Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 2 - Chương 4: Vân Chí nhà ta lần đầu trưởng thành




Tần Mạt lần đầu tiên thấy ký túc xá nữ sinh, vẻ mặt thật đờ đẫn.

Gian phòng chật hẹp, bên trái cửa vào, trên dưới là hai hàng tủ có tám ngăn, bốn khung giường dựa vào hai bên vách tường, cùng với bốn tấm ván đặt trên đó, tấm gỗ kia thoạt nhìn như đã bị nhiều người đẫm đạp lên vậy.

Trên mặt sàn xi măng đầy bụi bẩn, một ít rách và giầy cũ nát vứt lung tung, còn tản ra một mùi quái lạ.

Tần Mạt cố nén sự kích động xông ra từ đây, mặt tối sầm nói: "Đây là chuyện gì?" Tần Vân Chí đứng bên trái Tần Mạt, giúp nàng mang theo vài đồ lặt vặPhương Triệt thì đứng phía sau cùng, trong tay ôm chăn mền và cái chiếu vừa nhận.

Tay Tần Mạt kéo cái rương hành lý nhỏ của mình, nhìn cảnh tượng đầy bi kịch trước mắt, suy nghĩ duy nhất trong lòng chính là: “Những cô gái ở đây phải ở chung giường thế này sao, học sinh hiện đại sao lại đáng thương thế này? Ở một căn phòng như vậy? Quả đúng là khác biệt của thời đại.” Giọng nói Phương Triệt lành lạnh vang lên phía sau lưng Tần Mạt: "Chỗ này trước là ký túc xá nam sinh, nhưng về sau trường học lại phân ra làm ký túc xá nam và nữ, cho nên giờ bị đổi lại thành nữ sinh.

Cô hiểu chưa?” Rất rõ ràng, giọng nói hắn tuy lạnh, nhưng ngữ điệu lại chẳng hề che giấu niềm vui khi người khác gặp họa.

Tần Mạt hiểu cái gì? Nàng căn bản chẳng thể hiểu! Cho dù nam sinh lôi thôi, nhưng không cần phải như vậy chứ? Chẳng lẽ trong trường học không có người nào ăn ở sạch sẽ à? Hay là hôm nay với vận khí của nàng, đụng phải một trường hợp đặc biệt? Tần Vân Chí thì tràn ngập thống khổ: "Đúng là ép người mà, thế này làm sao ở? Chị hai, hôm nay phải tổng vệ sinh rồi?” Nó dùng một ánh mắt hoàn toàn chẳng có hi vọng gì nhìn Tần Mạt, vì nó rất hiểu, nếu muốn trông cậy vào Tần Mạt dọn dẹp thật tốt, vậy thì trông cậy vào con dơi còn hơn.

Bằng lực phá hoại của Tần Mạt, tuyệt đối chỉ có thể nâng cao thêm một bước tình trạng tồi tệ của căn phòng này! Tần Mạt thả rương nhỏ xuống, nén bực bội đi vào trong ký túc xá rửa mặt, muốn đi lấy cây lau nhà.

Tần Vân Chí kêu to một tiếng: "Chị hai, quét rác trướcét rác đã! Không quét thì chị làm cái gì?" "Tiểu Chí à..." Tần Mạt quay đầu lại, cười rực rỡ, "Em rất biết dọn dẹp đúng không? Nhiệm vụ gian khổ này giao lại cho em nhé? Yên tâm đi, chị sẽ giúp em làm cơm trưa, nhất định sẽ không khiến em mệt mỏi." Cơm trưa có thể liên hệ với mệt mỏi à? Tần Vân Chí buồn rười rượi đi vào phòng ngủ, vừa buông đồ cầm trong tay xuống, vừa nhận lệnh nói: "Chị hai, thật ra chỉ cần không ăn cơm chiên trứng của chị, mọi chuyện khác đều tốt.

Chuyện dọn dẹp thì chị giao cho em trai này cũng được thôi, em chỉ có một yêu cầu." Bằng năng lực chống công kích của Tần Mạt, lúc này cũng cảm thấy ngượng ngùng, nàng khẽ ho nhẹ, vội đáp lại: “Em nói đi, chỉ cần có thể làm được, chị hai tuyệt không từ chối.” "Chị nói đấy nhé!" Tần Vân Chí mở to mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Tần Mạt, "Chị hai, em chỉ có một yêu cầu đơn giản thôi, từ nay về sau chị đừng ép em luyện chữ nữa nhé? Thật là nhàm chán!" Tần Mạt sửng sốt, hỏi lại: "Em chỉ yêu cầu thế này thôi à?" Tần Vân Chí liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Chị hai, không thành vấn đề chứ?" Mắt nó sáng lên, mắt cũng không chớp, nhận ra nó với việc muốn trốn luyện chữ thật mong đợi biết bao.

Tần Mạt trầm mặc trong khoảng khắc, bỗng nhiên cúi đầu thở dài.

Nàng đi đến bên cạnh Tần Vân Chí, nâng tay nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của nó: "Luyện chữ rất nhàm chán, em không thể kiên trì sao?" Nàng cúi thấp đầu, giọng nói lại có điểm buồn buồn.

Không biết thế nào, Tần Vân Chí luôn sợ sệt lại có điểm bất thường.

Nó hít vào một hơi, bỏ những thứ cảm xúc nó không giải thích được đi, lại dùng sức gật đầu: “Đúng, em không muốn luyện chữ, chị hai!" Đây là lần đầu tiên nó có thể kiện sự kiên định trước mặt Tần Mạt, cũng là lần đầu tiên nó kiên quyết chống lại quyết định của Tần Mạt.

Sau khi câu này nói ra khỏi miệng, trong lòng Tần Vân Chí lại như có cảm giác bỏ đi một cái xiềng xích, lại giống như bỗng đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Nó vẫn biết, chị hai ép nó luyện chữ thật ra là vì muốn tốt cho nó, nhưng nó không thích, cực kỳ không thích.

Tuổi Tần Vân Chí còn quá nhỏ, nó không biết cái gì là phải tự mình lựa chọn, cũng không biết bày tỏ ý mình thế nào.

Nó chỉ biết, chị hai ép nó luyện chữ không phải nói đùa, mà nó không muốn luyện chữ cũng không phải nói đùa.

Đây không phải là nói chơi, không phải chỉ một chén cơm chiên trứng là có thể phủ quyết hay khẳng định, cũng không phải Tần Mạt dùng một ánh mắt uy hiếp là có thể giấu đi được.

Tần Vân Chí dùng hết dũng khí của nó, bình thường tuy nó khá tinh nghịch, nhưng trong lòng nó vẫn rất biết điều, chỉ có một lần này, nó thật sự mở miệng nói “không muốn”.

Tần Mạt khẽ mỉm cười, giấu đi điểm chua xót khó hiểu trong lòng, tay nàng nhẹ trượt từ đầu xuống vai Tần Vân Chí, sau đó vỗ nhẹ vai nó: “Được, em đã không muốn, không ai có thể ép em.

Tiểu Chí trưởng rồi, sẽ nói ‘không muốn’, là một người đàn ông chân chính.” Tần Vân Chí lại không thể giải thích một câu cảm khái này của Tần Mạt, nó chỉ mừng rỡ nhảy lên, bỗng bổ nhào về chỗ Tần Mạt, cười to nói: “Ha ha, chị hai thật tốt! Chị hai yên tâm đi, tổng vệ sinh hôm nay hãy giao cho tiểu đệ làm.” Bỗng có một cái tay phái sau kéo cổ áo Tần Vân Chí, thì ra Phương Triệt không rõ đã vào phòng từ lúc nào.

Hắn để chiếu và các đồ khác lên một chiếc giường lớn, một tay túm Tần Vân Chí ra khỏi người Tần Mạt, sau đó nhíu mày chán ghét nói: "Các người không nhanh lên được à? Mùi ở đây rất khó ngửi." Tần Mạt nghiêng người lườm Phương Triệt một cái, giọng nói không mặn không nhạt: "Khó ngửi thì cậu không biết ra ngoài à?" Nói xong, nàng liền kéo vạt áo phông rộng thùng thình ra, buộc chặt vào eo trái, chuẩn bị lao động.

"Tiểu Chí, hôm nay em chỉ huy, Chị hai nghe em, làm trợ thủ cho em, em nói sao thì làm thế?" Tần Vân Chí không chịu nổi kinh hãi, cũng không màng sự vô lễ vừa rồi của Phương Triệt, vui tươi hớn hở nói: "Chị hai, em nhận ra trước giờ chị chưa từng nhân đạo như hôm nay nhé.

Ha ha, vậy chị đi lấy cây lau nhà, chuyện đơn giản này, chắc chị không làm hỏng đâu nhỉ?" "Tiểu tử thối, cho em ba phần màu là em muốn mở phường nhuộm à!” Tần Mạt nâng tay cốc vào trán Tần Vân Chí, "Hừ, dám xem thường chị em à!" Nói thì nói vậy thôi, nhưng nàng nói xong vẫn xoay người vào nhà vệ sinh tìm cây lau nhà.

Trong phòng vệ sinh gồm cả bồn rửa mặt, bốn phương tám hương căn phòng nhỏ, dài rộng tầm hai thước, bồn cầu ở gần cửa sổ, một cây lau nhà ngã chỏng chơ bên cạnh cái cống thoát nước.

Tần Mạt là bịt mũi đi vào, mùi ở nhà vệ sinh này còn khó ngửi hơn cả phòng ngủ bên ngoài.

Hơn nữa trên sàn còn lộ ra nước bẩn màu nâu, thoạt nhìn làm người ta thật khó chịu.

Nàng do dự vài giây cạnh cửa, hung hăng chuẩn bị tư tưởng một phen, mới nhíu mày cầm cây lau nhà ở góc tưởng lên.

Giọng nói của Phương Triệt lại vang lên sau lưng nàng: "Đồ ngốc, sao cô chậm thế?" Tần Mạt quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Cậu không ngu, cậu là người thông minh, sao cậu không làm đi?" Phương Triệt khẽ nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, cười : "Cô béo thế, chặn hết cả cửa rồi, tôi làm thế nào đây?" Nói xong hắn kéo Tần Mạt ra, nhân lúc nàng đứng không vững, cũng chen vào căn phòng nhỏ.

Tần Mạt đã lâu không biểu hiện ra sự kinh ngạc trước thất thố….trước mặt Phương Triệt, nhưng trong không khí quỷ dị này, nàng lại không thể khống chế được nét mặt khó tin của mình.

"Đồ ngốc, cô không biết cô đứng đấy rất chiếm chỗ à? Sao còn chưa ra ngoài đi?"