Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 2 - Chương 19: Khỉ con mà gặp cành gẫy




"Phương Triệt! Tên khốn kiếp này, mau xuống đây, đừng hái nữa!" Tần Mạt hổn hển dẫm chân dưới cây hồng, vầng thái dương lúc này càng ảm đạm, nàng hơi giương m thấy một cái bóng từ từ rơi xuống.

Khi tiếng chạm đất vang lên, Tần Mạt sợ hãi nhìn, sợ tiếng này là do Phương Triệt chứ không phải trái trên cây.

Nếu Phương Triệt đúng là ngã từ trên cây xuống, Tần Mạt cũng không dám tưởng tượng sắc mặt của mình sẽ thế nào.

"Mau nhặt đi!" Giọng lạnh lùng của Phương Triệt truyền đến từ đỉnh cây, "Cô có thể bớt nói đi, thay vào đó là hành động được không?" Tần Mạt không lên tiếng, tên nhóc này, mình nhịn hắn ba phần, hắn liền kiêu ngạo mười phần, cứ dứt khoát coi thường hắn, đỡ phải cho hắn cơ hội phát huy lời nói ác độc.

Vì thế Tần Mạt không lên tiếng, Phương Triệt lại lải nhải: "Sao cô còn không nhặt đi?" Tần Mạt không nói không động đậy.

Phương Triệt dừng lại một chút, động tác ném hồng nhanh hơn: "Ngu ngốc, cô không biết trời sắp tối à? Mau nhặt đi, nếu không lát nữa không tìm thấy đâu." Cơn giận của Tần Mạt chạm đỉnh, bùng nổ trong nháy mắt: "Cậu còn biết là trời sắp tối à? Chúng ta đã muộn rồi cậu biết không? Trên núi tối đen, đợi lát nữa về thế nào? Còn nữa, đến muộn giờ tự học, cậu định giải thích với thầy giáo thế nào?" "Tôi cam đoan ánh trăng hôm nay rất sáng.” Phương Triệt nói, lại ném một chuỗi quả xuống.

Sau đó víu vào thân cây, cẩn thận trượt xuống, cách mặt đất hơn hai mét.

Sự chú ý của Tần Mạt lại bị của Phương Triệt thu hút lần nữa, nàng vội hỏi: “Sao cậu không cử động nữa, xuống đây nhanh lên!” ”Như cô mong muốn!” Phương Triệt bỗng quay đầu, nhìn ánh mặt trời ảm đạm, khóe miệng hắn như mang theo tia tà ác.

Tần Mạt đang nghi ngờ, chợt thấy hai cánh tay ôm cây của Phương Triệt buông lỏng, sau đó bàn tay bỗng đẩy vào cây.

Phốc một tiếng! Hắn nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống từ trên cây, tiếng bước chân vang vọng, lại khiến khuôn mặt Tần Mạt nghiêm lại.

Bây giờ Tần Mạt có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, cái tên nhóc bất lương này, tuyệt đối có thể khiêu chiến sự nhẫn nại của bất kỳ người nào đối mặt với hắn.

Có điều đến tận giờ, Tần Mạt vẫn còn khắc sâu nhận thức hai tháng ở bệnh viện, khiến cơn tức với Phương Triệt không phát huy đến một phần mười! Nếu hắn còn thường xuyên kéo Tần Mạt đi mạo hiểm, cơn giận của Tần Mạt nhất định sẽ biến thành cái hộp phóng hỏa! Từ đầu Phương Triệt đã không để tâm đến cơn giận của Tần Mạt, hắn bỗng lại gần ôm Tần Mạt một chút, sau đó lại vội buông nàng ra, tiếp theo hắn khom người nhặt quả hồng trên mặt đất.

Tần Mạt thở dài, đem tất cả hành vi khó hiểu này quy vào loại “logic của người này không bình thường”.

Nhưng trời đã tối, tạm thời không có thời gian đi so đo với tên đáng chết này, Tần Mạt xoay người lại gần, cùng nhặt quả hồng với Phương Triệt.

Những quả hồng dại này phần lớn là vàng hoặc xanh, dưới tròn trên ọn, không dài quá ba phân, tất cả đều khá cứng.

Chỉ nhìn những thứ này, Tần Mạt lại nghi ngờ: “Phương Triệt, cậu tốn nhiều công như thế, chỉ vì những cái này, ăn được à?” Phương Triệt hái hồng cũng hái cả cành, một nhánh có vài quả, hắn liền đưa đến trước mặt Tần Mạt, coi thường nói: “Đúng là ngu ngốc, quả hồng đương nhiên không thể ăn như thế, cứng như vậy, cô cắn được không?” Hắn nói xong, cầm lấy mấy nhánh cây trên tay Tần Mạt.

Động tác nhỏ này khiến Tần Mạt cảm thấy được an ủi, thấy thằng nhóc này cũng có lúc khá cẩn thận, đúng là có thể giáo dục được.

Sau khoảnh khắc suy tư, Tần Mạt thoáng dịu lửa giận, nàng vỗ vai Phương Triệt, thở dài: “Nếu như cậu có thể bỏ bớt tật xấu mắng chửi người đi, thật ra cũng có thể tính là người tốt.” "Ngu ngốc!" Mắt Phương Triệt híp lại, cả khuôn mặt lại lạnh đi vài phần, "Tôi có là người tốt không thì liên quan gì đến cô? Lại đây!" Hắn giữ chặt lấy cổ tay Tần Mạt, dùng giọng điệu khinh thường cực độ nói: “Trời tối rồi, cô không biết à? Đi theo tôi, cẩn thận ở dưới chân, cô đần như thế, đúng là đồ ngốc!” Sắc trời đã tối hoàn toàn, ánh trăng lại không sáng lắm.

Hôm nay là mùng hai tháng tám âm lịch, sau khi mặt trời lặn, chân trời phía tây được thay bằng ánh trăng mỏng vàng nhạt.

Hai người bước trên đường núi, liếc mắt nhìn lại, chỉ có khu Thị Tam là có ánh đèn, mà phía thành phố xa xa, chỉ còn lại một mảnh mây đỏ tan tác, không thể phân biệt nổi.

Ánh sao thưa thớt trên trời cũng sáng lên, nhìn theo số tử vi này, ngày mai lại là một ngày đẹp trời.

Bóng đêm tịch mịch, cả hai đời đây là lần đầu tiên Tần Mạt đi dạo trên núi vào buổi tối, lúc bắt đầu thì chán nản, sau một hồi, lại có vài phần thích thú.

Tuy kiếp trước nàng được chiều chuộng, kiếp này bình thường, nhưng lại không thể dấu đi sự hân hoan trong lòng nàng.

Cái này gọi là buông thả, có người buông thả vì chán nản, có người buông thả vì thấp hèn, nhưng cũng có người, chẳng hạn như Tần Mạt, nàng có thể buông thả vì sở thích, buông thả thoải mái.

“Chắc chắn chúng ta đến muộn rồi.” Giọng Tần Mạt đều đều, không còn giận nữa.

“Tối nay trốn học thôi.” Năm ngón tay Phương Triệt cầm cổ tay Tần Mạt bỗng nắm chặt hơn, “Ngu ngốc, đừng nói với tôi là cô không dám.” Tần Mạt nheo mắt nhìn về phía trước: "Đần độn, làm gì mà nắm chặt vậy? Chẳng lẽ cậu không biết thân thể cũng là máu thịt, sẽ đau à?" Lực tay Phương Triệt lỏng ra, đầu hắn nghiêng về bên kia, ho nhẹ nói: "Quả hồng này, phải khử vị chát trước mới ăn được.

Tối nay tôi mang quả hồng về, bôi vôi lên một lát, quả hồng sẽ mất vị chát, lại còn mềm hơn." Ánh sáng tuy tối khiến người ta không nhìn rõ, nhưng không hiểu sao, Tần Mạt lại cảm thấy Phương Triệt vừa đỏ mặt lên.

Nhưng khối băng này cũng có lúc đỏ mặt sao? Tần Mạt hơi cảm thấy nghi ngờ, lại thấy buồn cười, nhưng Phương Triệt bỗng nẽ quát một tiếng: "Cẩn thận!" "Sao thế?" Tần Mạt ngừng bước, hai mắt mở to nhìn mọi nơi, đáng tiếc ngoài đường đầy đất dưới chân, những thứ khác, trong mắt nàng chỉ là một bóng đen.

Gió núi vi vu, khẽ mang hơi lạnh, khá dễ chịu và thoải mái.

Tiếng côn trùng kêu không ngừng vang, lại khiến người ta có cảm giác dạt dào sức sống, cũng khiến Tần Mạt càng thư thái hơn.

Mơ ước của nàng hiện tại là cải tà quy chính, nghiêm túc cố gắng học hành, nhưng không phải là nàng muốn biến thành một con mọt sách cổ hủ.

Dù sao muộn học không có nghĩa là trốn học, Tần Mạt trách Phương Triệt kéo nàng đi kỳ thực là vô lý, bữa nay nàng có thể hưởng bóng đêm gió núi, lại còn được tìm hiểu về cây hồng, cũng khá nhiều lợi ích.

"Có rắn!" Giọng Phương Triệt trầm thấp quát lên lần thứ hai, Tần Mạt kinh sợ theo bản năng lui về phía sau.

Cho nên Phương Triệt cũng lui về, kéo cánh tay Tần Mạt ra phía sau, ôm nàng vào trong ngực thật chặt.

Tần Mạt cau mày, nghi ngờ nói: "Rắn ở đâu? Quái lạ, Phương Triệt, động tác này của cậu là gì thế? Rắn đến thì phải chạy chứ?" Một lát sau, nàng giật mình, nổi giận: "Không có rắn! Phương Triệt, cậu cố ý nói thế, muốn chê cười tôi đúng không! Tên khốn kiếp này, nếu cậu cho tôi là ngu ngốc, thì tôi..." Tần nhị cô nương đáng thương sửng sốt một chút, bi ai phát hiện mình không phải vũ khí có lực sát thương ảnh hưởng đến Phương Triệt, nàng lại nghe thây tiếng cười nhẹ phía sau, nhất thời đầu nóng lên, tay nắm lấy tay của tên chết tiệt kia, mở miệng dùng răng ra sức mà cắn! Lúc này, Phương Triệt đau đớn kêu lên, hai cánh tay xung quanh Tần Mạt nhanh chóng rút về.

Tần Mạt đắc ý hả hê, cuối cùng cũng cảm thấy hòa nhau, nhe răng cười nói: “Anh bạn nhỏ, làm người phải phúc hậu, cậu hiểu không?" Dưới ánh sao mờ ảo, vẻ mặt của Phương Triệt khó phân biệt, chỉ là tiếng nói của hắn lộ ra hương vị âm trầm: “Tôi rất hiểu, cực kỳ hiểu, vô cùng hiểu! Cô bạn nhỏ, cô nhớ kỹ, tôi thù dai lắm.” Tần Mạt căn bản không coi đây là uy hiếp, nàng cảm thấy gió núi thật tốt, bóng đêm thật tốt, ánh sao thật tốt, cái gì cũng tốt.

Thế là tính thơ ca trong máu của Tần nhị cô nương lại phát tác, nàng vung tay lên, sung sướng ngâm nga thành tiếng: "Khóa tường y nguyệt thảo y thâm.

Vãn hà trầm, tiếu thùy sân? Thị tử cao cao, sàm đoạn thảo thiệt nhân.

Hầu nhi chiết chi mang giải ý, sơn bất ngữ, dạ lan chân." Nửa kết 《 Giang Thành tử 》 Tần Mạt cười ha ha đắc ý vô cùng.

Nàng mới làm nửa dưới, chính là vừa chế giễu Phương Triệt vừa thể hiện sự kiêu ngạo của nàng.

"Phương Triệt, nếu cậu không làm được nửa khúc kia, thì cậu thu Tần Mạt ngoái đầu nhìn lại, cười đến cong mắt.