Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 12: Bầu trời xanh




Tần Mạt về nước, Phương Triệt tiễn nàng đến sân bay Heathrow London.

Hắn đặt trò chơi như đã hứa vào trong túi Tần Mạt, trong đám đông, chỉ nói một câu “bảo trọng”.

Tần Mạt xách va ly, bước chân đi, lại đặt va ly xuống, đưa tay nhẹ đặt sau lưng Phương Triệt, ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Giữ gìn thân thể, chờ ngày trở về."

Một thoáng máy bay cất cánh kia, lại khiến Tần Mạt nói ra một câu phá vỡ khoảng cách ngàn năm kia, phát hiện ra khoảng cách ở thế giới này không còn là thiên sơn vạn thủy nữa.

Ngay cả khi đối diện, ai biết một bài Thanh Ngọc Án lại gần trong gang tấc hay là xa tận chân trời?

Nàng ném chuyện của Hàn phu nhân ra sau đầTần Bái Tường và Bùi Hà không nhắc đến chuyện này nữa, nàng quyết định để tờ giám định kia mãi mãi phủ bụi.

Cambridge để lại trong hồi ức là một mảnh trời chiều lả lướt, màn đêm buông xuống, dù không có ánh trăng, cũng có sao đầy trời. Nước khẽ gợn sóng, chảy ngược dòng, lại là bở cỏ xanh rải cát.

Đêm hôm đó Tần Mạt không trực tiếp về ký túc xá, nàng tìm một khách sạn ở Thành C nghỉ ngơi thu xếp, sau khi ngủ một đêm, hôm sau mới về trường, sau đó chạy đến tiết luận văn thứ tư. Nàng lặng lẽ tìm một chỗ ngồi ở cuối lớp, bên cạnh là một nam sinh cầm tiểu thuyết mắt mở to, nhìn nàng ngồi xuống lúc giữa tiết, còn mỉm cười ngẩng đầu như nói “Mình hiểu mà.”.

Người trong phòng học có vẻ ủ rũ, giảng viên trên bục cũng mệt mỏi.

Tiết luận này vốn rất ít được chú ý, bài giảng luôn nhàm chán. Thầy giáo môn này đã sớm luyện thành sức chống cự mình đồng da sắt, lên lớp chỉ có giảng bài.

Giờ tan học đến thật nhanh, thầy Tống trên bục bỗng vui trở lại, đứng dậy điểm danh.

Ông lộ ra nụ cười thân thiết, lời nói có chút âm trầm: “Các em học sinh, thầy cũng biết các em không thích môn học của tôi, tôi cũng không yêu cầu các em tiết nào cũng đến, tóm lại về sau tôi không điểm danh định kỳ nữa, các em dùng xác xuất đi, vắng ba lần điểm danh, thì học kỳ này tôi đánh rớt cả lớp!”

Trong phòng học nhất thời toàn tiếng kêu rên, còn có rất nhiều người vui mừng vì mình không trốn tiết này.

Tống Quân cũng lo ở dưới thế nào, ông hắng giọng bắt đầu điểm danh. Phía dưới im lặng một mảnh, cả đám dỏng tai nghe tên mình, chỉ sợ không để ý, lại bỏ qua mất tên mình.

"..."

"Trương Hinh Linh!"

"Có!"

"Tần Mạt!"

Tần Mạt đang muốn đáp, Tiền Hiểu ngồi hàng trước bỗng đứng lên nói: "Thầy à, Tần Mạt xin nghỉ còn chưa về!" Nàng nói rất nhanh, không ngừng một khắc nào.

Tống Quân nheo mắt cười một chút: "Cớ này không tệ, các bạn học xin tiếp tục phát huy sức tưởng tượng, tiếp theo..."

"Đợi một chút!" Tần Mạt vội đứng lên. Nàng ở đây, sao lại bị ghi vắng chứ, thế thì quá oan uổng, "Em là Tần Mạt." Nàng giơ tay, "Thầy, em đến rồi."

Tất cả học sinh cùng cười vang.

Vẻ mặt Tần Mạt rất trấn định, nhưng nàng càng trấn định thì động tác của nàng lại càng buồn cười.

Phối hợp với vẻ mặt và động tác của nàng, một đám học sinh rảnh rỗi liền thì thầm: "Các đồng chí thật khổ cực!"

Thế là tiếng cười lại vang, không lâu sau, Tần Mạt liền có nhiều hơn một ngoại hiệu "Lãnh đạo".

Tống Quân lúc ấy chỉ cười tít mắt mà nói: "Em chính là Tần Mạt? Nhân viên của em ghi lại, không phải em đã xin nghỉ

Tiền Hiểu nhất thời á khẩu, lần đầu dùng vẻ mặt kính mến trông chờ nhìn Tống Quân trên bục, nhận ra giảng viên trẻ tuổi này lại có tính phúc hắc như thế. Nàng lặng lẽ rơi lệ trong lòng: “Ngài cũng biết Tần Mạt xin nghỉ rồi mà, ngài còn điểm danh cậu ấy, ngài còn nói tôi kiếm cớ, ngài cảm thấy phản ứng của chúng tôi rất hay sao?"

"Em vừa mới về, thầy Tống."

Tống Quân rất hài lòng: "Vừa về liền đến tiết của tôi, chậc chậc, xem ra lát nữa tôi phải đi mua sổ xố mới được."

Sắc mặt Tần Mạt nghiêm nghị, vẻ mặt rất đứng đắn nói: "Thầy, em đề nghị thầy mà mua sổ xố thì phải mua sổ xố hợp pháp, vi cống hiến cho sự nghiệp phúc lợi của Trung Quốc."

Tống Quân: "..."

Chẳng lẽ tôi không mua xổ số hợp pháp sao?

Tiếng lòng hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, tiếng chuông tan học đã vang lên.

Rất nhiều học sinh oán hận việc điểm danh này liền ầm ĩ chạy ra ngoài, kiên quyết không nể mặt thầy Tống, lại còn có người rối rít giục Tống Quân điểm danh nhanh lên, không có sẽ trễ giờ tiết khác.

Tiền Hiểu cơ hồ như chạy ra sau phòng học, kéo tay Tần Mạt ra ngoài.

Nàng vừa thở phì phò vừa cảm thán: "Thằng nhãi Tống Quân này không có tiếng tăm gì lâu như thế, chúng ta đương nhiên coi lão là quả hồng mềm rồi. Không ngờ lại là tiếu lí tàng đao, trước thì giả vờ yếu đuối, lại ra đòn chí mạng ở điểm quan trọng! Thâm thật!"

Tần Mạt gật đầu: "Hiểu Hiểu, thành ngữ và từ hình dung của cậu ngày càng tiến bộ, thầy dạy văn của chúng ta chắc chắn rất vui mừng."

"Đó là, mình là kỵ binh xuất đao thương ra thôi!" Tiền Hiểu hưng phấn kéo Tần Mạt, "Mạt Mạt à, cuối cùng cậu đã về! Mình ăn mì tôm ăn rất là khổ, cậu mau khao đi!" Nàng chớp mắt, như con mèo đói.

Tần Mạt vuốt tóc nàng, có vài phần yêu chiều cười nói: "Cậu lười lắm a, mỗi ngày đều ăn mì tôm, còn muốn mình về khao cậu, cậu làm chuyện gì đáng dể mình khao chứ?"

Mắt Tiền Hiểu trong suốt: "Mình một ngày không gặp cậu là như xa cách cả ba thu, mình nhớ cậu mà đau lòng, mình nhớ cậu mà gầy yếu, lòng mình sáng như trăng rằm, tình cảm của mình chân thành tha thiết, cậu cậu…. cậu…” Nàng kéo dài giọng: “Chẳng lẽ cậu không nên khao mình sao?”

Bên cạnh có người đi qua, Tiền Hiểu quay đầu đi lập tức.

Tần Mạt không nhịn được cười lớn, bụng cười đến quặn lại.

"Mình thấy cậu không phải nhớ mình, mà là nhớ mình giúp cậu đi mua cơm!” Tần Mạt nắm tay nàng: “Đi, cùng mình đến nhà ăn, hôm nay nói gì cũng không giúp cậu mua cơm đâu, bỏ cái lười nhác của cậu đi!!”

Tiền Hiểu buồn rười rượi, đi theo Tần Mạt đến nhà ăn số mười lăm gần đó.

Bốn người phòng các nàng, Trương Hinh Linh luôn có thể hô bạn gọi bè, khi đi ăn cũng đi cùng một nhóm tái, sau khi về phòng lại thao thao bất tuyệt giảng về kinh nghiệm của nàng mỗi ngày, Vương Tử Dục lại chỉ im lặng, lạnh lùng phiêu phiêu đãng đãng, ai cũng không ép nàng vào đúng thời gian biểu được.

Chỉ có Tiền Hiểu và Tần Mạt là bình thường, nhưng nàng lại chơi game và đọc tiểu thuyết, bình thường chỉ cần không ra ngoài là xây tổ trong phòng vọc máy tính. Cho nên Tần Mạt trở thành người đơn độc, ngoài ngày thành lập trường lộ mặt, chủ yếu cũng không ai để ý đến sự biến mất của nàng.

"Mạt Mạt, cậu nói xem tuần đó đã làm những gì? Thần thần bí bí, còn không nói với bọn mình." Tiền Hiểu nhìn miếng thịt bò, oán hận băm băm.

"Mính sợ nói ra sẽ dọa các cậu." Tần Mạt khẽ mỉm cười.

"Nói đi! Mình luyện đến đỉnh rồi!" Tiền Hiểu tiếp tục nhìn nàng với vẻ mặt thấy chết không sờn.

"Mình đến Anh du lịch một chuyến, tin không?"

"Nói đùa..." Tiền Hiểu cong miệng, "Cậu đừng hòng lừa mình!"

"Tiền Hiểu!" Bỗng một giọng nam mang theo nụ cười vang lên bên cạnh hai người, Tần Mạt vừa quay đầu nhìn xem người đó là ai, Tiền Hiểu đã như con mèo bị dẫm đuôi, xù lông lên, sau đó dùng tốc độ chạy trăm mét siêu việt bốc hơi mất.

Tần Mạt nâng tay day day thái dương, quay đầu đánh giá kẻ đầu sỏ làm Tiền Hiểu xù lông.

Người đến cao lớn, mặc áo lửng trắng, mở nút thắt, lộ ra áo len trắng bên trong nhìn dáng vẻ khá đẹp trai. Dùng ngữ điệu của Tiền Hiểu mà nói là: “Người này ngụy trang làm bạch mã, vô cùng ít tiền.”

Tần Mạt cảm thấy người này quen mắt, suy nghĩ hết sức cũng nghĩ ra: "Anh chính là sư huynh bị Tiền Hiểu mời nhảy trong vũ hội?"

Bạch Mã sư huynh nâng tay nhẹ hất sợi tóc trên trán, nhìn Tần Mạt lộ ra nụ cười thận trọng, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe nói: "Sư muội khách khí rồi, phải là anh mời Tiền sư muội mới đúng. Chúng ta cũng quen nhau rồi, anh là Thường Hoa An, xin hỏi danh tính sư muội là gì?"

Đừng nói đến cách dùng từ khôi hài của người này, nghe đến tên hắn, đã khiến Tần Mạt không thể nhịn được, xì một tiếng rồi bật cười.

Phàm đã xem qua oan gia Đường Bá Hổ điểm Thu Hương sẽ không quên, Đường Dần (tên tự của Đường Bá Hổ) bán mình vào Hoa phủ làm nô từng bị đặt tên là “Hoa An”. Thật không may, tuy Tần Mạt chỉ đến thời đại này được ba năm, nhưng nàng cũng đã xem bộ phim này.

Riêng tên người này là Thường Hoa An đã buồn cười rồi, vẻ mặt và giọng điệu khi hắn nói chuyện, lại khiến người ta còn cảm thấy buồn cười hơn cái tên Hoa An. Nhưng hắn cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, chỉ thấy hài hài. Tần Mạt không thể không cười, nàng cũng rõ một điểm, vì sao Tiền Hiểu khi nghe thấy giọng Thường Hoa An lại chạy trốn nhanh như thế.

"Quý danh à..." Tần Mạt đứng lên, rất có phong độ bắt tay với hắn, "Tôi họ Tần, tên là Mạt, rất hân hạnh được quen biết sư huynh."

Thường Hoa lẳng lặng nắm tay Tần Mạt, nửa ngày không buông ra. Cho đến khi Tần Mạt dùng ngón cái bấm hắn một cái, hắn mới như bị điện giật rút tay về.

"Tần sư muội à!" Thường Hoa An đổ mồ hôi lạnh trên trán, "Em cũng không vừa đâu, sau này em không dám giả vờ phong độ trước mặt em nữa, ban văn của các em toàn cao nhân, ngữ khí và tư thế nói chuyện này… Tạm biệt sư muội!” Hắn phất tay, như bị lửa thiêu sau mông, chạy ra khỏi nhà ăn,

Tần Mạt nhìn bóng lưng hắn, lại cảm thấy hắn và Tiền Hiểu đúng là một đôi dở hơi, tư thế trốn chạy cũng thống nhất như thế, đúng là xứng đôi vừa lứa.

Ở cửa xuất hiện một bóng người, nhìn dáng vẻ là Giang Viễn Hàn. Hắn duỗi chân khiến Thường Hoa An lảo đảo, lại nắm lấy tay Thường Hoa An kéo đến cạnh nhà ăn, xoay người nhìn Tần Mạt đầy ý vị.

Tần Mạt nghi ngờ lắc lắc đầu, không ngờ lại gặp Giang Viễn Hàn, cũng không biết có phải hắn uống nhầm thuốc không, vẻ mặt cổ quái như vậy.

Từ sau ngày kỷ niệm thành lập trường, Tần Mạt rất hiếm khi thấy Giang Viễn Hàn, thỉnh thoảng nghe nói đến hắn, cũng là có người tò mò về “Giang cỏ nhỏ đã múa kiếm thế nào ở đại hội…” vân vân.

Tiết buổi chiều là giờ văn học của Kha Hạ, sau khi tan học Tần Mạt đến nói chuyện với Kha Hạ, rồi mới về mở quà tặng.

Quà là Casey tặng, một bộ đồ ăn tinh xảo bằng bạc của Anh Quốc. Về phần nàng, cũng tặng cho Kha Hạ hồng trà ở Anh, đương nhiên, quan trọng là nàng đã viết xong luận văn, nhất định phải đưa cho Kha Hạ

Kha Hạ đã sớm nói chuyện điện thoại với Casey, với việc Casey khen Tần Mạt có vài phần đắc ý. Ông lại hỏi thăm Tần Mạt về Cambridge, về luận văn, nói là muốn xem kỹ mới đánh giá.

Khi đi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Kha thì tiết tự học tối cũng xong rồi, Tần Mạt không đến lớp nữa, đi thẳng về phòng ngủ.

Đi trên đường mòn trong rừng, trong đó có vài sinh viên lớp cao không học giờ tự học và vài tân sinh mới đến. Tần Mạt đi trong gió đêm, tuy cảm thấy có chút lạnh, nhưng nàng đi thẳng lưng, hung bạo áp chế ý muốn co người lại, thân thể không ngờ lại dần ấm áp lên.

Chờ đến khi Tần Mạt trở về phòng ngủ mới phát hiện, Tiền Hiểu sớm đã bỏ giờ tự học, ôm túi chườm nóng ngồi trước máy tính chơi game. Nàng mang theo điện thoại, vừa hô to gọi nhỏ bên gõ bàn phím vừa mở giọng bang chiến với người ta qua phần mềm. Tần Mạt ít nhất cũng có tuổi đời hai năm chơi game online, tuy không thể trở thành cao thủ, cơ bản vẫn hiểu không ít.

Nàng ngồi bên cạnh, cũng mở máy tính ra, đọc đĩa của Phương Triệt tặng, xem trò chơi gì mà Phương Triệt nói chơi rất hay.

Quá trình load khá nhanh, khi đến tám mươi phần trăm bỗng dừng lại, tiếng nước chảy bỗng truyền ra từ bên trong, Tần Mạt chỉ thấy hơi nước trong hồ sâu mờ mịt, sau đó màn hình sáng lên. Đó là một bức tranh thủy mặc mờ, dần dần hiện rõ, mây rực rỡ, hoa đào tươi sáng, tiếng chim cao vút, chút chít chút chít, uyển chuyển hòa hợp.

Trò chơi này quả nhiên khác lạ, căn bản không giống với mini game, hình ảnh đẹp như game online nổi tiếng bây giờ, đồ họa trò này còn có vẻ hơn một bậc.

Lòng tò mò của Tần Mạt nổi lên, chỉ thấy hình ảnh lưu chuyển, dưới gốc hoa đào có một người tóc đen áo xanh múa bút vẩy mực, nét mực đậm nhạt, một hàng chữ to: "Ai rửa chín tầng trời xanh, ngày mai cùng ta lên đỉnh Thiên sơn."

Sau đó chữ viết dần nhạt đi, cuối cùng lại mở ra một hình ảnh mới bên trong.

Tần Mạt chọn một nhân vật nữ, cũng coi như đã hiểu, thì ra Phương Triệt làm trò chơi mới theo kiểu nhập vai.

Khác với thể loại nhập vai bình thường là, trò chơi này còn có câu chuyện xuyên suốt, nhưng mỗi người đều là vai chính. Với một câu chuyện, vì khác góc độ tham gia, lựa chọn đường khác nhau, cho nên có vô số cảnh tượng.

Tần Mạt vừa nhìn trò chơi liền sợ hãi than, vô số lộ tuyến thiết kế tinh diệu đan xen như thế, có qua được không? Chỉ sợ tuyến đường này trên thực tế có vô số ngã rẻ, nhưng trò chơi này có thể cho người chơi hàng vạn hàng nghìn ảo giác, bản thân nó đã là một loại thành công rồi.

Lần đâu nàng chọn người áo xanh, thân phận trong truyện là một nữ sát thủ.

Hai nước giao chiến, nữ sát thủ Thu quốc phụng mệnh tiếp cận Đại tướng quân Tiêu quốc Hoàn Ngưng, ăn cắp quân cơ rồi thậm chí là ám sát.

Tần Mạt đối thoại với NPC (Non-player character) trong trò chơi, lần lượt làm nhiệm vụ, sau đó lựa chọn. Lại làm khảo nghiệm của Hoàn Ngưng, áo xanh được sự tin tưởng của hắn, thậm chí còn được hắn yêu ngoài ý muốn.

Chiến tranh bắt đầu, cô gái phải lựa chọn. Giữa tình yêu và lòng trung thành với quốc gia, dù chọn thế nào cũng là phản bội. Đến khi lựa chọn điều cuối cùng, Hoàn Ngưng chỉ nói một câu thế này: “Thay vì lưỡng lự, chi bằng để ta giết ngươi.”

Cô gái trong trò chơi còn chưa kịp lựa chọn, thương của Hoàn Ngưng đã đâm đến.

Hình ảnh quá chân thật, âm nhạc bối cảnh quá thê mỹ, Tần Mạt cơ hồ như di chuột theo bản năng, phát động kỹ năng, sau đó đâm kiếm vào lồng ngực tướng quân áo bào trắng kia. Ba thước xuyên qua tim, máu từ từ nhuộm đỏ chiến bào của hắn.

Tần Mạt buông chuột ra, ngón tay có chút đông lại, trong lòng khó chịu không hiểu.

Tuy biết đây chỉ là một trò chơi nhập vai, nhưng Hoàn Ngưng lại nói: “Để nàng chọn có giết ta hay không, chi bằng không thể không giết.”

Hắn nhắm mắt, qua đời.

Tiếng nước chảy tràn vào tất cả thính giác của Tần Mạt.

Tần Mạt thở dài một tiếng, cũng không biết sao có thể làm một trò chơi như thế. Với bản lãnh giao tiếp với người khác bằng lạnh lùng của Phương Triệt, lại có thể tạo ra một nhân vật như thế trong trò chơi?

Hai sự lựa chọn, nhưng cô gái đều không thể chọn.

"Hiểu Hiểu." Tần Mạt đặt tai nghe xuống, nghiêng người đến bàn gần đó, nâng tay đẩy Tiền Hiểu. Thấy đã buông tai nghe từ lúc nào, chỉ im lặng ngẩn người nhìn màn hình.

"Ừ?" Tiền Hiểu quay đầu, chớp chớp mắt, "Mạt Mạt về lúc nào thế? Tan học rồi à?"

Tần Mạt nâng tay nhìn giờ: "Tan học, nhưng các mọi người chưa về." Nàng nói mọi người, tự nhiên là chỉ Trương Hinh Linh và Vương Tử Dục.

"Chưa về..." Tiền Hiểu ngây người một chút, lại dụi mắt, "Chưa về càng tốt."

Tần Mạt dời ghế đến gần Tiền Hiểu, đưa tay vuốt tóc nàng, sau đó nghe nàng kháng nghị: "Buông ra buông ra! Không thấy tóc mình xơ lắm rồi à?"

Tần Mạt buông nàng ra, mỉm cười : "Bây giờ tỉnh chưa? Thế nào? Chơi đến phát điên à?"

"Không có, chỉ có chút không vui." Tiền Hiểu thở dài, ưu sầu nói, "Có phải trên mạng, ai cũng diễn kịch không? Cho nên có thể đem tình cảm ra làm trò đùa?”

"Bất đồng khái niệm thôi, chỉ là trò chơi, đừng nghĩ nhiều."

Tiền Hiểu cong môi lên: "Không phải đời người là trò chơi sao? Đời người là trò chơi, mình có thể không chơi sao? Mình chơi game online cũng không nổi, sao có thể viết ra kịch bản của đời mình?”

Tần Mạt bị cách nói này của nàng làm tức cười, bỗng nghĩ đến trò chơi xuyên qua, lại im lặng.

Thật lâu sau, Tiền Hiểu vứt tai nghe ra, rơi trên mặt đất.

Tần Mạt hốt hoảng bừng tỉnh, cúi đầu hỏi Tiền Hiểu: "Quá khứà hiện tại, cái nào quan trọng hơn?"

Tiền Hiểu trợn mắt: "Xin cậu hỏi vấn đề chuẩn mực một tý được không? Có phải là nói nhảm không thế, đương nhiên là hiện tại quan trọng hơn rồi!"