáng như son.
Tần Mạt có khi bất đắc dĩ dùng tay đụng tới, cũng chỉ cảm thấy đầy đầy nắm tay, sau đó cảm giác gợn sóng từ da thịt lan đến toàn thân, khiến trái tim nàng không tự chủ dâng lên ngượng ngùng.
Có lẽ vì kinh nghiệm của nàng kỳ lạ, cho nên nàng mới thẹn thùng.
May mà thẹn thùng này rất tư mật, chỉ nàng biết được, nếu không nàng chỉ sợ muốn đào cái hang, đi tìm Diêm vương nói đạo lý về vòng luân hồi này, mới chịu bỏ qua.
Tần Mạt đã sớm mặc áo lót, đầu tiên vẫn là Bùi Hà giúp mua nàng.
Mùa hè năm ngoái Bùi Hà mua ở siêu thị về nhà, bỗng nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, mẹ thấy con mặc nội y nhỏ này, đã có chút..." Bà dừng một chút, mới dùng từ "không vừa" này.
Tần mẹ rất ít khi dùng từ "văn hóa" như thế, trong lòng lại có chút đắc ý, liên tục nói: "Con gái tôi đã trưởng thành rồi! Đến đây, mẹ máo cho con, mình thử thay đổi xem.
Đúng rồi, phải giặt qua một lần rồi mới được mặc đấy!” Tần Mạt lúc ấy mặt dù không hồng, trong lòng cũng đã đốt lên lửa lớn.
Nàng đoạt lấy gói to trong tay Bùi Hà, trong phòng run rẩy rất lâu, mới thay nội y mới.
Cảm giác mặc áo ngực thật là kỳ diệu được khó nói lên lời, giống như có một đám mây mềm mại bọc lấy người, khiến xúc giác toàn thần đều tập trung lại một chỗ.
Mềm mại nhẹ nhàng, như mưa xuân ngọt ngào, liên tục luồn vào trong.
Động tác mặc áo của Tần Mạt thong thả tao nhã, nhớ lại lúc trước, giờ phút này cười trong lòng, lại mang theo ba phần ngượng ngùng.
Căn phòng nhỏ này có cửa sổ nhìn ra sông, Tần Mạt đứng trước cửa, qua màn cũng chỉ nhìn thấy sông nhỏ uyển chuyển, bờ cỏ tươi tốt.
Ánh mặt trời khúc xạ, một mảnh nước theo gió thổi lăn tăn, phảng phất như cất giấu bí mật thời gian.
Sông nhỏ có vài con ngỗng trắng đang bơi, có chút linh động dễ thương.
Tần Mạt hơi sững sờ, không nhịn được thì thầm: "A a a..." Tiếng nói vừa ra, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười.
Không khí này thật rất thích hợp để ngủ, nàng cũng có chút mệt mỏi, liền đi thay áo ngủ, đặt đồng hồ báo thức, chui vào giường thiếp đi.
Khi đồng hồ báo thức vang lên đã là năm rưỡi chiều, Tần Mạt mơ mơ màng màng ấn đồng hồ báo thức, từ trong chăn giằng co hồi lâu mới đứng dậy.
Sau khi rửa mặc, lại thay quần áo, nàng lắc đầu, tinh thần đã sảng khoái rồi.
Tần Mạt hôm nay mặc một bộ quần áo sẫm màu cao cổ, bên ngoài vạt áo là những ô xanh vải len và nhung, phía dưới là quần đen, chân đi đôi bốt màu nâu đến gối.
Nàng búi mái tóc dài lên cao, tóc mai màu đen dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ, chỉnh thể mang vẻ thần bí thanh lịch của phương Đông, cùng với nét chấm phá truyền thần tử trúc lưu loát.
Nàng vốn là người rất hiểu thẩm mỹ, nhưng vừa xuyên qua lại không thích ứng, cho nên nơm nớp lo sợ không dám tự trang điểm cho mình.
Từ khi mặc váy về sau, nàng mới dần thả lỏng, từ từ không ngược đãi thị giác của mình nữa, khi mặc quần áo sẽ phối hợp với trang sức.
Chạng vạng Cambridge náo nhiệt hơn lúc xế chiều rất nhiều.
Tần Mạt vừa đi ra khách sạn không xa, liền gặp nhiều người trẻ tuổi vây quanh công viên Christ.
Có một chàng trai áo trắng giơ tay diễn thuyết trong đó, xem dáng vẻ dõng dạc của hắn, như là lo cho nước cho dân, hô hào cải cách.
Tần Mạt dừng bước, kinh ngạc trong lòng khó nén.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói, có người dùng tiếng Trung hỏi: "Em là người Trung Quốc sao?" Tần Mạt nghiêng đầu, liền nhìn thấy một chàng trai phương Đông mặc áo len màu xám áo mỉm cười ở đó.
"Tôi là người Trung Quốc." Tần Mạt cũng mỉm cười, "Xin chào." Người này gật đầu nói: "Em vừa đến Cambridge à? Ở đây thường xuyên có diễn thuyết, không khí rất vui vẻ.
Tuổi trẻ sinh viên năng động, tình cảm dàoạt." Tần Mạt giờ mới rõ, thì ra vị đồng bào phương Đông tốt bụng này đang giải thích nghi ngờ cho nàng.
"Cám ơn anh." "Không cần cảm ơn, đều là người Trung Quốc, anh rất nguyện ý trò chuyện nhiều hơn với em.
Nhưng anh có hẹn với bạn gái, bây giờ không thể chậm trễ thời gian nữa, tạm biệt." "Tạm biệt." Tần Mạt có chút không thích ứng với phong cách hắn, liền chỉ có thể ít lời đi.
Chàng trai áo xám đi được vài bước, bỗng quay đầu lại nói: "Anh là Tạ Sơ Lãng, Tạ trong cảm tạ, Sơ Lãng trong trong sáng, em là?" "Tần Mạt, Tần trong Tần Hán, Mạt trong sẵn sàng ra trận." Tần Mạt dần khôi phục vẻ thong dong, cười nhạt một tiếng với hắn.
"Anh là nghiên cứu sinh ở Claire, có duyên gặp lại." Tạ Sơ Lãng lại vẫy tay với Tần Mạt, rồi mới xoay người rời đi.
Tần Mạt khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy trời chiều kiều diễm, lả lướt kéo chân trời, ánh xuống cả thành phố này như một thiếu nữ uyển chuyển hàm xúc.
Nơi này đúng là khác với phương Đông hiện đại, đương nhiên, lại càng khác biệt với phương Đông cổ.
Tần Mạt chọn một ý tùy thích, từ từ bước đi, yên lặng cảm nhận phong tình của Cambridge.
Nàng quyết định ngày mai sẽ đi tìm vị nữ sĩ mà giáo sư Kha Hạ đã giới thiệu, dù sao trời cũng chạng vạng rồi.
Tần Mạt bây giờ có cảm giáci, trước khi xuất ngoại nàng còn rất lo lắng cho Phương Triệt, khi đến Cambridge, nàng lại do dự, lại không thể bấm số điện thoại, nói với Phương Triệt một tiếng "Tôi đã đến".
Nàng không rõ Phương Triệt sẽ biến thành bộ dáng nào, lại có bận rộn không, có vui khi nàng đến không.
Nàng không thể nào đoán ra, cho nên bước chân mới do dự.
Có thể nếm mùi tư vị một mình xa nhà, nàng lẳng lặng đi, như là tự do ngoài thời gian.
Dọc theo đường đi có nhiều nhóm người cười đùa, cũng có người vừa đi vừa đàm luận, nói về đề tài học tập, cũng có khiêu vũ, đàn ghi-ta, tuyên truyền bên đường.
Xuyên qua công viên Christ, rất nhanh đã đến chợ trung tâm.
Tần Mạt liếc mắt một cái nhìn qua học viện hoàng gia, thành cổ đỉnh nhọn dựng đứng lên trời, phảng phất như lâu đài trang nghiêm, đến nay vẫn kiêu ngạo trong dòng lịch sử.
Tần Mạt không đến cửa học viện, nàng cũng không biết mình đã đi đến đâu, chỉ thấy du khách đi lại, rất nhiều người yên lặng ngồi trên ghế đá ngắm trời chiều.
Nàng đi đến một cây cầu không biết tên, dựa vào lan can, liền thấy ánh chiều rọi xuống lòng sông như những giọt rượu nguyên chất, mà bên phải bờ sông là căn nhà màu đỏ ôn hòa.
Bên trái sông là một hàng cây xanh, Tần Mạt chống khuỷu tay lên lan can, mở mắt ra nhìn, đối diện không xa là một cây cầu có tạo hình vô cùng kỳ quái.
Nhìn một hồi, Tần Mạt mới đoán, có lẽ chính là cầu có tên nhà toán học Newton nổi tiếng của Cambridge.
Lúc này trên sông đã không còn nhiều thuyền nữa, thuyền của d sớm đã trả về, chỉ có một vài sinh viên còn chống chèo trên sông.
Tần Mạt vừa nhìn thấy mới lạ, lại cảm thấy tinh thần ngưng tụ.
Con mắt nhìn xung quanh, trước mặt một con thuyền nhỏ từ từ trôi đến.
Trên thuyền là thân người cao như dốc tuyết, chỉ nâng tay lên, đã thành động tác tao nhã, như báo đen rảnh rỗi tản bộ sau khi mặt trời lặn, lại nhanh nhẹn ẩn giấu.
Người này mặc một bộ quần áo gió màu sợi đay, cổ áo dựng thẳng, vạt áo mở ra, lộ ra áo sơ mi trắng và cổ áo len đen hình chữ V bên trong.
Hắn vốn nghiêng người cúi đầu, khi đi qua cầu toán học, hắn mới không chú ý ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Thế là hai ánh mắt chạm nhau ở Cambridge ở chạng vạng cuối thu này, thời gian như dừng lại, có vô số hình ảnh nhẹ nhàng lướt qua phía sau họ, cuối cùng an bình dừng lại, trở thành một bức tranh cổ giấu ở mặt sau của cuốn sách.
Tần Mạt lúc này mới cảm nhận được mùi vị mất đi tất cả ngôn ngữ là thế nào, nàng chỉ im lặng mỉm cười, lại hoàn toàn không biết nên nói gì.
Người trên thuyền khẽ ngẩng đầu cũng không nói được một lời.
Ánh mắt hắn thoáng hiện lên nét dịu dàng dưới ánh trời chiều, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn, làm người ta nhìn hơi mờ ảo.
Tần Mạt khẽ nhếch đôi môi, muốn gọi hắn là "Phương Triệt", nhưng lời nói đến bờ môi, vẫn không thể nào thành tiếng.
Phương Triệt dừng động tác chèo thuyềnỏ thanh chèo sang bên cạnh, sau đó lấy một cây sáo từ trong túi áo ra.
Hai tay hắn nhẹ đặt vào, khẽ thổi lên.
Phảng phất như dòng chảy, những nốt nhạc du dương thả trôi trên dòng sông.
Là thiếu niên nào thổi chuyện xưa? Là ai đã rơi vào bụi rậm? Là ai viết lại hồi ức? Là ai làm một bài thơ từ chiếc lá rụng cuối thu? Ai đã trộm đi câu chuyện của thiếu niên này? Ai đã để lại một trái hồng ngây ngô đó? Ai đã bước qua lan can dưới ánh trăng, nói khoác không biết ngượng, nói hoa nở không có âm thanh...