"Pi po——!" Sáng sớm, ánh mặt trời vừa ló dạng, tiếng còi báo thức đã dồn dập vang lên xé tan màn tĩnh lặng của vườn trường.
Tiếng còi vọng lại, sau năm tiếng liên tục, đài bắt đầu vang lên tiếng kêu gọi rèn luyện mạnh mẽ sục sôi, tiếp theo là âm thanh ồn ào, ríu rít lan khắp cả sân trường.
Trong phòng 506 nhà F, Tần Mạt là người đầu tiên mở to mắt.
Vì đợt hè kiên trì dậy sớm, cho nên nàng dễ dàng xoay người đứng dậy, sau đó cầm quần áo tập quân sự bước vào phòng vệ sinh.
Trong lòng nàng đã sớm có quyết định, một phòng có bảy người, mà nhà vệ sinh lại nhỏ như thế, nàng làm xong sớm nhất, thì đỡ phải chen chúc với người khác.
Một cách thành thạo, Tần Mạt đổi áo ngủ thành trong phục quân đội, trên người còn đeo thêm thắt lưng.
Nhưng quần áo này hơi thô ráp, thắt lưng giả ra nên khá cứng, Tần Mạt mặc lên thì cảm thấy khó chịu như cả người buộc thêm một tảng đá lớn vậy.
Cái này căn bản là không thể so sánh được với tơ lụa gấm vóc kiếp trước của nàng, nhưng hiện giờ thứ vải cotton phổ biến nhất kia, so với cái loại vải này còn thoải mái hơn nhiều.
Tần Mạt khó chịu xoay người, cố nén cảm giác bức bối toàn thân, lại rửa mặt thật nhanh.
Sau năm phút, các cô gái khác mới ì èo, ồn ào vươn người bước xuống giường.
Người đầu tiên là Vương Tử Dục, nhưng nàng vẫn quen tính trầm mặc, chỉ có đôi mắt xinh đẹp mở to, mắt đen mơ màng, không ngờ lại có một sự quyến rũ khác.
Tần Mạt không nhìn nàng, xoay người đi dọn giường.
"Aaa—!" Đang chống tay ngọ nguậy tỉnh dậy, Trần Yến San bỗng hét to một tiếng “Trời ơi, ngày nào cũng pí po thế này thì chết mất, mình còn muốn ngủ nữa mà!” Tần Mạt hơi nghiêng đầu, cười cười, đi vài bước đến bên giường Trần Yến San, tự bóp mũi mình, giả giọng phần tử khủng bố nói: “Bé con, nhanh lên nà đại gia ta muốn cướp rồi đây! Hừ hừ, nếu bé không nhanh lên, ta sẽ ném bé vào chảo dầu rán giòn!” Tay chân Trần Yến San huơ loạn, kêu ầm ĩ cả lên.
Mãi cho đến nhiều năm sau này, khi Trần Yến San nhớ lại những ngày hai người mới quen, còn nói với Tần Mạt: “Thật ra khi đó mình đã cảm thấy cậu có tiềm chất đặc biệt để làm bà quản gia rồi, cậu quản cả lúc mình ngủ đến lúc dậy, giặt quần áo và dọn vệ sinh cậu cũng quản, khi mình tìm nam sinh nói chuyện tình cảm, cậu cũng giáo huấn mình không ít.
Trời ạ, chừng nào thì cậu không gây tai họa cho mình nữa chứ!” Tần Mạt khẽ vươn ngón tay, nâng cái cằm nhỏ của Trần Yến San lên: “Bé con, thật ra ta đã sớm thích em rồi.
Nếu như em không thích tên kia, có thể ném hắn đi lúc nào cũng được, bổn công tử sẽ luôn ở đây chờ em!” Trần Yến San dùng bộ dáng điên cuồng nhanh chóng thoát khỏi Tần nhị cô nương.
****** Tập thể dục buổi sáng còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của Tần Mạt, đây là một cảnh tượng vĩ đại nàng chưa từng gặp bao giờ.
Vĩ đại không phải vì số người—trên thực tế, cả khối 10 của trường Thị Tam có tất cả một ngàn hai trăm người, con số này thật sự chẳng đáng là bao.
Tần Mạt đã từng thấy mười vạn cấm quân duyệt binh, một cảnh toàn áo giáp lưỡi mác, hàng ngũ ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng số mệnh của chiến sĩ là sa trường, cấm quân Bắc Tống có bao nhiêu năm không phải ra sa trường chứ? vệ kinh đô và các tỉnh lân cận, đồng thời cũng bảo vệ sự an nhàn và phú quý, người ta kinh sợ cấm quân, chỉ vì áo giáp lưỡi mác của họ, chứ đâu phải bản thân họ.
Bỏ lớp áo giáp kia đi, bọn họ chẳng là gì cả.
Gia Hựu xa hoa lãng phí, Tần Mạt chẳng lẽ còn không rõ? Nhưng trước giờ Tần Mạt chưa từng thấy, nhiều người trẻ tuổi với gương mặt non nớt như thế, ăn mặc thống nhất lại đầy sức sống, hướng đến sự tốt đẹp của ngày mai, cùng tập trung ở một nơi.
Có lẽ bọn họ không hiểu kỷ luật nghiêm minh, có lẽ bọn họ còn muốn oán hận vài tiếng, có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ đến việc huấn luyện này đến cuối cùng cũng chỉ mang tính hình thức, hay là có thể mang đến cho họ thứ gì.
Nhưng mà, bọn họ có tuổi trẻ, họ có thể cười rạng rỡ, vui sướng mà khóc, lớn tiếng mà kêu la.
Bọn họ có thể vẩy sức cuốn hút tuổi xuân đến từng góc của sinh mệnh, bọn họ có thể được người ta khích lệ, lớn tiếng đáp lại: “Tôi có thể làm được!” Giống như bây giờ, không ít học sinh đang tìm đại đội của lớp mình, nhưng hình như không có đội ngũ nào là chỉnh tề cả.
Nhóm học sinh đứng xiên xiên vẹo vẹo, trong hàng ngũ thì nói chuyện nhao nhao.
Tần Mạt và Trần Yến San đứng cạnh nhau, nhìn phải nhín trái cũng không tìm thấy vị trí của mình.
Tiếng giày da giẫm chân tại chỗ bỗng truyền đến từ một bên quảng trường, bên cạnh đó còn có tiếng kêu điển hình “một hai một”.
Trần Yến San kéo tay áo Tần Mạt, sợ hãi than: “Thì ra các giáo viên đã tập hợp nhìn bước đều kìa, woa, đều quá! Đẹp trai nữa!” Tần Mạt lại bị sét đánh, tuổi trẻ thật tốt.
Nhưng hai mươi phút sau, không ai nghĩ huấn luyện viên này đẹp trai nữa.
Huấn luyện viên là thằng nhóc chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, đầu húi cua, mặt tròn tròn mang nét trẻ con, nếu không phải làn da quá đen, thân thể lại cao lớn rắn chắc, có khi nhìn còn không đến hai mươi tuổi.
Huấn luyện viên trẻ tuổi tên là Chu Nguyên, một khuôn mặt tươi tắn mang theo nét hiền lành, nhưng động tác của hắn lại chẳng có đến nửa điểm thân thiện.
“Đứng thẳng đứng thẳng.” Mắt Chu Nguyên nheo lại, “Cả đám bị sụn xương à! Xương cốt các trò đều bị chó ăn mất rồi đúng không! Đứng thẳng cho tôi, bây giờ tôi còn chưa yêu cầu các trò xếp hàng, các trò phải học đứng thẳng trước cho tôi đã! Hừ, nếu đứng không thẳng, tôi không quan tâm trò là nam hay nữ, toàn bộ hít đất cho tôi!” Lời nói của Chu Nguyên khiến tiếng thì thầm trong đại đội tắt hẳn, nhưng các học sinh cũng chẳng để vào đầu.
Có người lau mồ hôi, có người vuốt tóc, còn có người dụi mắt, đủ loại động tác, lại nhao nhao náo loạn lên.
"Khép hai chân lại, tay dọc mép quần, thẳng lưng lên!” Chu Nguyên quát lớn: "Giờ tôi đếm ba tiếng, nếu không làm được, toàn bộ bước ra khỏi hàng!" Tần Mạt biết rõ kỷ luật trong quân đội nghiêm minh thế nào, vội vàng lên tinh thần, đứng thẳng tắp.
"B Hai! Một!" Ba chữ rơi xuống, sắc mặt Chu Nguyên nghiêm lại, bước đến trong đội ngũ của bọn họ, giữ lấy vai một nam sinh đứng cuối hàng ném thật mạnh sang bên! Bịch! Tiếng thân người nặng nề ngã xuống không ngừng làm chấn động thính giác mọi người, càng chấn động dữ dội tâm linh mọi người! Chu Nguyên chẳng những nói được thì làm được, hơn nữa còn chẳng cho thời gian để mọi người phản ứng, Hắn bắt được một, chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy hung ác đẩy ngã.
Động tác này nhanh nhẹn dũng mãnh, ngang ngạnh bá đạo, một luồng khí huyết quân nhân nhiễm đỏ cả khuôn mặt búp bê của Chu Nguyên.
Mọi người lại nhìn hắn, tự hỏi làm thế nào lúc đầu có thể nhìn ra hắn ta gợi cảm và hiền lành dù chỉ là nhỏ nhất? “Em, em em…” Chu Nguyên chỉ liên tiếp vào vài người, trong đó còn có hai nữ sinh, “Toàn bộ ra khỏi hàng! Nam hít đất năm mươi cái, nữ hít đất ba mươi cái, bây giờ bắt đầu!” Giờ chẳng ai dám cho lời Chu Nguyên là đùa nữa, mọi người còn không dám thở, chỉ đứng thẳng nghiêm chỉnh.
Vài người bị chỉ, bao gồm cả nữ sinh, cũng ngoan ngoãn cúi người, chuẩn bị hít đất.
“Tôi nói cho các em biết, đến tay tôi, không còn là học sinh Thị Tam nữa, toàn bộ là lính của tôi! Các em hiểu chưa?” "Đã hiểu!" Các học sinh đáp lại thưa thớt.
"Các em dùng sức lực như thế nói với tôi à! Lớnếng lên!” “Đã hiểu!” Mọi người đồng loạt hô to.
"Không nghe thấy! Tiếp tục!" "Đã hiểu!" Mọi người khàn giọng hô to, dường như tất cả sức mạnh đều đem ra hết.
Tần Mạt đứng ở trong đó, hốt hoảng quên cả thân phận địa vị, kiếp trước kiếp này.
Không khí quân đội lại có thể lây sang con người, chỉ là một thầy huấn luyện, chỉ là một nhóm học sinh, nhưng bên cạnh người lính chân chính, dưới sự ảnh hưởng của tập thể, tinh thần mỗi người lại tăng thêm một bậc.
Ai cũng không muốn làm kẻ hèn nhát, huống chi là những thiếu niên thiếu nữ đầy nhiệt huyết này.
"Làm lính của tôi, các em chỉ cần làm được ba điểm!” Chu Nguyên hét lớn, "Thứ nhất, phục tùng! Thứ hai, phục tùng! Thứ ba, phục tùng!" Toàn học sinh im lặng, không đếm được có bao nhiêu ánh mắt dồn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên bình thản ung dung, lạnh giọng quát chói tai: "Hiểu chưa? Trả lời!"