Sáng sủa sạch sẽ, thỉnh thoảng có nhịp chân bước và tiếng lật sách vang lên.
Tần Mạt đi qua gian hàng sách bán chạy, bỗng lui về vài bước, một giá sách lẳng lặng đứng đó.
Trên giá sách này bày những loại sách mới nhất, “Điêu Nguyệt” cũng nằm ở trong.
Cảm giác này quả là vô cùng kỳ diệu, hai năm trước Tần Mạt đã mở rộng “Điêu Nguyệt”, sau khi xong bản thảo hai mươi vạn chữ, đã là một năm rưỡi trước đây.
Cuốn dài này dĩ nhiên là không giống với bộ ngắn.
Tần Mạt chải chuốt tình tiết, cũng mở thêm nhiều câu chuyện xưa, có vài thay đổi nhỏ.
Đầu tiên là bối cảnh thời gian cụ thể, đó là lúc chiến tranh bắt đầu xảy ra ở năm 979 sau Công Nguyên, tức là thời Tống Thái Tông sau ba năm hưng thịnh.
Một năm kia, nam chủ Trịnh Dục là phó tướng của Quách Tiến đi tấn công Bắc Hán quốc, cùng năm, Bắc Hán binh bại diệt quốc, Quách Tiến hồi kinh, mà Trịnh Dục ở lại Thái Nguyên, thành quan coi biên ải đầu tiên của Bắc Tống.
Trịnh Dục là con thứ trong phủ Trịnh, có thể trở thành phó tướng khi chỉ mới hai mươi tuổi đã là kết quả bất ngờ, hắn cũng bắt đầu có khát vọng lập công, chỉ không ngờ sau khi thắng lợi lại bị giữ lại tại biên ả Ngay sau đó, Tống Thái Tông lại hạ lệnh tấn công mười sáu châu U Vân.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, khâm điểm thủ thành Thái Nguyên tướng Trịnh Dục tùy giá.
Nhưng một lần tùy giá này cũng không thể trở thành cơ hội thăng chức của Trịnh Dục, ngược lại còn đẩy hẳn xuống một hố sâu không thể giãy giụa.
Tống Thái Tông khinh địch liều lĩnh, bị quân đội Liêu quốc đánh bại ở sông Cao Lương, thật vất vả mới đào thoát được, hoàng đế tự nhiên mặt rồng phẫn nộ.
Hắn không thể trút giận, liền chĩa mũi nhọn vào văn thần võ tướng liên quan.
Trịnh Dục chẳng qua chỉ nằm trong một nhóm tội thần nhỏ nhoi.
Khi hắn vừa hồi kinh không đến một ngày, vừa mới biết được thê tử sắp chuyển dạ, vừa mới biết tin sắp làm cha —— hoàng đế tự nhiên không biết những thứ này, hắn chỉ lần ban chiếu lệnh xuống lần nữa, phạt Trịnh Dục đến biên ải giao với Liêu quốc.
Về phần Trịnh Dục lúc nào có thể hồi kinh, hoàng đế không nói, từ đó không ai có gan đề cập.
Đầu mối chuyện xưa vẫn tiếp tục như thế, vì một đoạn chiến tranh mà bỏ phí mất nhân duyên.
Nhưng trọng tâm trong đó, lại là những sinh hoạt của chiến sĩ biên ải và chiến tranh.
Thời điểm Tống Liêu không ngừng giao đấu đó, người người canh gác ngày ngày ở biên ải, dù là sống hay chết, dù gió xuân hay trời đông giá rét.
Tần Mạt miêu tả tường tận Bắc Tống những năm đầu chiến tranh, cơ hồ như thông qua ngòi bút tái hiện lại thời đại khói lửa ấy, ánh tà dương trải rộng trên sông.
Đây không chỉ là câu chuyện của mình nam chủ Trịnh Dục, đây là chuyện của cả thời đại ấy.
Tướng quân, binh lính, dân chúng, nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử....
Tại biên ải ấy, có nhiệt huyết và giáp sắt, cũng có tịch mịch cùng nhu tình; có cố chấp chờ đợi không nghỉ, cũng có tuyệt vọng và cái chết lạnh lẽo; kỵ binh của họ qua đời, hoặc là trung thành, hoặc là phản bội, sầu khổ của họ, lại có lúc thành cảm động ôn nhu.
Hồi tưởng lại, không rõ là vì lời tuyên thệ, hay vì sống chết mặc bay mà họ vẫn bám trụ lại đó.
Hai mươi năm sau, Trịnh Dục được triệu về kinh, nghênh đón hắn là linh đường của thê tử.
Nhi tử mười tuổi của hắn bắt chước mẫu thân viết thư hơn mười năm cùng hắn, đến lúc hắn hồi kinh, nhi tử của hắn đã là một phần nhỏ nhoi trong triều đình.
Là Trịnh Tư dùng một lần thăng chức để đổi lại cơ hội cha về nhà nhưng khi gặp lại, giữa họ ngoài huyết thống ra chỉ còn là người lạ.
Trăng sáng ngàn dặm, hắn giương cung bắn điêu, nhưng không thể quay đầu lại.
Bỏ qua một lần, không thể trách móc.
Vì ở biên ải, biết bao người đã ngậm hờn chôn xương gót sắt, còn có nhiều người sống quãng đời còn lại trong tha hương.
Không phải là Trịnh Dục, cũng là Vương Dục, Chu Dục, Ngô Dục...
Ích lợi đã mất, dục vọng bành trướng, cho nên mới mang tới chiến tranh.
Chiến tranh là động lực tiến bộ của nhân loại, cũng là tội ác bẩm sinh của nhân loại.
Bản dài 《 Điêu Nguyệt 》m xong, ban biên tập 《 Quanh quẩn 》 mới hiểu vì sao Tần Mạt lại nổi danh trên cao tại một năm rưỡi này với chỉ vẻn vẹn hai mươi vạn chữ.
Không nói đến bút pháp dẫn truyện, cũng không nói đến tình tiết tráng lệ cùng thê mỹ, cùng với suy nghĩ hưng vong về chiến tranh, chỉ nói đến quân sự, chính trị và nhân văn, những phong tục tinh tế trong Bắc Tống đã có thể làm không ít nhà sử học sợ hãi kêu than.
Trên thực tế, sau khi《 Điêu nguyệt 》 xuất bản, đã có nhà sử học bắt đầu đề cập phân tích thảo luận nghiên cứu rất nhiều tình tiết cổ xưa trong đó.
Thậm chí có người nói, ánh văn chương này hoàn toàn có giá trị về lịch sử và văn học.
Chi Viễn từng cười nói: "Đây là lấy giả loạn thật." Tần Mạt đương nhiên sẽ không giải thích, nói với Chi Viễn nàng vốn xuyên từ Bắc Tống mà tới.
Cho nên phàm là có người nghiên cứu không tệ, sẽ biết nàng đã thật sự nói đúng về một giai đoạn lịch sử và văn học.
Ban biên tập 《 Quanh quẩn 》 từng nhất trí cảm thán về Tần Mạt: “Viết được tiểu thuyết như thế, chắc chắn em phải đọc rất nhiều sách lịch sử? Tìm nhiều tư liệu làm luận chứng? Vậy mà chỉ ngót năm rưỡi đã xong, quả nhiên không hổ danh cao tốc Biện Hà Sa!" Có gần ba năm giao tình, Chi Viễn và Tần Mạt cũng khá quen thuộc, hắn sẽ giữ hình tượng nói: "Đúng là kinh khủng! Chúng tôi chỉ cần em viết một biểu thuyết bi tình triền miên, kiếm ít nước mắt của độc giả, em lại làm ngược, cho ra một bộ sách có giá trị lịch sử như vậy!” Những thứ này Tần Mạt cũng chỉ là nghe, dù sao nàng cũng từng sinh ra ở triều đại đó.
Lịch sử Bắc Tống, với nàng mà nói, không phải chỉ là một đống giấy, mà là cuộc sống thật sự.
Nhưng nghe thì nghe thế, khi đến thư viện trường học thấy sách mình viết, cảm giác này, vẫn khiến người ta khó mà nói hết sự kỳ diệu.
Chi Viễn lại vui rạo rực theo sát Tần Mạt nói: "《 Quanh quẩn 》chúng ta rốt cục không cần bị người nào đó phê bình nữa, cái gì tạp chí tiểu thuyết ngôn tình! Về sau còn ai dám nói thế, hãy để họ đọc 《 Điêu nguyệt 》 đi!" Tần Mạt lúc ấy sửng sốt không đáp lời.
Nàng tự mình biết, tiểu thuyết ngắn《 Điêu nguyệt 》, tuy không đến nỗi nông cạn, nhưng lỗ hổng cũng vẫn rất nhiều, được cái bản dài có tiến bộ, cũng xem như là không tệ.
"Này! Mạt Mạt..." Có người nhẹ giọng gọi, Tần Mạt còn chưa kịp quay đầu nhìn người đến là ai, liền có một bàn tay xương xương thon dài to vòng qua vai nàng, lấy ra một quyển《 Điêu nguyệt 》từ trên giá sách, lại đặt xuống bàn.
Nàng lúc này quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Viễn Hàn đang nghiêng ngả cạnh giá sách, một tay cầm sách, vừa cười đùa cợt nhã nhìn nàng.
Tần Mạt không kinh ngạản lĩnh nhận người của hắn, cũng không so đo việc hắn xưng hô quá phận nữa, chỉ nghĩ là gặp bạn bè bình thường, mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó lại đặt sách mình cầm lên bàn, tiếp tục đi vào lối nhỏ tìm sách.
Bên ngoài hội trường hôm đó, Giang Viễn Hàn cũng không giật khăn che mặt của Tần Mạt.
Hắn phủi tay, rất rộng lượng nói: “Được rồi được rồi, tiểu sư muội đi đi! Đã không tình nguyện, sư huynh ta lại há có thể ép buộc sao? Ai, lần sau anh mà nhận ra em, xem em không tin không phục thế nào!" Tần Mạt lúc ấy đi như chạy, vừa đến phòng ngủ dưới lầu, đã hồi phục thần trí.
Giang Viễn Hàn lần đầu đã nhận ra nàng, sao có thể là lừa chứ.
Khi hắn gọi một tiếng "Lề mề", Tần Mạt không phản đối, không phải là thừa nhận rồi sao? Về phần khăn che mặt của nàng, thật ra thì cũng không khác biệt nhiều lắm.
Vì lúc đó nàng đứng cạnh Vương Tử Dục, hơn nữa còn có Trương Hinh Linh và Tiền Hiểu, với thân phận của nàng mà nói, chỉ cần thoáng để ý là có thể đoán ra được.
Giang Viễn Hàn muốn tìm nàng, tốn chút công sức là sẽ có kết quả.
Tần Mạt nghĩ thông lại cảm thấy buồn cười, Giang sư huynh cũng không đến mức đáng ghét, giao tình hai người cũng không tệ, nàng trốn tránh cái gì chứ? "Tiểu sư muội, em còn lời nào để nói không?" Chờ khi Tần Mạt lấy một cuốn từ giá văn học nước ngoài 《 Bá tước Mông-tơ Crixtô 》, ngồi xuống xong, Giang Viễn Hàn cũng thuận thế ngồi vào bên cạnh nàng, nháy mắt mấy cái, khó đắc ý nhếch lên.
Tần Mạt mở trang sách ra, giơ một ngón trỏ lên trước miệng, khẽ "suỵt" một tiếng, ra hiệu cho hắn im lặng.
Giang Viễn Hàn liền ngơ ngác nhìn Tần Mạt, nhìn bàn tay nho nhỏ, ngón tay trơn bóng; nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, thật giống như hạnh hoa thủa ban sơ; nhìn da thịt tuyết trắng như ngọc, sáng sủa không tỳ vết; nhìn khuôn mặt thanh đạm, linh động như thủy mặc.
Hắn nhìn rất lâu, chỉ thấy Tần Mạt thủy chung cúi đầu đọc sách, chỉ đành có thể cụp mắt, không chút chú tâm mở cuốn 《 Điêu nguyệt 》trong tay ra.
"Ai..." Còn chưa đọc được mấy chữ, Giang Viễn Hàn lại không nhịn được di động cánh tay, dùng khuỷu tay khẽ chạm vào khuỷu tay Tần Mạt.
Tần Mạt nghiêng đầu, khẽ nhíu mày nhìn hắn.
"Anh nói, lần đầu tiên thấy em, cảm thấy hết sức bình thường." Giang Viễn Hàn khẽ nghiêng khóe miệng, lại xả ra một nụ cười vô lại.
Tần Mạt cười cười, gật đầu.
Giang Viễn Hàn có chút thất vọng nói: "Nhưng sao càng nhìn lại càng không thể rời mắt? Không biết em có ma pháp gì a!" Tần Mạt khẽ mỉm cười, lắc đầu, tiếp tục quay lại xem sách.
Muốn nói một người có đẹp hay không, chính là dung mạo trời sinh, sau này thì phải nhìn da thịt, nhìn thần sắc, quan trọng nhất là nhìn khí chất.
Ngũ quan Tần Mạt chẳng hề xuất sắc chỉ là người phương bắc thanh tú bình thường.
Nhưng ba năm nay nàng dưỡng rất tốt, càng thêm khí chất bản thân nổi bật ôn nhã, có thể hấp dẫn người ta từ ánh mắt thứ hai, thứ ba, thậm chí là nhiều ánh mắt.
Trong vô tình, nàng đã có sự mỹ lệ đặc biệt của nàng.
Không rực rỡ, giống như xuân xanh, lẳng lặng tỏa hương thơm.
Bản thân Tần Mạt không chú ý đến điều này, nàng chỉ đọc sách đến nhập thần.
Người phương Tây dùng ngữ pháp khác xa phương Đông, hai phong cách đặc sắc mãnh liệt, nàng đọc vô cùng có cảm xúc.
Nhất là tình tiết của chuyện 《Bá tước Monte Cristo》 có nhiều sắc thái đặc sắc, nàng càng đọc càng cảm thấy có hứng thú, trong lòng dần dần hình thành một loại "Tây hóa", chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.
"Này! Mạt Mạt..." Thời gian qua thật nhanh, Giang Viễn Hàn đang cầm《 Điêu nguyệt 》, căn bản không đọc tẹo nào, chỉ để ý làm thế nào để hấp dẫn sự chú ý của Tần Mạt.
Tần Mạt nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều Thứ sáu, nên đến lúc ăn tối rồi.
"Em mời anh ăn cơm." Nàng đứng dậy gập sách lại, thuận miệng mời Giang Viễn Hàn.
Giang Viễn Hàn nhe răng cười, vội vàng đuổi theo Tần Mạt, nhỏ giọng kháng nghị sau lưng nàng: "Sao em có thể đoạt lời kịch của anh? Mạt Mạt ngoan, nhường anh mời em đi ăn!" Tần Mạt mượn nguyên bộ hai cuốn 《Bá tước Monte Cri》 cả Trung lẫn Anh để đối chiếu, bước ra khỏi thư viện, sau đó đi đến một nhà ăn gần nhất.
Xếp hàng, quét thẻ, gọi hai suất ăn, động tác như hành văn liền mạch lưu loát, thật sự không để cho Giang Viễn Hàn có cơ hội nhúng tay vào.
Không khí này, giống như đổi ngược giới tính thân thể của họ, Giang Viễn Hàn thiếu tí nữa thì thành như một thiếu phụ trẻ bị coi thường… Lúc ăn cơm, Giang sư huynh buồn bực trong lòng.
Nghĩ hắn đường đường là đội trưởng võ thuật, là đàn ông ăn to nói lớn, lại bị tiểu sư muội đè ép một lúc, thử hỏi tôn nghiêm đàn ông của hắn đặt ở đâu bây giờ? "Đúng rồi, Mạt Mạt, em có xem phim kinh dị không?" Khi nói lời này, người Giang Viễn Hàn khẽ nghiêng về chỗ Tần Mạt, vẻ mặt thần thái thật là có vài phần quỷ dị.
Tần Mạt ăn xong rất nhanh, xem giờ lần nữa: "Em còn có chuyện, đi trước đây!" Nàng ôm hai quyển sách, cũng không quản đến vẻ mặt Giang Viễn Hàn, chỉ từ từ ra khỏi nhà ăn, đi về phòng.
Giang Viễn Hàn thật không cam tâm, lại đi theo nàng, trong đầu buồn bực: "Trở về phòng, còn đi chậm thế, vậy mà kêu có chuyện?" Khi đi đến khuôn viên, bác gái quản lý nhà gọi Tần Mạt lại, bảo nàng ký tên nhận đồ.
Giang Viễn Hàn thấy gương mặt Tần Mạt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Chỉ thấy nàng lấy chứng minh thư ra, thông thạo ký tên, rồi một tay ôm sách, một tay mang theo cái gói rộng hơn một thước, bước chân nhẹ nhàng muốn lên tầ "Đợi một chút." Giang Viễn Hàn đuổi theo Tần Mạt, đưa tay muốn lấy bọc đồ trên tay nàng, "Mạt Mạt, đồ này nặng á? Đưa đây, sư huynh mang giúp em!" Tần Mạt buồn cười nhìn hắn, nhẹ nghiêng người để tay hắn vòng qua, bất đắc dĩ nói: "Giang sư huynh, ký túc xá nữ, nam sinh phải dừng lại.
Ý tốt của anh em nhận, nhưng vì không muốn anh bị dì quản lý truy sát, em đề nghị anh..." Nàng nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía khu ký túc xá nam.
Giang Viễn Hàn tự nhiên thu tay về, lại đứng suy sụp, méo miệng cười nói: "Được rồi! Tần Mạt, hôm nay em thắng, nhưng sớm muộn gì anh cũng lại đến đây." Hắn xua tay vỗ tay thành tiếng, lại bước ra tiêu sái rời đi.
Tần Mạt nhìn bóng lưng hắn, rất muốn đáp hắn một câu: "Giang Viễn Hàn, đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp không phải anh sai, chơi nhiều trò chơi võ hiệp cũng không phải anh sai, sai là sai ở chỗ, tôi không nên nghe theo anh để thiên lôi..." Nàng mang theo vài phần cảm giác bị sét đánh đến cháy khét, rốt cục vẫn về phòng ngủ.
Phòng ngủ chỉ có Tiền Hiểu, khi Tần Mạt đẩy cửa ra, nàng ta đang một tay chống cằm, ngồi trước màn hình LCD đọc tiểu thuyết.
Vương Tử Dục gần đây lại cảm thấy hứng thú với ba lê, tham gia câu lạc bộ ba lê của trường, mà Trương Hinh Linh thì tích cực chuẩn bị tranh cử vào học sinh hội, nghe nói muốn vào ngành tốt, thì phải làm cán sự.
"Hiểu Hiểu, đừng gần màn hình quá, không tốt cho mắt." Tần Mạt tùy tay đóng cửa, sau đó ngồi xuống trước bàn sách của mình, lấy một gói đồ từ trong ngăn kéo nhỏ ra.
"Đừng nói chuyện, mình đang đọc đến đoạn hay!" Tiền Hiểu duỗi một cánh tay ra, năm ngón tay mở ra đẩy chỗ Tần Mạt.
Mắt nhập thần vào màn hình, khiến Tần Mạt muốn cười.
Nàng đẩy tay Tiền Hiểu ra, tiếp tục mở gói đồ.
Hai năm qua Phương Triệt vẫn không ngừng gửi đồ, cơ hồ là hai tháng một lần, khiến Tần Mạt đã thành thói quen.
Lần đó nàng gửi cho Phương Triệt một con rối, không quá hai tháng, Phương Triệt lại gửi đến một chiếc đĩa.
Chờ đến khi Tần Mạt cho vào ổ máy tính đọc, nội dung bên trong lại khiến nàng vui lên rất nhiều.
Thì ra Phương Triệt đã làm một trò chơi nhỏ về mê cung, tổng cộng có chính cửa, lấy theo số của Cửu Cung.
Còn gọi là Đẩu trung cửu cung (chín cung trong đầu), ý nói não chia ra làm chín phần (bốn phương, bốn góc, trung ương) và đều là chốn thần linh cư trú.
Mỗi một màn lại là các mảnh ghép phân tán, người chơi cần phải chăm chú, tính toán đi tìm các bộ phận để lắp ráp, trước khi lấy được phải quyết đấu cùng boss, rồi hợp lại thành một búp bê hoàn chỉnh, sau đó mới được vào ải tiếp theo.
Trò chơi tuy nhỏ, nhưng cũng yêu cầu suy nghĩ tính toán khá lí thú.
Đơn giản là trong đó vài trạm kiểm soát, hơn nữa mỗi boss lại có đặc điểm riêng, Tần Mạt chơi ba tháng mới phá đảo.
Ví như trong đó có một cửa boss ở biển, yêu cầu người chơi phải dùng chuột vẽ ra Hà Đồ Lạc Thư——đây đúng là có điểm biến thái, yêu cầu này quả thực có thể biến giới hạn điều khiển chuột của người chơi đến cực hạn.
Tần Mạt bị cửa ải này ngăn cản mười phút, rốt cục cũng phát nản trực tiếp viết ra bốn chữ "Hà Đồ Lạc Thư".
Sau đó trò chơi xuất hiện mưa tiền ào ào, hình ảnh trăm hoa đua nở.
Hệ thống nói: "Chúc mừng bạn, chỉ số thông minh của bạn là bốn sao, tình thương hai sao, hãy tiếp tục cố gắng nhé..." Phía sau lại nói: "Điểm cao nhất về hai mặt là tám sao, đạt được là tác giả người chế tác Phương Triệt." Từ đó về sau Phương Triệt có cơ hội là lại gửi trò chơi đến, có khi lại là mô hình, hoặc là món đồ nào đó.
Hắn rất ít khi viết chữ, có viết thì cũng rất đơn giản, ví dụ khi hắn gửi đếm một dúm lông chuột: “Anh nuôi chuột đồng, bị mèo cách vách cắn chết." Còn có một lần, hắn gửi đến một mô hình địa cầu, nói: "Anh ở Tây bán cầu." Trong ảnh của hắn luôn có cảnh vật nào đó, chỉ không có hình hắn.
Có một lần trong ảnh là hai con chim sẻ, hắn nói: “Lần trước nuôi chim, nhờ người thả đi, chụp ảnh lưu niệm." Lúc mùa đông thì hắn gửi đồ bình thường, năm kia là khăn quàng cổ, năm trước là găng tay.
Tần Mạt còn nhận được hai món quà sinh nhật, năm kia là túi hạt cỏ, năm ngoái là túi hạnh nhân xào.
Hắn nói: "Em mười bảy tuổi rồi." H nói: "Em mười tám tuổi rồi, hạnh nhân có hơi đắng, nhưng xào lên vẫn ăn ngon.
^^ " Không biết vì sao, nhìn cái ký hiệu nho nhỏ ^^, Tần Mạt liền cảm thấy mắt mình cũng cong lên theo.
"Này?" Sự chú ý của Tiền Hiểu rốt cục cũng đổi vị trí, "Mạt Mạt, cậu nhận đồ lúc nào thế?" "Vừa rồi." Tần Mạt khẽ kéo, bọc đồ bị mở ra.
Nàng có chút tò mò, đoán xem món quà lần này là bình thường hay không bình thường.
Tiền Hiểu nghiêng người lại gần, liền thấy trong một cái hộp là một cái hộp.
"Cái gì đây? Không phải là sưu tập hộp chứ?" Khóe miệng Tần Mạt giật giật, có chút không tin có phải Phương Triệt sẽ làm chuyện khó lường hay không Nàng lại mở cái hộp ra, bên trong lại là một cái hộp.
Tần Mạt tiếp tục mở, bên trong quả nhiên là một cái hộp.
Lại mở...