Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 41: Cửa và cửa sổ




Đèn hai bên đường đứng thẳng, ngọn đèn vàng nhạt, lộ ra ánh đèn mịt mờ mờ mịt.

Tần Mạt bất đắc dĩ nhìn Triệu Chu ngẩng cao đầu, rất muốn cắt ngang lời ông, giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Nhưng gần đây Triệu lão có rất nhiều buồn bực ở nhà, đã lâu không vui vẻ thống khoái như thế, liền thao thao bất tuyệt, kéo Tần Mạt nghe tâng bốc về Phương Triệt, cho đến khi Phương Triệt đi đến từ bãi đỗ xe.

"Hừ!" Triệu Chu vừa nhìn thấy Phương Triệt, lại tựa nghiêng đầu sang một bên, ra vẻPhương Triệt có chút khó hiểu, hắn sớm biết Triệu Chu quen Tần Mạt, cũng biết quan hệ của bọn họ không tệ.

Nhưng vừa rồi Triệu Chu còn trò chuyện thật vui với Tần Mạt, chỉ chớp mắt lại thấy ông có dáng vẻ không tốt, cũng không hiểu vì sao.

"Ông ngoại." Phương Triệt kêu một tiếng.

"Tên nhóc này muốn chọc giận ta à!" Triệu Chu đứng dậy, căm tức nhìn Phương Triệt, "Bạn gái cháu đâu? Không phải nói đưa cô bé đến cho ta nhìn sao?" Phương Triệt rất buồn bực nhìn Tần Mạt, lại nhìn Triệu Chu, đang muốn nói, Triệu Chu lại nói: "Quen cô bé này không? Trước kia học cùng trường với cháu đấy." "Mạt Mạt?" Phương Triệt bỏ qua Triệu Chu, đem ánh mắt hỏi thăm nhìnTần Mạt.

Tần Mạt còn chưa kịp nói, Triệu Chu lại nói: "Quen? Được, quen thì tốt! Tam nhi, nhanh chóng gọi bạn gái cháu đến đây, xem có bằng một nửa Mạt Mạt không.” Nét mặt Phương Triệt nhất thời cổ quái, hắn đã rõ Triệu Chu chắc chắn là hiểu lầm cái gì đó.

"Ông ngoại, bạn gái cháu và Mạt Mạt là một." "Một cái gì cơ?" Triệu Chu không nghe rõ, bàn tay liền rất có khí thế vung lên, "Người đâu? Cháu còn muốn giấu?" Phương Triệt đi qua nắm tay Tần Mạt, Tần Mạt đứng dậy, cùng hắn nhìn về Triệu Chu.

vẻ mặt Phương Triệt có điểm tàn khốc, nhưng từ thời thiếu niên thời hắn cũng có dáng vẻ này rồi, bỏ đi dáng vẻ đó, mắt Tần Mạt chứa ý cười, khóe môi cong lên trên Triệu Chu lúc đầu vô cùng có khí thế giờ vẻ mặt lại cứng đờ, bàn tay ông giơ giữa không trung nắm thành quyền, lại từ từ rơi xuống bên người.

"Các cháu..." Triệu Chu nén giọng lại, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người, hồi lâu sau, ho nhẹ một tiếng, khóe miệng rút rút, giọng như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tốt! Rất tốt!" Giữa lông mày Phương Triệt mới hiện lên điểm đắc ý, giọng hắn vẫn còn ổn định: "Ông ngoại, cuộc đời này cháu chỉ chấp nhận mình Mạt Mạt." Gương mặt Tần Mạt hơi nóng, vẫn giữ ý cười không đổi.

Triệu Chu lại im lặng một hồi, khi Tần Mạt cho rằng ông thẹn quá hoá giận, hông bỗng ngửa đầu lên, cười lên ha hả.

Tiếng cười kia làm đau màng nhĩ Tần Mạt, khoa trương như tiếng sư tử hống trên tivi.

Phương Triệt nhăn mày, kéo Tần Mạt lui về phía sau vài bước, nói với nàng: "Mạt Mạt, đây là tuyệt kỹ của ông ngoại anh, về sau em nghe thấy, chỉ cần lo trốn ra xa là được." "Thằng nhóc!" Triệu Chu rống đến khí thế cương liệt, đúng là càng già càng dẻo dai.

Ông bước nhanh đến gần hai người, lại nhìn Tần Mạt, nhìn phải nhìn trái, nhìn trên nhìn dưới, vẻ mặt vui sướng không cần che giấu.

Có vài người tản bộ về đêm đi qua, liền ghé mắt nhìn ba người, ánh mắt có chút khó chịu.

Khu nhà trọ ở thành C này có thể coi là cao cấp, xung quanh luôn yên tĩnh, Triệu Chu lại cười lớn như thế thật là phá hoại phong cảÔng nhận ra mấy ánh mắt kia, cũng không để ý, chỉ xoay người cầm túi nhựa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến chỗ cầu thang máy dưới nhà trọ.

Tần Mạt không nhịn được cười khẽ thành tiếng, Phương Triệt nhìn bóng lưng Triệu Chu, trong ánh mắt chứa ấm áp mà người ngoài khó phát hiện.

Chờ ba người đến chỗ ở của Phương Triệt, Triệu Chu đại mã kim đao ngồi lên ghế sô pha, hạ lệnh: "Tam nhi, ta muốn ăn lẩu cay!" "Cháu làm nồi uyên ương, một nửa cay một nửa không cay." Phương Triệt đi vào trong bếp.

"Không cay cho ai ăn?" Triệu Chu trừng mắt.

Phương Triệt bỏ xuống một câu: "Cho Mạt Mạt." Tay lại đóng cửa nhà bếp lại.

Bắc Tống vốn không có cây ớt, nhưng Tần Mạt đến thời đại này cũng được bốn năm đã học ăn cay, hơn nữa cũng thích ăn cay.

Nhưng nàng cũng biết vết thương sau gáy chưa lành, tạm thời không nên ăn thực vật có chứa tính kích thích.

Triệu Chu nhìn cửa phòng bếp, lại nhìn Tần Mạt bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên có chút cổ quái.

"Mạt Mạt, cháu không xuống bếp?" Ông tùy ý hỏi một câu như vậy.

Tần Mạt rất rõ ràng gật đầu: "Cháu không." Sau một lát nàng lại nói: "Nhưng Chu gia gia nếu dám ăn đồ ăn cháu làm, cháu nhất định đi làm." Triệu Chu cân nhắc cái chữ "dám" kia, một hồi sau liền liên tục xua tay: "Coi như quênrong lòng ông lại có điểm lo lắng, sợ Phương Triệt sẽ bị Tần Mạt bắt nạt.

Nhưng nghĩ lại, người trẻ tuổi bây giờ đều có hình thức chung sống của bọn họ, Tam nhi nhà ông cũng không phải người dễ bị bắt nạt.

Hiếm khi người Tam nhi coi trọng lại đúng là Tần Mạt mà ông rất thích, ông nghĩ nhiều cái gì nữa? "Con cháu đều có phúc của con cháu..." Triệu Chu thở dài, lại hàn huyên cùng Tần Mạt.

Một bữa cơm này ba người ăn đến vui vẻ, tài nghệ của Phương Triệt tiến bộ hơn trước nhiều, tướng ăn của Triệu Chu hào phóng, khen không ngừng.

Ăn được một nửa ông lại nghĩ đến cái túi nhựa mình mang đến, lại vừa nhai thịt bò vừa nói: "Tam nhi, ta mang đến cho cháu một túi trứng gà, đó là gà của bà ngoại cháu đẻ, trứng gà đất, rất dinh dưỡng!" Phương Triệt nửa vui vẻ nửa lo lắng: "Bà ngoại sao lại nuôi gà? Lần trước bà bị ngã mà." "Bà già đó, không nuôi thì khó chịu, sao ta lo được bà ấy?" Triệu Chu ai oán nói, "Trước kia bà ấy đi theo ta sống cuộc sống cực khổ, bây giờ không khổ, mệnh bà ấy vẫn vất vả.

Bà ấy không chỉ nuôi gà, còn thích trồng tỏi gì đó, nói là tự mình làm ngon hơn! Thường xuyên lôi ta giúp bà ấy cuốc, không biết là hành hạ người bao nhiêu rồi." Tần Mạt nghe lại cảm thấy có hứng thú, từ nhỏ nàng chưa từng sống cuộc sống điền viên, nhất thời có chút mong đợi nói: "Không làm gì đó, đương nhiên rất khó chịu.

Chờ nhiều năm về sau, cháu về hưu, cũng muốn làm vài việc, nuôi gà vịt, còn có thể...

đào ao." "Cạnh ao có thể trồng ntốt nhất là trồng ở chân núi, dẫn nước từ trên núi xuống, nuôi cá, trồng hoa sen.” Phương Triệt dừng đũa, chứa ý cười nhìn Tần Mạt, “Em thích nói về chuyện xưa, có thể ngồi dưới bóng cây nho, anh sẽ nghe.” Tần Mạt múc một muỗng canh cay cho vào bát Phương Triệt, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Ăn xóng Tần Mạt rửa bát, Phương Triệt liền nói chuyện phiếm với Triệu Chu.

"Tam nhi, cháu nói thật đi, cháu nghiêm túc bao nhiêu?" Triệu Chu dùng tay trái nắm tay phải, thần sắc nghiêm lại.

Phương Triệt nhìn thẳng ông ngoại yêu thương mình nhất từ nhỏ đến lớn này, chậm rãi nói: “Như ông với bà ngoại, cả đời chân thành.

Thậm chí, còn ngày càng chân thành hơn.” Triệu Chu giễu cợt một tiếng: "Ta và bà ấy đã trải qua không ít khó khăn, hai đứa nhóc các cháu thì từng đối mặt với cái gì? Cháu hiểu cái gì là càng thêm chân thành? Cái gì là cả đời?” "Ông ngoại, thời gian sẽ chứng minh." Phương Triệt cười nhạt, chẳng hề nhiều lời.

Triệu Chu bỗng thở dài: "Đừng có giống mẹ cháu, một khắc trước còn nói cái gì mà tình sâu không hối hận, đến chết không đổi, xoay người lại bướng bỉnh, thế nào cũng không qua lại với ba cháu cả đời nữa.

Nó có thể từ bỏ giấc mộng sự nghiệp của mình vì Phương Trác, lại không giải thích câu nào với anh ta, cũng không chịu nghe anh ta giải thích.

Hừ…” Phương Triệt bĩu môi: "Cháu đã sớm thất vọng với bọn họ rồi, tuổi suy nghĩ của họ mãi mãi chỉ lại ở tuổi hai mươi." "Thằng nhóc này!" Triệu Chu lắc đầu.

Sau cùng Phương Triệt đưa Tần Mạt về trường học, khi xe dừng lại, mấy người bạn của Tần Mạt đi qua, trong chốc lát lại nhìn nàng với ánh mắt tò mò.

Dưới hào quang của những ánh mắt kia, Tần Mạt về phòng học, sau đó bị Tiền Hiểu gặng hỏi lần nữa.

Ngày hôm sau nàng mang theo quầng mắt đen rời giường, mơ mơ màng màng rửa mặt xong, thoáng tỉnh táo rồi phát ra tiếng kêu cảm thán: "Hiểu Hiểu, thì ra nhiều chuyện là thiên tính của loài người." Tiền Hiểu cầm lấy lọn tóc dùng lược thống khổ chải, thuận miệng nói thầm một câu: "Cạu đúng là lạc loài, lắm chuyện thì là cái gì? Hủy diệt và sáng tạo mới là thiên tính của loài người." Một câu nói này làm Tần Mạt chợt có linh cảm, nàng học nửa ngày ở trường, hết sáu tiết lại chạy đến công ty, đến phòng làm việc tầng 21, nàng lôi Vũ Vạn Hồng ra nói: "Quản lý Vũ, em có thể tham dự thiết kế nhiệm vụ và bối cảnh trò chơi không?” Vũ Vạn Hồng sửng sốt một chút, mới nói: "Nếu em chịu tham dự, lại tuyên truyền ra, hiệu quả đương nhiên rất tốt." "Tuyên truyền không có gì, em muốn tham dự, bây giờ em viết báo cáo, đúng rồi, khi nào các anh mới họp?" "Mười giờ sáng mai có một cuộc họp, đợi lát nữa tôi nói lại cách nghĩ của em với quản lý ban kế hoạch một tiếng.” Vũ Vạn Hồng có chút bất ngờ, "Tần Mạt, em hứng thú với việc này à?" "Thật ra thì cảm thấy rất hứng thú, nhưng là không có linh cảm và cơ hội." Vũ Vạn Hồng cười cười, vỗ vai nàng.

Giờ học sáng hôm sau rất quan trọng, tiết 3-4 không nói, tiết 1-2 là giờ Hán ngữ hiện đại, cô giáo dạy thay có tiếng ác độc, xem như là một trong các giáo sư nghiêm khắc nhất trường H.

Vị cô giáo này họ Đường, tuyệt chiêu của bà là Đuôi khổng tước, là vũ khí thứ bảy mạnh nhất thuộc phái Cổ Long, có thể giết người trong vô hình.

Đường lão thái thái vô hình, ở chỗ nếu bà sẽ trừ điểm của bạn, hoặc là đánh trượt bạn, nhưng lại không hề nhắc nhở.

Bình thường khi thầy giáo muốn học sinh nghe lời, hoặc là muốn lớp học được điểm cao, đều có chế định quy tắc như Tống Quân đã nói: “Ai không đến năm lần điểm danh, học kỳ này không đạt tiêu chuẩn", Đường lão thái thái lại không như vậy.

Bà thấy ai là cười tít mắt thân thiết hòa ái, nhưng trong lòng bà lại sổ sách rành mạch rõ ràng, vẻ mặt bà đều khiến người ta nghĩ đến một câu nói ngầm: "Tôi sẽ không nói gì, tôi xem em có tự giác hay là không tự giác." Các sinh viên kỳ trước đến này bị bà tàn phá không ít, vì vừa bắt đầu bà đã thi hành chính sách không nhắc nhở, không ít người rơi rụng đều vì nguyên nhân tưởng bà dễ nói chuyện.

Về sau có một phụ huynh đến trường nói bà xấu xa, ngay sau đó lại dẫn đến một làn sóng công khai lên án giáo sư ở trường, sự tích về mới bị học sinh biết được, hơn nữa còn dùng để dè chừng.

"Mình muốn trốn học." Tần Mạt ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ nói với Tiền Hiểu bên cạnh, Tiền Hiểu run run.

"Mạt Mạt, cậu phải biết, tính mạng an toàn rất quan trọng." "Mình có chuyện rất quan trọng, mình phải trốn học." Tiền Hiểu thành khẩn nói: "Mạt Mạt à, tuy nói sinh viên không cúp tiết không phải sinh viên, nhưng cậu cũng không cần phải đuổi theo cái hư danh đó mà lựa chọn cách khiêu chiến khó khăn thế này? Mạt Mạt, đây không phải môn tự chọn, đây là môn bắt buộc đấy!” Lớp trưởng Tống Thành Nguy ngồi phía sau các nàng, nghe thấy lời Tiền Hiểu, hắn cũng lặng lẽ nói thầm một câu: "Tần Mạt, cậu đi dò đường tiên phong, truyền bá cho nhân dân sẽ là người anh dũng." Tần Mạt bị những lời này làm nghẹn giọng, Tiền Hiểu nhanh chóng dựa đầu ra phía sau liếc Tống Thành Nguy một cái: "Có người làm lớp trưởng như cậu hả?" "Mình chỉ rất tò mò, thật đấy." Tống Thành Nguy nói xong câu này rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nhìn bục giảng.

Tần Mạt nhìn giờ, thời gian là chín giờ mười một phút, từ nơi này đến trung tâm chợ còn cần một khoảng thời gian, nếu như còn không xuất phát, sẽ không thể đến cuộc họp lúc mười giờ.

Trên thực tế, từ nhỏ Tần Mạt đã không phải là một học sinh ngoan.

Khi Tần công tử mười mấy tuổi họcục, lên lớp ngủ gà ngủ gật, hoặc là trốn học, hoặc giả thần giả quỷ trêu chọc thầy giáo, thật sự làm không ít lần.

Tần Mạt đến thời đại này, là vì xã hội coi đại học là giáo dục căn bản, nàng mới phá lệ học trung học nghiêm túc, tham dự thi đại học.

Đó là con đường duy nhất nàng có thể đi lúc ấy, cũng là kỳ vọng của người nhà Tần gia.

Vì vậy Tần Mạt biến thành đứa trẻ ngoan, có khi còn quên mất trốn học thì phải trốn thế nào.

Giáo sư trên bục giảng từ từ nói tu từ ngữ pháp, Tần Mạt nghĩ đến thời gian, lại mơ hồ có chút hưng phấn và mong đợi.

Trốn học dưới mắt Diệt Tuyệt sư thái này, đúng là một chuyện rất có tính kích thích.

Điện thoại của nàng rung lên, là Phương Triệt gửi tin nhắn: “Mạt Mạt, em muốn tham gia cuộc họp lúc mười giờ à? Anh đến đón em?” "Anh có thời gian?" "Anh cũng chuẩn bị tham dự, hôm nay nghỉ trưa, buổi chiều lại làm việc." Trong chốc lát, Tần Mạt mới gõ đến chữ "Thời", Phương Triệt lại gửi tiếp tin đến: "Anh đến đại sảnh khoa văn rồi, em ở đâu?" Tần Mạt có chút vui mừng, tầm mắt lại đảo qua ngoài cửa sổ một vòng, cảm thấy kế hoạch của mình tỷ lệ thành công ngày càng lớn.

"Anh đến sau lưng nhà C, từ nhà ăn đến cửa sổ, anh đến chỗ cửa sổ thứ năm, đón em." Gửi xong tin ngắn Tần Mạt lại nhìn lại ngoài cửa sổ nhân lúc Đường lão thái xoay người viết bảng, Tiền Hiểu có chút không hiểu: "Mạt Mạt, cậu đang nhìn cái gì?" "Không phải nói muốn trốn học sao? Mình đang chờ thời cơ." Tiền Hiểu nghe vậy, kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, cậu nói thật à? Cậu trốn thế nào? Chúng ta ngồi ở giữa, cậu muốn đi cửa sau, cũng dễ thấy!" Tiền Hiểu nằm bò lên bàn: "Mạt Mạt, mình cảm thấy độ khó quá cao, cậu muốn trốn thì chờ tiết sau đi." "Khi lên tiết hai, không phải giáo sư thường điểm danh sao?" Tiền Hiểu không nói gì, nhìn Tần Mạt, xem nàng chuẩn bị hoàn thành bài tập khó khăn này thế nào.

Thật ra cũng không phải rất khó, chính là gan lớn hay nhỏ thôi.

Khi Tần Mạt thấy Phương Triệt ở cửa sổ, liền vẫy tay với hắn.

Tiền Hiểu mở to mắt, chỉ thấy Tần Mạt đem tầm mắt như có như không rơi lên người Đường lão thái thái, trong lúc bà xoay người viết bảng, Tần Mạt đạp lên cái ghế, mượn lực nhảy lên bàn, nàng duỗi tay, khom người vươn ra cửa thủy tinh đang mở, hai chân đạp một bước, cả người nhảy xuống cửa sổ.

Tiền Hiểu cắn môi dưới, chuyển đến chỗ ngồi của Tần Mạt.

Tầm mắt nàng nhanh chóng đảo qua, liền thấy Phương Triệt vốn đứng dưới cửa sổ, dang tay đỡ Tần Mạt, vì quán tính nên hắn ôm người lùi lại vài bước, sao đó thả Tần Mạt xuống, an toàn chạm đất.

Nhìn động tác này, như là hai người đã làm chuyện này hàng trăm lần.

Tiền Hiểu không dám nhìn lâu, lại đem tầm mắt nhìn về giảng đường.

Liền thấy Đường lão thái xoay người lại, hai tay cho ra sau lưng giảng giải, ánh mắt lướt qua phòng học, cũng không chú ý đặc biệt đến đâu.

Tiền Hiểu lặng lẽ thở ra một hơi, lại nhìn ngoài cửa sổ, Tần Mạt đã kéo Phương Triệt chạy ra thật xa.

"Mạt Mạt, chuyện nguy hiểm này, giả sử anh không đến, nhưng có phải em cũng chuẩn bị làm hay không?" Sau khi lên xe, Phương Triệt vẫn mím môi rồi thoáng buông ra.

Hắn nghiêm mặt trước, giọng nói mang theo chỉ trích.

"Cái gì mà nguy hiểm?" gương mặt Tần Mạt tiếp tục mang theo ý cười khoan khoái, "Chỉ là tầng một thôi mà, rất dễ nhảy." "Tầng một? Tầng một cách mặt đất hơn hai thước à?" Phương Triệt khẽ hừ một tiếng.

"Vốn chỉ là tầng một..." Tần Mạt hơi mềm giọng, "Chỉ thêm một hầm rất thấp thôi." "Là rất thấp." Phương Triệt nhíu mày, "Không làm chết người, cùng lắm chỉ làm người ta gãy tay gãy chân, tàn tật cả đời." Tần Mạt đảo mắt, cười ha ha nói: "Tiểu Phương à, tường rào Thị Tam cũng cao hơn hai thước đấy, anh nói vậy có phải rất có ý không?" Phương Triệt thản nhiên nói: "Em không thể so với anh!" Tần Mạt không nói gì hồi lâu, vẻ mặt mới nghiêm túc nói: "Phương Triệt, về sau có chuyện nhảy ra cửa sổ vượt tường nữa, em nhất định phải thỉnh giáo anh trước.” Phương Triệt nhíu mày, nếu không phải bây giờ không thể dừng x định muốn kéo áo Tần Mạt y lại nói rõ vấn đề này với nàng.

"Em còn muốn có lần sau?" Hắn nhìn đường.

"Thật ra nếu anh không ở ngoài, em sẽ không đi đường cửa sổ, trực tiếp đi bằmg cửa." Tần Mạt thở dài, "Phương Triệt, nếu anh không đưa em đi trèo tường, sao em có thể nghĩ ra loại chuyện nhảy cửa sổ này?" Phương Triệt tiếp tục nghiêm mặt, rất lâu không nói gì.