Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 2 - Chương 8: Sen nhỏ lúc chiều tà




Sau khi ăn tối xong, phòng ngủ của Tần Mạt có tổng cộng bảy nữ sinh vào ở.

Trời chạng vạng tối thì cô bé tên Triệu Vũ đến, vóc dáng bậc trung, không quá xinh đẹp, nhưng có vài phần đáng yêu khả ái.

Thoạt nhìn thì bình thường, lại là một cô bé đầy sức sổng, có thể khiến người ta có cảm giác khá thân thiết.

Khi các ngọn đèn bật sáng trong khu ký túc, các cô bé cũng tụ tập về phòng mình.

Tần Mạt sớm đã sớm giặt xong quần áo, lúc này đang ngồi trên giường xem sách giáo khoa mới.

Nàng vừa lật sách, vừa ghi tên mình lên mỗi quyển, còn vẽ thêm mấy cành trúc nhỏ làm dấu hiệu.

Tần Mạch năm đó được người hiểu chuyện tôn xưng là Hoài Hư cư sĩ, cũng chính vì hắn thích lấy cành trúc làm ấn nhàn chương[30].

Tuy nhiên, Tần đại công tử thật ra cũng không bị nghi oan đến nửa điểm cái phẩm chất giả tạo của mình.

Lấy trúc làm gương, chính là yêu cầu của Tần cha với Tần Mạch.

Tần đại công tử năm đó cư xử có phần nông nổi, vì thế lấy cành trúc làm nhàn chương, coi như cũng ra dáng, chặn miệng cha già lắm lời lại.

"Phụ thân à, nhi tử năm đó không tốt, giờ cũng chỉ vẽ mấy cành trúc này hoài niệm về phụ thân thôi....” Tần Mạt vẽ xong, trong lòng bỗng đau xót.

Dù nàng có nhiều bất mãn với cái nhà cao cửa rộng đó, nhưng đó là nơi hắn” sinh ra và lớn lên.

Vinh hoa kiếp trước của nàng, học thức và tính tình của nàng, cũng là hình thành từ ngôi nhà lớn đó.

Uống nước phải nhớ nguồn, Tần Mạt tuy bướng bỉnh, nhưng tuyệt không thể vong ân bội nghĩa.

Ơn nuôi dưỡng như trời biển, năm đó nàng làm quần nhung, một mặt chỉ biết để phản kháng cuộc đời trước mắt, thật ra, đã là bất hiếu.

"Phụ thân, nhi tử không hiểu chuyện..." Tần Mạt đóng nắp bút lại, ký ức âm thầm chảy trong lòng nàng.

Trước khi mất đi, nàng không hiểu điều đáng quý trong đó, sau khi mất đi, cũng đã cách một kiếp người rồi.

Khoảng cách ngàn năm, nàng có cuộc sống mới, mà Tần phủ kia, thật ra đã thành lớp bụi bị chôn sâu trong kẻ hở lịch sử rồi.

"Tần Mạt, chán quá nói chuyện gì đi?” Trần Yến San chống cằm nằm ì trên giường, "Giường này nằm đau người quá, ôi..." "Chán thì đọc sách đi." Tần Mạt quay đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, lại cúi đầu nhìn một đống sách trên giường, đầu có điểm đau.

Toán học? Đây là thiên thư; Ngữ văn? Khác thời đại, chướng ngại khó hiểu; Anh ngữ? Tần Mạt vẫn đang cố khắc phục tiếng chim của mình; vật lý, hoá học, sinh vật? Tuy những khái niệm này rất thú vị, nhưng công thức lại chẳng đáng yêu tí nào.

Có điều mục tiêu của Tần Mạt chính là học bổng—bạn nhỏ Tần cắn răng một cái, vì học bổng, ta phải nhịn! Dù sao hiện tại nàng chẳng có gì để giải trí, thời đại này không ai có thể bàn luận cầm kỳ thi họa cùng nàng, cũng chẳng thể nam nữ tình thường phong hoa tuyết nguyệt.

Không còn công tử quần nhung với tiền đồ xán lạn nữa, Tần Mạt vì cuộc sống, có gì mà không thể nhịn? Cửa bỗng truyền đến tiếng gõ nhẹ, sau đó cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, giọng nói một người đàn ông trung niên vang lên: “Các bạn học, chú ý một lát, thầy giáo có vài chuyệnng báo.” Các cô gái chú ý đến, nhìn ra ngoài cửa.

Nơi đó là thầy chủ nhiệm lớp mười 19 Chương Quốc Phàm đang đứng.

Thầy Chương khoảng bốn bảy, bốn tám tuổi, làn da đen sẫm, khóe mắt nếp nhăn hình đuôi cá, đặc biệt khi cười lại càng nhìn rõ.

Chỗ thái dương tóc hơi bạc, thoáng nhìn có vẻ thân thiết.

Trần Yến San lớn gan nhất, Chương Quốc Phàm vừa dứt lời, nàng liền hỏi: "Thầy Chương, có chuyện gì vậy?" Nói xong, nàng đã từ trên giường xuống dưới, chạy bước nhỏ đến trước mặt Chương Quốc Phàm.

"Là San San à, hôm nay có khỏe không? Quen phòng chưa?” Chương Quốc Phàm cười càng thân thiết, dáng vẻ thoạt nhìn đặc biệt hiền lành.

"Được rồi ạ, không quen cũng phải quen!” Trần Yến San cong môi.

"Ha ha, cứ từ từ quen là được rồi." Chương Quốc Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Trần Yến San, sau đó dùng tay kia giơ cao cuốn sổ đỏ trong tay, “Các trò khi lấy sách hôm nay có thấy cuốn này không?” Tần Mạt nhìn chồng sách, quả nhiên có một quyển sổ nhỏ như thế.

Nhưng vì quyển sổ tay thoạt nhìn quá vụn vặt, cho nên nàng cũng chẳng để ý.

"Từ hôm nay trở đi, mọi người đã thành học sinh cấp III rồi.

Học sinh trung học không phải là học sinh cấp II nữa, từ thiếu niên thành thanh niên rồi, cho nên thầy đặc biệt lưu ý các em, hi vọng mọi người có thể có một khởi đầu tốt, có thể nắm chặt ba năm trung học này trong tay.

Nội quy ở trong cuốn sổ tay đó, thầy không yêu cầu các em có thể trở thành một học sinh giỏi năm liền, nhưng nếu như phạm sai lầm lớn, các em đừng trách thầy nghiêm khắc trừng phạt.” Chương Quốc Phàm không nhanh không chậm nói, giọng nói bình thường, nhưng lại rất chân thành.

Tiếp theo ông còn nói thêm vài điều nữa, sau đó bắt đầu nói đến chuyện tập quân sự: “Từ ngày mai bắt đầu tập quân sự, các em chú ý, tập quân sự yêu cầu chung là dậy lúc năm rưỡi sáng, sáu giờ tập thể dục, bảy giờ ăn sáng.

Lịch cụ thể huấn luyện viên sẽ nói với các em sau, địa điểm tập là ở quảng trường, các em chú ý không được đến muộn, kỷ luật của quân dội, không quan tâm đến việc em là trai hay gái đâu biết chưa?” Nói xong lời cuối cùng, ông lại cười hiền lành, càng tỏ vẻ thân thiện.

"Giờ chỉ định Trần Yến San làm trưởng phòng tạm thời của các em, sau khi hoàn thành xong đợt tập quân sự này tôi sẽ tiến hành bỏ phiếu dân chủ để định lại.

Được rồi, các em nghỉ sớm đi, mười rưỡi phải tắt đèn, mọi người để ý thời gian nhé.” Chương Quốc Phàm im lặng rồi nói, "Hôm nay vừa mới khai giảng, căn phòng này là của các em, sau này giáo viên cũng không được lên! Được rồi, mọi người không phải gò mình nữa, tôi đi đây!!” Các cô gái vốn lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng cười thành tiếng.

Chương Quốc Phàm đi rồi, không khí trong phòng ngủ dần sôi nổi lên.

Khương Phượng vốn trầm mặc thậm chí còn chủ động đáp lời Trần Yến San: "Trần Yến San, gan cậu lớn ghê, dám nói chuyện với thầy như thế." Trần Yến San đắc ý hếch cái mũi nhỏ lên, dùng giọng nói rất c kinh nghiệm dạy Khương Phượng: "Ai da, sợ gì chứ, dù sao cậu cứ coi thầy như chú bác của mình, có gì phải sợ chứ, thầy cũng không ăn thịt người đúng không? Cái gì, cậu tên gì thế? Mình nói cậu nhé, cậu nhát gan quá, cậu phải nói nhiều vào, cậu xem cậu ít nói như thế, mình còn chẳng nhớ cậu tên là gì…” Bạn nhỏ Trần đúng là không có máu sợ, Tần Mạt lắc đầu, tiếp tục phấn đấu cùng sách vở của nàng.

Nàng tính đọc qua hết một lượt, chuẩn bị trước tâm lý cho tốt.

Lữ Lâm ngồi phía đối diện đang gói đồ bỗng nói chuyện với nàng: “Tần Mạt, cậu chăm học thế?” “Giờ cũng chẳng có chuyện gì khác để làm cả.” Tần Mạt cười cười, tầm mắt đổi vị trí, không nhìn vào sách vở nữa.

"Có thể đọc sách giáo khoa để giết thời gian, cậu thật lợi hại." Mắt Lữ Lâm sáng long lanh, người nàng tuy béo, làn da lại trắng nõn nà, thoạt nhìn phúc hậu, nhưng thật ra rất dễ thương.

"Đúng a, rất lợi hại." Triệu Vũ Hồng nằm bên trên Tần Mạt bỗng thò đầu ra, nàng sợ hãi than, "Mình cầm quyển sách đã nhức đầu rồi, Tần Mạt, về sau nếu mình có gì không hiểu, thì hỏi cậu nhé!” "Mình cũng không hiểu." Tần Mạt cười khổ.

"Hỏi mình, hỏi mình này!" Trần Yến San vỗ ngực, đuôi lông mày nhếch lên, "Mình mà cũng không hiểu, sẽ tìm đàn anh đến giải cho chúng ta.

Mình chính là trưởng phòng nhé, các cậu phải tin mình!" Lữ Lâm nhăn cái mũi nhỏ lại: "San Sanánh rắm thối!" Các cô gái nhao nhao cười thành tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác ấm áp nhè nhẹ đã tràn ngập cả gian phòng, nỗi xa lạ dần nhạt nhòa đi trong âm điệu cười.

Thì ra các cô bé xa lạ không quen nhau, từ cẩn thận thăm dò, rồi đến bước đầu kết bạn, tình bạn của tuổi trẻ thì ra chỉ giản đơn như thế.

Cả phòng 506, chỉ có Vương Tử Dục lạnh lùng không tham gia náo nhiệt.

Nàng không chủ động nói chuyện với người khác, cũng không có ai chủ động nói chuyện với nàng.

Tuy tướng mạo và trang phục của nàng vô cùng chói mắt, nhưng giữa những cô bé rạng cười rực rỡ này, nàng lại chỉ là một món đồ trang sức đẹp đẽ màu trắng đen, mờ nhạt giống như chưa từng tồn tại.

Một đêm trôi qua, một ngày mới sắp đến.

Trong giấc mộng khóe miệng Tần Mạt khẽ nhếch: tập quân sự, có lẽ sẽ rất khổ, nhưng nàng cũng rất mong đợi.