Sắc trời lại có chút u ám, Phương Triệt đi ra từ phòng thí nghiệm lúc hơn bốn giờ chiều, khi đến nhà Casey, Tần Mạt đang dịchư liệu chữ tiểu triện cùng Casey.
"Anh đến rồi?" Tần Mạt ngồi cạnh bàn, đầu cũng không ngẩng liền chỉ vào giá sách cạnh giường.
“Gấu Teddy này cho anh.
Về sau khi ngủ anh đừng ôm máy tính nữa, ôm nó mà ngủ, nhớ phải nghỉ ngơi tốt.” Phương Triệt chuyển tầm mắt, liền thấy một con gấu nâu cao một thước đặt trên giường.
Chú gấu nhung này có bộ lông mềm mại như nhung mặc áo lá sen may ô, trên còn gài chiếc nơ hình con bướm, tạo hình vô cùng đáng yêu.
Khóe miệng Phương Triệt nhất thời có chút giật giật, hắn thật sự không biết nên khóc hay nên cười, đến cuối cùng là muốn biểu đạt vẻ mặt vui sướng hay phẫn nộ.
"Mạt Mạt, em...
để con gấu lớn này cho anh?" Tần Mạt ngẩng đầu: "Tất nhiên là cho ngươi.
Thế nào? Anh không thích con gấu à? Vậy thì em đổi con khác cho anh? Trong cửa hàng còn có ếch, con khỉ, cá voi, còn có mèo, chó đốm vân vân, rất nhiều chủng loại, anh thích loại nào?" Phương Triệt im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn rất trầm ổn nói: "Không cần, cái này là tốt rồi, tối muộn anh sẽ ôm về." Tần Mạt gật đầu: "Nhìn dáng vẻ không tốt của anh, dưới mắt còn có quầng thâm, anh sớm cải thiện giấc ngủ đi, nói theo thông thường, chính là ăn ngon ngủ tốt mới học hành được.” Phương Triệt thoáng hiện lên nét vui mừng trên mặt, hắn đi đến mép giường, nâng tay nhẹ nhàng vuốt đầu gấu lớn.
Không lâu sau, Hàn Trí Viễn liền gọi điện71;n.
Giọng hắn mang theo kích động, giục Tần Mạt mau đến gặp hắn, địa điểm vẫn là quán cà phê hôm qua.
Casey ở lại nhà, Phương Triệt và Tần Mạt cùng đi gặp Hàn Trí Viễn.
Hàn Trí Viễn lúc ấy hoàn toàn không khách sáo, câu nói đầu tiên chính là: "Tuy là giám định tư nhân, không được sự cho phép của luật pháp, nhưng người làm giám định tuyệt đối có thể tin được.
Chị Tần Mạt, chị đúng là chị ruột của em!" Hắn đứng lên từ chỗ ngồi, không đợi Tần Mạt ngồi xuống đã đứng dậy đón nàng, nắm lấy hai tay nàng.
Tần Mạt đem tầm mắt chuyển đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nơi đó đặt một chiếc túi giấy dai, tư liệu ở bên trong.
Hàn Trí Viễn vội vàng đặt túi giấy lên tay Tần Mạt, lại kéo Tần Mạt ngồi xuống, đến bên cạnh Phương Triệt, không ít nhiều hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Nhưng Phương Triệt gật đầu hỏi thăm hắn, tự giới thiệu nói: "Xin chào, tôi là Phương Triệt, bạn Tần Mạt." Hàn Trí Viễn sửng sốt một chút, nhìn Tần Mạt lại nhìn Phương Triệt, mới cười cười nhiệt tình nói: "Anh Phương Triệt, mời anh ngồi, mời ngồi." Phương Triệt cũng khá hưởng thụ tiếng ‘anh’ này, gật gật đầu thoải mái ngồi xuống.
Tần Mạt lướt qua vài thuật ngữ chuyên môn trên văn kiện, nhìn thẳng vào kết luận, kết quả giám định đúng là ‘mẹ con’, nàng lại đưa văn kiện cho Phương Triệt, Phương Triệt mơ hồ xem một lần, liền hỏi: "Em có quyết định "Em cảm thấy không sao cả." Tần Mạt nhìn Hàn Trí Viễn, "Cậu có ý kiến gì?" Hàn Trí Viễn kích động đứng lên, liên tục nói: "Sao có thể không sao cả? Sao chị có thể không sao cả chứ?" Hắn vẫy gọi phục vụ, tùy tiện gọi ba tách cà phê, lại chăm chú nhìn Tần Mạt.
"Gia đình tôi bây giờ rất tốt." Tần Mạt nhìn chàng trai da trắng mắt xanh trước mắt, thật không thể tưởng tượng nổi hắn là em trai cùng mẹ khác cha với mình, trong lòng nàng, chỉ có Tần Vân Chí mới là em trai, về phần Hàn Trí Viễn, nàng chỉ cảm thấy xa lạ.
Hàn Trí Viễn bỗng đổi khẩu khí, có chút nản lòng nói: "Chị, em biết chị còn hận mẹ, nhưng nếu chị nhìn thấy dàng vẻ của bà bây giờ, chị sẽ..." Hắn nắm chặt tay, "Dù thế nào, chị cũng phải đi gặp mẹ cùng em, được không?" "Bà ấy ở đâu? Bây giờ lên đường, bao lâu mới có thể gặp bà ấy?" Hàn Trí Viễn vội gọi phục vụ lại gần tính tiền, sau đó kéo tay Tần Mạt đi ra ngoài, vừa đi vừa nói nhanh: "Nhà em rất gần đây, ở ngoại thành London.
Bây giờ lái xe đi, không hơn một giờ là đến.
Em không có bằng lái, Nhưng em đã xin học trưởng Tạ Sơ Lãng giúp đỡ." Phương Triệt không nhanh không chậm theo sát phía sau bọn họ, lại cùng lên xe của Tạ Sơ Lãng.
Xe đi không đến một giờ, bọn họ đã từ đường lớn quẹo vào một cái lối nhỏ, lại khoảng mười phút sau, trước mắt xuất hiện một căn nhà nhỏ ở thảo ng "Chị, mẹ còn không biết em đã tìm được chị, bây giờ bà còn đang ở nhà đan áo len, chắc chắn bà sẽ vô vùng vui mừng!” Hàn Trí Viễn hưng phấn mở cửa xe, xuống xe trước.
Nhà hắn sơn màu đỏ hồng, trên đỉnh là ngói đen, có ống khói, mang theo kiểu cổ điển.
Trước nhà là vườn hoa nhỏ, cây cối sau nhà hoặc xanh hoặc vàng, có chút hơi khô.
Một hàng bốn người từ từ bước qua con đường đá cuội, đi vào phòng khách, bên trong trang trí theo phong cách Rococo tinh xảo.
Có một người phụ nữ tóc đen đeo kính gọng vàng đang cúi đầu đan áo len, cửa phòng mở tỏa ra hơi ấm, bà khoác một chiếc áo choàng dệt màu xanh, lộ ra da thịt tái nhợt ảm đạm.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu, sau đó liếc mắt một cái đã thấy Tần Mạt.
Tần Mạt cẩn thận đánh giá nàng, thấy bà khoảng bốn mươi tuổi, khí chất ngoài vẻ uyển chuyển hàm xúc trên tấm ảnh, càng có vài phần mệt mỏi suy yếu.
Quan trọng hơn là, khuôn mặt này vô cùng giống Tần Mạt, khiến Tần Mạt vừa nhìn, đã có cảm giác thân thiết, lại có vẻ thương tiếc.
Nhưng vẻ mặt Hàn phu nhân này từ kinh ngạc, chuyển thành mê mang, và sau đó lại biến thành hoảng sợ.
Bà bị kim đâm vào tay trước, sao đó ném áo đang đan dở sang, đứng dậy.
"Trí Viễn, ai bảo con mang người lạ về?" Hàn phu nhân chất vấn con trai, cơ hồ chỉ là có lệ.
Bà lườm Tần Mạt một cái, lại là chán ghét vô cùng, gì có dáng vẻ “nhớ khôn cùng” mà Hàn Trí Viễn đã nói? Hàn Trí Viễn hiển nhiên cũng không đoán được mẹ sẽ phản ứng như thế, hắn ngây người hồi lâu, cho đến khi thấy Hàn phu nhân lạnh giọng, muốn đuổi khách, mới không hiểu nói: “Mẹ, đây là chị, không phải mẹ muốn gặp sao?” "Con có chị ở đâu? Ai bảo con tự nhận người quen?" Gương mặt Hàn phu nhân tái nhợt có một tia hồng của bệnh tật trong đó, bà quay đầu đi không nhìn Tần Mạt, chỉ xoay người đi vào cầu thang trong phòng khách.
Vài tiếng cộp cộp! Vài đồ thủ công trên bàn bị bà hất xuống đất, mang theo vài tiếng vang lẫn lộn! Bà tiếp tục đi lên cầu thang, lại có chút không ổn.
Ầm một tiếng! Bình hoa men xanh ở cầu thang bị bà không cẩn thận làm rơi, tiếng vỡ vụn của bình sứ vang lên làm chói tai mọi người.
Tần Mạt hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp phải cảnh tượng như thế, nàng chẳng hề thương tâm, chỉ cảm thấy buồn cười.
Đang định từ biệt Hàn Trí Viễn, tay phải bỗng bị người ta nắm lấy.
Nàng khẽ quay đầu, liền nhìn thấy Phương Triệt cúi thấp đầu, trong ánh mắt dịu dàng ẩn chứa vô số ánh mặt trời.
"Em không sao." Tần Mạt mở miệng, im lặng ra khẩu hình miệng.
Sau đó nàng nói với Hàn Trí Viễn: "Trí Viễn, thân thể phu nhân hôm nay không tốt, chúng tôi không quấy rầy nữa." Hàn Tr&i Viễn há miệng thở dốc, thật sự không thể nói ra lời.
Hắn đi nhanh vài bước, đỡ lấy mẹ ở trên bậc thang, lại lo lắng không hiểu: “Mẹ?” Hàn phu nhân dùng lực đẩy hắn, không đẩy ra được, liền phẫn nộ mắng: "Đứa con bất hiếu này! Con thì biết cái gì? Con hiểu cái gì? Cút ngay! Đi ra!" Bà mắng đến tâm thần, lại có nửa phần khí chất uyển chuyển hàm xúc lúc trước? Hàn Trí Viễn chưa từng thấy mẹ như thế, lúc này buông tay ra, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn phu nhân, mặt đầy đau thương.
Hàn phu nhân dừng bước, lưng khẽ cứng đờ, phảng phất như hít một hơi, lại có chút hối hận thấp giọng nói: "Trí Viễn, vừa rồi mẹ có chút thất thố, con đi tiễn khách đi." Tần Mạt và Phương Triệt đã sớm xoay người đi ra ngoài, Tạ Sơ Lãng bị mọi người xem nhẹ cũng cười bất đắc dĩ, bước chân đuổi theo.
Hàn Trí Viễn cúi đầu, đi từng bước một xuống cầu thang.
Trên lầu, Hàn phu nhân bỗng nhìn theo bóng lưng Tần Mạt, yếu ớt nói: "Con à, bây giờ vẫn là Tần Bái Tường và Bùi Hà nuôi con sao?" Nếu như không phải là Tần Mạt xuyên từ nửa đường đến, bây giờ khi nghe thấy lời này nhất định sẽ thương tâm đến cực độ.
Nhưng bây giờ nàng lại không hề có cảm giác thương tổn, cho nên nàng chỉ bình tĩnh đáp: “Họ là ba mẹ tôi.” Không quay đầu, cũng không dừng bước.
Phương Triệt nắm tay nàng thật chặt.
Hàn phu nhân cười lạnh: "Tần Bái Tư̖ng muốn nuôi con chắc phải chịu sức ép rất lớn, ông ấy luôn là người hiền lành, nhưng ông ấy cho rằng, giữ con lại, thì ta có thể trở lại bên cạnh người đó sao? Hừ! Ông ấy thì biết gì, ta thấy ông ấy nhất định sẽ bị người ta bán đứng thôi, ngốc đến mức giúp người ta thu dọn mọi chuyện!” Tần Mạt ngừng chân lại, thản nhiên nói: "Hàn phu nhân, ba đã nuôi tôi mười tám năm qua, không phải để bà vũ nhục.” Giọng nàng bỗng lạnh lùng, "Bà có thể coi chúng tôi là người lạ, tôi cũng không quan tâm đến ân oán đời trước của các người, nhưng bà không có tư cách để chỉ trích một người đàn ông có trách nhiệm như thế!” Nàng lại di chuyển bước chân, kiên định rời đi.
Có lẽ trong đó có một câu chuyện phức tạp, không phải chỉ có Bùi Hà không phải là mẹ đẻ của Tần Mạt, ngay cả Tần Bái Tường hình như cũng không phải là cha đẻ của nàng, nhưng vậy thì có sao? Ít nhất với Tần Mạt bây giờ mà nói, điểm này không có quan hệ.
Trong lòng nàng, sớm đã tiếp nhận hai người này, mà họ cũng tiếp nhận nàng, thế là đủ rồi.
Tần Mạt vốn tưởng rằng mình sẽ muốn tìm ra chân tướng, hay mở ra vướng mắc giữa hai gia đình kia, nhưng chuyện lại chuyển biến đột ngột như thế, quyết định ban đầu của nàng cũng hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
Hàn phu nhân không nói gì nữa, tiếng hít thở của bà như còn quanh quẩn bên tai Tần Mạt.
Hàn Trí Viễn có chút chán nản tiễn ba người Tần Mạt, lại vội vàng vào n Hắn ngẩng đầu, liền thấy mẹ vẫn đứng trên bậc thang, giữ tư thế ngẩng đầu, ánh mắt thẫn thờ, không biết nhìn đi đâu.
"Mẹ?" "Đứa con gái này…" Hàn phu nhân nhỏ nhẹ nói: "Tên là gì?" Hàn Trí Viễn lẳng lặng mà nói: "Chị ấy là Tần Mạt." "Mạt? Mạt nào?" "Mạt trong sẵn sàng ra trận " "Mạt?" Hàn phu nhân thở dài, "Tần Mạt..."