Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 7




Mạc Ngọc Hàn mày kiếm nhíu lại, ánh mắt như hắc thạch loang loáng ẩn hiện tia lo lắng. Nếu quả thật Tuyết Nhi ngay tại hồ Hà Tiên gặp trận giao đấu, không biết sẽ sợ hãi mà bỏ đi đâu rồi. Hắn tuyệt đối phải nhanh chóng tìm ra người hơn nữa còn đảm bảo nàng không chút sứt mẻ. Nếu không, thứ nhất chỉ e không có lời nào giải thích với sư phụ, thứ hai trong tay Tuyết Nhi còn có lệnh bài tối thượng của Chiêu Linh giáo. Hắn tuyệt đối không để cho người và vật rơi khỏi tầm tay.

“Giáo chủ! Có tin tức về chiếc vòng!” – Diệp Phi gấp gáp vào bẩm báo.

Mạc Ngọc Hàn kích động ngồi bật dậy.

“Có một vị thương nhân ở Viên Đảo nói rằng hắn biết lai lịch của nó”.

“Viên Đảo? Không phải là một đảo nhỏ xa xôi, nằm tách rời với các nước khác sao? Thương nhân ấy đâu?”

“Ông ấy có chuyện gấp nên đã nhanh chóng trở về Viên Đảo. Thuộc hạ cũng không tiện giữ lại, sợ gây thị phi”.

“Ông ta nói thế nào?”

“Vị thương nhân này nói mẫu chất liệu mà chúng ta đưa cho ông ấy xem là một chất liệu tơ đặc biệt chỉ có ở Viên Đảo, hơn nữa còn là sở hữu riêng của gia tộc, rất quý hiếm.

Hai mươi mấy năm về trước ông ấy đi làm ăn buôn bán vô tình gặp nạn, may được hoàng đế Long Quốc cứu giúp bèn đem ba chiếc vòng tay làm từ chất liệu tơ này tặng lại cho hoàng đế.

Ông ấy khẳng định trên đời ngoại trừ Viên Đảo ra thì cũng chỉ có ba chiếc vòng có chất liệu này xuất hiện ở nơi khác. Họa tiết trên chiếc vòng tay cũng do thủ pháp đặc biệt ở Viên Đảo tạo nên. Ông ấy còn vẽ lại họa tiết này cho chúng ta, ngài xem!”

Diệp Phi đưa mảnh giấy có vẽ hoa văn cho Mạc Ngọc Hàn.

Mắt Mạc Ngọc Hàn lập tức mở lớn, tay hắn run lên, cảm giác nhiều năm ròng rã tưởng chừng không bao giờ có được chút manh mối nào thì bây giờ nó lại xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng kích động tột cùng. Họa tiết này hắn từ nhỏ đã ngắm nghía đến thuộc nằm lòng, quả nhiên không sai.

Năm hắn tám tuổi cha mẹ vì không đủ tiền trả nợ đã bị người ta đánh chết. Lúc hấp hối mới nói với hắn, họ không phải cha mẹ ruột của hắn. Họ nhận hắn từ tay một lão nương, trên người hắn lúc đó chỉ có một chiếc vòng tay.

Mạc Ngọc Hàn luôn có dự cảm mãnh liệt rằng chiếc vòng sẽ cho hắn biết thân thế của hắn, cha mẹ ruột của hắn. Vì vậy nhiều năm nay hắn luôn phái người thăm dò khắp nơi. Nếu theo lời thương nhân Viên Đảo nói, thì chiếc vòng chỉ có thể từ hoàng cung Long quốc mà ra.

Chẳng lẽ hắn với Long Quốc có mối liên quan?

~*~*~*

~Thần Vũ giữ đúng lời hứa, đem Tiểu Thiên trở về hồ Hà Tiên. Hắn quay người định đi thì vạt áo bị níu lại. Ánh mắt nghi hoặc đặt lên người Tiểu Thiên: “Còn chuyện gì sao?”

“Vẫn còn sớm, cùng ta dạo Đông Ninh Thành. Nghe nói buổi tối rất nhộn nhịp” – Tiểu Thiên đưa ra lời đề nghị.

Thần Vũ nhìn bàn tay Tiểu Thiên đang nắm chặt áo mình, ánh mắt thoáng qua ý cười rồi lại như không. Tiểu tử này vẫn luôn rất thẳng thắn hơn nữa một chút kiêng dè hắn cũng không có.Thần Vũ giật phăng vạt áo, chắp tay sau lưng quay người cất bước. Đi được vài bước hắn lại ngoái đầu nhìn Tiểu Thiên đang đứng phía sau, chất giọng trầm đầy từ tính vang lên: “Còn không đi”.

Tiểu Thiên cười toe toét nhảy chân sáo chạy lên phía Thần Vũ - “Thái độ vừa rồi là thế nào? Lừa ta?”

Xem chừng cả hai đã trở nên thân thuộc, cười nói đến vui vẻ. Tiểu Thiên nói, Thần Vũ cười.

“ Phía trước có thai phụ, mau mau tránh đường” – Tiểu Thiên nắm tay Thần Vũ đứng sang một phía, không quên nói với thai phụ đang đi tới: “Tỷ tỷ, đi đường cẩn thận”.

Nàng vừa dứt lời liền nghe tiếng xe ngựa từ đầu đường rầm rập tiến đến. Xe ngựa lao với tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã muốn ập đến chỗ nàng.

Tiểu Thiên vội vã quay người chạy đến ôm lấy thai phụ kéo sát vào trong: “Tỷ tỷ cẩn thận”.

Thần Vũ đứng một bên quan sát, tiểu tử này vừa đơn thuần lại lương thiện, nhưng không hiểu sao hắn chợt có chút lo lắng. Thế gian này càng lương thiện lại càng thiệt thòi, có những việc sẽ dẫn đến mất mạng. Tiểu Thiên như vậy chưa hẳn là tốt.

Xe ngựa lao qua, Tiểu Thiên tức giận mắng:

“Ngươi có ngựa có xe là hay sao, mắt gắn trên đỉnh đầu à, muốn gây án mạng à? Lão đây trù ngươi đi thêm đoạn nữa vấp phải đá, rớt xuống xe, lăn mười vòng trên đất, gãy chân gãy tay nằm một chỗ ba tháng cho chừa thói ngông cuồng”.

Thần Vũ phì cười, cũng điêu ngoa lắm, có lẽ sẽ không việc gì.

Thai phụ một phen hốt hoảng, đưa tay vuốt ngực thở mạnh rồi đáp lễ với Tiểu Thiên: “Đa tạ công tử!”

“Tỷ không sao chứ, tiểu bảo bảo có bị hoảng sợ không?” – Tiểu Thiên nắm tay thai phụ quan tâm hỏi.

Thần Vũ đứng một bên đưa mắt nhìn. Dấu ấn đỏ ngay cổ tay thai phụ đập vào mắt. Hắn nhanh như cắt dùng bàn tay gọng thép chộp lấy cổ tay thai phụ, đôi mắt mở lớn nhìn kỹ càng dấu đỏ.

Tiểu Thiên bị gạt sang một bên loạng choạng té lăn ra đất.

“Dấu đỏ này vì đâu mà có?” – Thần Vũ gằn giọng, gấp gáp hỏi.

Thai phụ chấn kinh lắp bắp trả lời:

“Vừa nãy ta bị động thai, may nhờ một vị đại phu giúp đỡ, ngài ấy có cách chữa bệnh kỳ lạ ta cũng chưa từng thấy. Nhưng rất hiệu quả, chỉ là lưu lại dấu đỏ này vài ngày”.

“Ngươi gặp hắn ở đâu?” – Thần Vũ dáng vẻ vô cùng nôn nóng. Dấu đỏ này là người của Huyết tộc làm ra, bọn họ ban đầu tạo ra dấu đỏ, sau dẫn thuốc thông qua dấu đỏ vào trong cơ thể để chữa bệnh.

Hắn tìm kiếm huyết tộc đã nhiều năm, lần này không thể để mất dấu.

“Là…là hướng này” – Thai phụ run rẩy đưa tay về hướng Nam.

“Huynh…” – Tiểu Thiên vừa mở miệng định hỏi đã thấy Thần Vũ lao vút đi, nhanh như một tia chớp xoẹt qua, hoàn toàn không còn bóng dáng.

“Chuyện gì vậy?” – Tiểu Thiên hoang mang hỏi thai phụ - “Huynh ấy có làm tỷ bị thương không?”

Thai phụ sợ hãi nhanh chóng lắc đầu rồi vội vã rời đi.

Tiểu Thiên bị bỏ lại một mình, trong lòng tràn đầy phiền muộn cùng nhiều nghi vấn. Mang một chút tâm trạng mơ hồ, nàng tìm đường trở về Thẩm An Lầu, sau năm lần bảy lượt hỏi thăm mới về đến nơi.

Ngồi trong phòng trọ của Thẩm An Lầu Tiểu Thiên nhớ tới gia gia cùng Nhiên Thanh. Hai người bọn họ có thể nói là người thân duy nhất của nàng ở thời không này. Nếu gia gia biết được nàng đã trốn Nhiên Thanh rời khỏi Thiên Xuyên Cốc không biết sẽ tức giận thế nào.Tiểu Thiên căn bản đến bây giờ vẫn không hiểu được, gia gia hà cớ gì lại không muốn nàng xuất cốc. Đến nỗi trước khi người bế quan trị thương thì cứ cách một khắc lại nhắc nhở nàng một lần.

Tĩnh lặng nhìn khung cảnh cùng với sự bài trí trong phòng, Tiểu Thiên chợt cười mà như khóc.

Đôi lúc nàng hy vọng chỉ là một giấc mộng - Đôi lúc nàng nghĩ đã thích ứng được - Biến đổi to lớn mà Tiểu Thiên lĩnh hội trong cuộc đời này chắc hẳn người bình thường sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi.

Ngày hôm ấy, nàng nhớ đang ngồi luyện cờ tướng trên mạng, miệng ngậm nguyên cái bánh trôi, chưa nhai chưa nuốt.

Sau đó…dường như…có lẽ…sét đánh qua.

Lúc Tiểu Thiên tỉnh lại không gian đã hoàn toàn khác. Chiếc bánh trôi trên miệng cũng không còn, nó đã vào bụng hay văng ra ngoài, Tiểu Thiên không chắc. Một ông lão khoảng ngoài sáu mươi đứng trước mặt nàng. Dáng hình phiêu dật trắng toát từ đầu đến chân, trắng đến nỗi nàng không phân định được ông ấy là người, là thần, hay là ma.

Bụng bảo dạ, có lẽ gần đây ham chơi ít ngủ nên vừa mới đó đã rơi vào mộng. Dạ lại bảo bụng, mộng cái đầu ngươi, có giấc mộng nào cảnh vật rõ ràng sắc nét thế này không? Ông lão nở nụ cười thân thiện với Tiểu Thiên nhưng nàng cười không nổi. Bụng dạ bảo nhau, nàng không phải vì nghẹn bánh trôi mà chết rồi chứ? Hơn nữa vì hiền lành nhân hậu nên đã bay tới thiên đường?

Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn sống sờ sờ, nhưng những thông tin sau đó lại khiến nàng sốc đến nỗi chỉ muốn ngủ luôn không dậy.

Tâm trạng trở nên ủ dột.

Tiểu Thiên hơi hơi hối hận. Việc nàng rời đi có lẽ sẽ khiến Nhiên Thanh lo lắng. Nàng muốn quay về Thiên Xuyên Cốc thuyết phục Nhiên Thanh đi cùng nàng. Nhưng ngặt nỗi nàng mắc chứng mù đường, hoàn toàn không nhớ một chút gì.

Lúc bắt đầu rời khỏi Thiên Xuyên Cốc Tiểu Thiên đã rất cẩn thận đem theo nhiều sợi vải nhỏ. Chọn bừa một hướng đi, cách vài bước nàng lại buộc vào thân cây một mảnh vải để đánh dấu. Buộc được khoảng năm sợi, Tiểu Thiên mới cảm thấy không đúng, nàng làm thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Sau vài giây suy nghĩ đành tặc lưỡi quay lại tháo hết những sợi vải vừa buộc, dùng đến trí thần thông quảng đại để ghi nhớ kỹ con đường.

Tiểu Thiên vừa đi từng bước vừa lẩm nhẩm. Đầu tiên là đi thẳng, sau đó có tảng đá lớn với vài ba gốc cây ngáng đường nên rẽ phải, tiếp đó vì đường hơi khó đi phải leo lên phía trên một chút, về hướng bên trái, rồi lại tiếp tục đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải….Cuối cùng khi leo lên cây cổ thụ lớn để ngủ thì nàng đã chẳng nhớ được gì nữa.

Tiểu Thiên cắn móng tay, thở dài thườn thượt.

“Mau… đuổi theo…mau…. đừng để hắn chạy thoát……”

Bên ngoài truyền đến vài tiếng lao xao cắt ngang dòng suy tư của Tiểu Thiên. Nàng nhíu mày, đổi tư thế, áp má nằm xuống bàn. Nhưng chỉ một giây sau đã thấy hai cánh cửa từ từ mở ra, Tiểu Thiên ló mỗi đầu nhỏ ra ngoài.Ai bảo nàng đang buồn chán đến mức chỉ cần nghe có tiếng động âm thanh gì đó cũng nổi lên cơn tò mò.

Chuyên tâm nhìn ngang dọc rất kỹ lưỡng nhưng không thấy gì, Tiểu Thiên cuối cùng cũng chịu yên phận rụt đầu lại, đóng cửa xoay người vào trong.

“Két…két”

Một bóng người nhanh như cắt đẩy cửa ra khép cửa lại rất thuần thục.

Đến khi Tiểu Thiên thành công xoay đủ 180 độ thì bóng người ấy cũng đã ung dung đứng trước mặt nàng. Tiểu Thiên há hốc miệng hết nhìn tên nam nhân từ trên trời rơi xuống lại nhìn đến cánh cửa, nhìn qua nhìn lại nhìn đến khi ý thức được tình trạng nguy hiểm, mặt mới bắt đầu méo xệch.