Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 15: Quyết đoán




Xe chạy trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên nhanh chóng rơi về sau.

Tần Mạt cau mày, cầm điện thoại xem, rốt cục vẫn bấm số của Hàn Trí Viễn: "Vì sao cậu lại tìm ba mẹ tôi?" Bên kia phảng phất có không ít người đang cãi nhau, sau một hồi, Hàn Trí Viễn mới nói: "Em chỉ biết phải đấu tranh thôi." "Bây giờ cậu ở đâu?" "Ở trong cửa hàng nhà chị." Tần Mạt cúp điện thoại, ra bến xe nàng liền trực tiếp gọi taxi, đi thẳng đến cửa hàng.

Lúc này là hơn mười giờ sáng Thứ sáu, hoạt động trong cửa hàng vẫn bình thường, Hàn Trí Viễn nhàn nhã ngồi tại quầy, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh nhỏ chọn quần áo, thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn.

Tần Bái Tường không có trong cửa hàng, Bùi Hà đứng cạnh giá thuốc màu, có người mua đồ thì bà bán, nhưng không chủ động nói chuyện.

Khi Tần Mạt đi vào cửa, Bùi Hà vừa quay đầu thấy nàng, vẻ mặt trực tiếp biến thành kinh ngạc và kích động.

"Mẹ!" Tần Mạt cố nở một nụ cười ngoan ngoãn, "Con về rồi." Bùi Hà miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay không cần lên lớp à?" "Xin nghỉTần Mạt lập tức đi đến chỗ Hàn Trí Viễn, cũng không để ý đến sắc mặt lúng túng của hắn, kéo tay hắn đi ra ngoài, “Mẹ, đây là bạn con, con dẫn cậu ta ra ngoài.” Hàn Trí Viễn cúi đầu đi phía sau Tần Mạt, như là đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.

"Ai bảo cậu đến?" Vượt qua con đường này, đi lên con đường nhỏ tĩnh lặng, Tần Mạt quay đầu, nhìn Hàn Trí Viễn.

"Chị..." "Ai là chị cậu?" Tần Mạt cười lạnh, "Tôi không đảm đương nổi.

Hàn phu nhân một lời đã kết án, sớm phân rõ giới hạn với tôi, cậu còn đến làm gì? Sự thật đó thì có ý nghĩa gì chứ? Ai cho cậu đến làm phiền ba mẹ tôi?" Hàn Trí Viễn miệng khẽ đóng khẽ mở, do dự một hồi, nghiêm nghị nói: "Nhưng em đã đưa kết quả giám định cho chú Tần và dì Bùi xem.

Họ…” Tần Mạt lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn nói đoạn dưới.

Hàn Trí Viễn nuốt một ngụm nước bọt, giọng càng ngày càng thấp: "Mẹ nói ngày ấy, không phải bà cố ý.

Thật ra bà rất nhớ chị, nhưng vì một số nguyên nhân, bà không thể biểu lộ ra.

Em hỏi bà đến cuối cùng là vì sao, bà không chịu nói với em, cho nên em mới đi tìm chú Tần, hi vọng có thể hiểu rõ." Tần Mạt khẽ chớp mắt, nàng trầm giọng nói: "Vậy bây giờ cậu đã biết?" "Không." Hàn Trí Viễn cười khổ, "Chú Tần căn bản không để ý đến em, dì Bùi cũng không chịu nói "Vậy cậu còn nói gì với họ nữa? Nói cho tôi, nói rõ ràng." "Em..." Hàn Trí Viễn lắc lắc đầu, lại thở dài một hơi, "Thật ra địa chỉ nhà chị là em lén tìm ra từ sổ ghi chép của mẹ, là địa chỉ từ hơn mười một năm trước, em vốn chỉ thử vận may, không dám hi vọng mọi người còn ở đó.

Chở trờ trước cửa nhà chị, buổi tối khi chú và dì về nhà, em nói thẳng với họ, em đã tìm được chị, hi vọng họ có thể để chị về nhận mẹ đẻ.” Tần Mạt bị lời nói này làm tức điên, lửa giận trong đầu quay cuồng, gương mặt trái lại mang theo nụ cười.

Nàng không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt chăm chú nhìn Hàn Trí Viễn.

"Em biết cách em làm có điểm hèn hạ, nhưng, xin chị hãy thông cảm cho đứa con muốn mẹ được vui vẻ.” Ánh mắt Hàn Trí Viễn không hề né tránh, “Chị, đó cũng là mẹ chị, chị không thể phủ định!" Tần Mạt vốn có ngàn lý do để chỉ trích Hàn Trí Viễn, nhưng hắn nói lời này, hàng ngàn lý do đó lại hoàn toàn không còn chút ý nghĩa.

Ánh mắt Hàn Trí Viễn thản nhiên mà nóng bỏng, nháy mắt đã tiêu tan sạch tất cả phẫn nộ của Tần Mạt, trong lòng nàng chỉ còn lại phiền muộn.

Bởi vì nàng không phải là Tần Mạt, cho nên nàng có thể đặt mình ở một góc độ bên ngoài nhìn về chuyện thân thế này, cho nên khi nàng đối mặt với chuyện này, suy nghĩ nhiều nhất chính là phải bảo vệ Tần gia.

Nàng sẽ không thương tâm vì mình không phải con đẻ của Tần Bái Tường và Bùi Hàng cũng sẽ không đau khổ vì mình bị Hàn phu nhân chối từ, nàng hoàn toàn không có tình cảm của con cái với các bậc sinh thành, sao nàng có thể hiểu lý do họ cố chấp chứ? "Cậu về Anh đi." Tần Mạt cuối cùng chỉ nhẹ thở dài, "Cậu vạch chuyện này ra, tôi không trách cậu.

Chỉ hi vọng lần sau khi cậu muốn làm gì, hãy thương lượng với tôi một tiếng.

Dù sao cậu cũng nói, tôi là chị cậu.” "Chị chịu thừa nhận?" Hàn Trí Viễn trước là kinh hỉ, tiếp theo lại không cam lòng mà nói: "Nhưng, chẳng lẽ chị không muốn biết, vì sao họ lại có thái độ kỳ quái này với chị sao?” "Cậu ở đây không có lợi, nếu họ không muốn nói, làm sao cậu hỏi ra được?”Tần Mạt hơi trầm ngâm, "Cậu về trước đi, chuyện này đến khi tôi biết rõ, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu đáp án." Hàn Trí Viễn vẫn không cam lòng, ánh mắt sắc bén của Tần Mạt đảo qua hắn, hắn chép chép miệng, quay đầu đi không tranh cãi nữa.

"Chị phải biết, hai ngày sau em sẽ gọi điện cho chị." Trước khi đi, Hàn Trí Viễn còn dông dài yêu cầu Tần Mạt cam đoan lần nữa, sau đó do dự, "Em có nên đi tạm biệt chú và dì không?" "Bây giờ cậu đừng xuất hiện trước mặt họ, tôi đã rất cảm kích cậu rồi." Tần Mạt phất phất tay, "Không cần tôi tiễn chứ?" Hàn Trí Viễn lúc này mới xoay người ngồi lên một chiếc xe taxi, như hắn nói, đi đến khách sạn trước.

Tần Mạt quay người đi đến cửa hàng của Tần gia, vừa mới đến liền gặp Bùi Hà đang chuẩn bị đóng cửa cuốn.

"Mạt Mạt, Hàn Trí Viễn đâu?" Bùi Hà nhanh nhẹn đóng cửa, cất kỹ chìa khóa, tay xoa xoa hai bên ống quần, đầu quay đi, hữu ý vô tình lướt qua Tần Mạt.

Tần Mạt khẽ mỉm cười, cố để giọng mình nghe thật bình thản: "Con cho cậu ta đi rồi.

Mẹ, mẹ đóng cửa đi đâu à?" "Về nhà, chúng ta về nhà." Bùi Hà bước nhanh, sải bước đến chỗ xe ba bánh, "Mạt Mạt, muốn lên không?" Tần Mạt còn nhớ về mùa đông năm 2006 ấy, nghiêng người ngồi phía sau Bùi Hà.

Chiếc xe này cũng vừa mới mua, sớm không phải là chiếc xe cũ nát năm đó nữa.

Tần Mạt ngồi trên, Bùi Hà mở xe vang vang, có chút hơi xóc, có lẽ xem bằng góc độ của Tần Mạt, bóng lưng bà đã trĩu nặng hơn năm đó.

Chất tóc Bùi Hà không tốt lắm, tóc lưa thưa, tóc đen hoa râm, giống như là gió thổi loạn cỏ.

Bà dùng một chiếc dây cao su buộc gọn phía sau, chỉ có bờ vai gầy yếu.

Tần Mạt ngồi trên xe ba bánh, nhìn bà thao tác, vai khẽ lên khẽ xuống, như mang theo cảm giác già nua.

So với vị Hàn phu nhân thanh lịch trong trang viên ấy, Bùi Hà đúng là hoa khô dưới ánh trời chiều.

Tần Mạt ho nhẹ một tiếng nói: "Mẹ, hai ngày nữa xe gia dụng con mua sẽ được mang đến.” "Cái gì?" Bùi Hà đón gió, tựa hồ không nghe rõ lời Tần Mạt.

"Không có gì, về nhà rồi nói sau." Xe ba bánh vẫn chạy đến tòa nhàBùi Hà im lặng xuống xe, lại đi lên tầng.

Tiếng bước chân vang trên cầu thang, lại từ từ dẫm lên trái tim Tần Mạt, khúc rõ mờ mờ mơ hồ đã đi qua mỗi ngày mỗi đêm hơn ba năm liền.

Mở cửa, vào nhà, Bùi Hà ngồi trên ghế sô pha, không nói được một lời.

Tần Mạt đóng cửa lại, sau đó vào phòng bếp lấy hai chén trà nóng, rồi mới ngồi xuống cạnh Bùi Hà.

"Mẹ, con muốn mua cho mẹ và ba một chiếc xe.

Cũng không quá đắt đâu, là loại MPV hơn mười vạn." Sắc trời khẽ ảm đạm, trong ánh mắt Bùi Hà có tơ máu, bà lẳng lặng quay đầu nhìn Tần Mạt: "Con lấy tiền ở đâu? Mười vạn mà không nhiều?" "Con có tiền nhuận bút." Giọng Tần Mạt vững vàng như thường, ôn ôn nhu nhu, phảng phất mang theo sức mạnh an ủi lòng người, "Mẹ vẫn nói con phải tiết kiệm, nên con không lấy ra dùng.

Mẹ, trong nhà có thể mua xe." "Không cần thiết..." Bùi Hà lúng ta lúng túng nói: "Trong nhà chỉ có một căn phòng nhỏ, có tiền thì để dành sau này mua nhà.

Bây giờ giá nhà ngày càng cao, ba chị em các con về sau có khi còn lên thành phố mua nhà, chúng ta làm lụng nhiều năm cũng chỉ có thể mua căn hộ hai phòng thế này.

Ba mẹ vô dụng, kiếm không được bao nhiêu tiền, cũng chỉ có thể tiết kiệm…” Bà bỗng khép miệng, phảng phất như phát hiện ra, lời này bà không nên nói.

Tần Mạt bưng chén trà nóng đặt vào tay Bùi Hà, mở to hai mắt dịu dàng nhìn bà, giọng nói mang theo kiênàng: “Mẹ, mẹ phải tin vào khả năng của con.

Bây giờ con còn chưa tốt nghiệp, không vội nói chuyện mua nhà.

Cho nên hiện trên tay con có tiền, thì nên cải thiện cuộc sống trong nhà, Con là một thành viên trong nhà, con là con gái của mẹ và ba, mẹ không để con hiếu kính hai người sao?” Tay Bùi Hà bưng trà khẽ run run, bà vội cúi đầu uống một ngụm trà, giọng hơi khàn: "Mạt Mạt, con biết không?" "Không, con chẳng biết gì cả.

Hàn Trí Viễn nói giám định nọ kia, căn bản sẽ không có ý nghĩa gì." Tần Mạt hơi thấp giọng, "Trừ phi, hai người không muốn đứa con này." "Sao có thể?" Bùi Hà cuống quít buông chén trà xuống, một đôi tay nâng lên liền muốn ôm lấy Tần Mạt, nhưng đến nửa đường lại đổi hướng, chỉ nắm lấy hai tay nàng.

Tay Bùi Hà lạnh buốt, lòng bàn tay có chút ướt mồ hôi.

Tần Mạt thỏa mãn mỉm cười: "Mẹ, thế này không phải rất tốt sao?" Mắt Bùi Hà hơi dời xuống, vẫn có chút khẩn trương đờ đẫn rồi lại dịu xuống.

"Đúng rồi, ba đâu? Ở đâu ạ?" "Ông ấy..." Bùi Hà cắn răng một cái, "Mạt Mạt, con thật không muốn biết chuyện…?" "Chuyện này?" Tần Mạt cười nhạt, "Con không có hứng thú với chuyện của người lạ." "Mạt Mạt..." "Mẹ, con kể cho mẹ vài chuyện vui ở trường Bùi Hà đến cuối cùng cũng không nói Tần Bái Tường đi đâu, nhưng Tần Mạt cũng đoán ra được, đơn giản là liên quan đến thân thế của nàng.

"Mẹ, mẹ nghĩ thế nào về cuộc sống sau này của chúng ta? Nguyện vọng của mẹ là gì, nói thử đi?” Nói chuyện phiếm với Tần Mạt một lúc xong, tinh thần của Bùi Hà cũng khá hơn, bà ở cạnh đứa con gái nuôi lớn mười tám năm, thói quen nhiều lời lại nổi lên.

"Mẹ à, thật ra cũng không hi vọng các con sẽ làm gì xuất sắc, sau này chỉ cần có thể mua được nhà xe, ngày ngày bình an, không gặp khó khăn, thế là đủ rồi.” Bùi Hà nheo mắt lại.

“Nhưng ý chí của chị con rất lớn, về sau sự nghiệp còn không biết sẽ mất nhiều công sức thế nào.

Ai.

Con gái thật ra không cần mạnh mẽ, phải là Tiểu Chí có chí khí như chị con mới tốt.” Tần Mạt cười nói: "Chị cả tự cố tự lập, cũng không phải là không tốt." "Còn nói chị cả con mạnh mẽ, con thì có khác gì? Con lại còn ra vẻ mạnh mẽ hơn chị con, tuổi nhỏ đã biết kiếm tiền, trước kia là làm công ở quán trà, sau lại viết văn gì đó.

Con học mấy thứ mà chúng ta một điểm cũng không hiểu, cũng không biết cả ngày chỉ có sách vở như vậy, về sau… về sau tìm ai rước con đây!” "Mẹ, con còn chưa tốt nghiệp đại học, mẹ đã lo con không có người lấy?" "Không phải con bị chị con nhiễm tính rồi chứ?" Bùi Hà nói rồi vẻ mặt lo lắng, "Năm nay nó cũng hai mươi hai tuổi rồi, đến bây giờ còn để mắt.

Theo thời của chúng ta, hai mươi tuổi còn không đi tìm, chỉ có ế!” "Mẹ, thời đại bây giờ khác rồi." "Mẹ cũng không giục nó tìm bây giờ, nhưng nó nói với mẹ, nói nó nhìn ai cũng không vừa mắt, chỉ muốn tự do, đợi ba mươi tuổi hẵng nói! Mẹ có thể không vội sao? Mẹ còn tưởng khi nó hai lăm là có thể được ôm cháu ngoại rồi, muốn ba chị em các con có tương lai, về sau mẹ và ba con không cần làm việc nữa, chúng ta chỉ chuyên tâm bế con của các con.” Bùi Hà nói, vẻ mặt lại ước mơ: "Trước là chị con, sau là con, rồi đến Tiểu Chí.

Mười mấy năm nữa, chờ khi mẹ và ba con già rồi, trở về quê hương, chăn gà chăn vịt, khi rảnh thì vào nội thành.

Sau đó nói với đại thẩm bác gái hàng xóm, khen con nhà tôi đều rất giỏi.” Bà nói dông dài, lại mang theo vài điểm đơn giản, nhưng ánh mắt lại đọng lại tình cảm đơn thuần tinh khiết có chút ngây thơ.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vẫn có thể mơ mộng.

Nhưng giấc mộng của bà, lại chỉ đơn giản như thế.

Tần Mạt có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó: Bùi Hà kéo bao lớn bao nhỏ, đi ra từ dòng người trong trạm xe, bà ngày càng già đi không hề thu hút, nhưng ánh mắt bà lại ngập tràn hạnh phúc và mong đợi.

Bà đang nghĩ, trứng chim trong túi có thể chia cho các đứa cháu bao nhiêu, hoặc là thịt bà mới làm có mùi vị như các đứa cháu thích không.

Sóng người nhấp nhô, phản chiếu năm tháng.

"Mẹ, mẹ muốnBùi Hà im lặng một hồi, mới cười nói: "Muốn về, rất nhiều năm đã không về, nhưng có điểm khó." Bà đứng dậy đi vào nhà bếp, "Mạt Mạt, mẹ làm cơm trưa cho con." "Mẹ, để con giúp mẹ." "Mạt Mạt, con nói về sau nếu vừa vào phòng bếp đã thấy phiền, ai dám cưới con?" Tần Mạt bất đắc dĩ đứng cạnh cửa phòng bếp, cũng biết rõ công lực sát thủ của mình với nhà bếp, không dám nói muốn giúp đỡ gì đó nữa.

"Mẹ, mẹ thấy con độc thân thì thế nào?" "Bỏ bỏ! Cái gì không học, học chị con ngụy biện! Con muốn độc thân đến lúc nào? Giống chị con, ba mươi tuổi mới nhắc lại? Không thể được, các con mà không chịu đi tìm, thì đi xem mắt cho mẹ!” Tần Mạt đưa tay day thái dương, thở dài một tiếng.

Thật ra trong lòng nàng, hôn nhân gia đình là vô cùng quan trọng.

Nói thật ra, Tần Mạt còn truyền thống nhiều hơn cả Bùi Hà.

Dù sao cũng phải làm, nhưng sao nàng lại do dự? "Mẹ, muộn thêm chút được không?" "Là chị con nói bây giờ độc thân gì đó, mẹ cũng không giục nó.” Bùi Hà cắt củ cải, tiếng dao và thớt chạm nhau, vang cách cách: “Trước khi hai lăm tuổi các con phải tìm được đối tượng, nếu chậm hơn, chỉ sợ mẹ và ba con không có thời gian…” Một câu nói bình thường như thế, lại lộ ra thương cảm không nói nên lời.

Năm tháng nào có buông tha con người, họ có thể phí hoài thời gian được bao lâu? Tần Mạt đau xót trong lòng, nàng biết rõ Bùi Hà là bị chuyện của Hàn Trí Viễn kích động.

"Mẹ, con sẽ khuyên chị cả." Tần Mạt lặng lẽ nắm chặt bàn tay thành quyền, dưới đáy lòng thở dài, nàng đã sớm biết không có loại tự do nào là không trói buộc, con người trên đời cũng không thể chỉ nói chuyện tình yêu mà không nói đến những thứ khác.

Nếu như tình yêu là xây dựng trên nền tảng của sự tổn thương, thì buông tay cũng thế.

Cho nên lúc trước, Tần Mạch cuối cùng đã bỏ qua trách nhiệm với Vịnh Sương, nhưng hiện giờ, Tần Mạt cũng nên vì gia đình này mà gánh vác vài thứ.

Đây không phải là cuộc sống vây hãm, mà là tình cảm tình yêu ích kỷ, trong lòng Tần Mạt đã thỏa hiệp có thể làm tất cả vì tình thân.

Nàng đã đi qua sự khó khăn của thời gian, nàng nguyện ý dùng dũng khí để thử nghiệm cuộc sống mới.

"Mẹ, con sẽ tìm được trước hai lăm tuổi, mẹ có thể rút lại ý nghĩ xem mắt không.” Nàng khẽ cười một tiếng, sau tiếng cười là phiền muộn, chỉ có nàng mới biết.

Phảng phất như đánh mất cái gì, lại phảng phất trong lòng như nảy ra một mầm mới.

Mầm mới uốn lượn, kéo dài vẽ nên cảnh tượng mông lung.

Quyết định này cũng không khó khăn như Tần Mạt tưởng, cũng không hề đột ngột.

Nàng đã tính toán từ lâu, sớm không muốn trốn tránh nữa.

Chỉ hạ quyết tâm, thực hiện thì có rất nhiều khó khăn phải đối mặt.

Bùi Hà vừa xào rau, giọng cũng có vài phần vui mừng: "Mẹ thấy hai chị em các con, đều ý chí quật cường.

Mỗi lần mẹ muốn nói với Đình Đình cái gì, nó lại ngụy biện rất nhiều, khiến mẹ không nói được một câu.

Để con khuyên nó có khi là hơn.” Tần Mạt cười cười: "Mẹ, con vào toilet." Nàng trốn trong nhà cầu gọi điện thoại cho Tần Vân Đình: "Chị, khi nào chị có thời gian về được?" Tần Vân Đình bên kia có chút nôn nóng: "Trong nhà cuối cùng có chuyện gì?" Tần Mạt do dự một chút, vẫn nói: "Chị về rồi em sẽ kể với chị.

Đúng rồi, đừng về Thiệu Thành, đến thành C, chúng ta cùng về quê!” "Về quê?" "Em không nhớ rõ đường, chắc chị còn nhớ chứ?" Tần Vân Đình cười khổ nói: "Núi nhỏ, chín đường tám khúc, sao chị nhớ rõ được? Mạt Mạt, em muốn về quê làm gì?" "Chị, nếu như em nói, em không phải con đẻ của ba mẹ, chị nghĩ gì?" "Mạt Mạt, em đùa à?" "Em không lấy chuyện này ra đùa đâu." Bên kia trầm mặc nửa buổi, Tần Vân Đình thấp giọng nói: "Em muốn về quê, là nghi ngờ chuyện này sao? Sao em lại cho rằng, em không phải..." "Qua nói không rõ." Tần Vân Đình trầm giọng xuống: "Chị về liền, ngày kia sẽ về!"