Kha Mẫn Mẫn ôm đầu ôm đầu, đầu cô đau như muốn nổ tung, mở to hai mắt, run rẩy nói: "Tôi phải giúp Giang Phi, tôi đồng ý với đề nghị của anh ấy, anh ấy chỉ còn lại bấy nhiêu máu, tôi phải giúp anh ấy giữ lại một nửa. Tôi biết, sau mỗi một ván chơi sẽ có một người phải chết, chúng ta chỉ còn lại có năm người, trong chúng ta không ai có thể sống quá năm ván chơi, nếu như mọi người muốn sống đến ván thứ sáu thì nhất định phải hợp tác, chúng ta sẽ không một ai có thể còn sống một mình mà ra ngoài được."
Điền Lãng nặng nề nói: "Đúng vậy, nhưng tôi lo lắng mà máu thì chảy ngày một nhiều, chúng ta không có thức ăn, không có nước uống lại càng không được chữa trị kịp thời, sợ rằng chưa đến ván thứ năm cũng không thể sống nổi..."
Nguyên Lộ nói: "Điền Lãng, tôi nghĩ trước tiên không phải là lo mình sống như thế nào để không bị trò chơi này ràng buộc, mà phải lo lắng xem trong ván kế tiếp, nếu như anh bị chúng bắt được thì anh nghĩ có thể thoát khỏi bàn tay của chúng được không? Anh còn có biện pháp nào khả thi hơn không?"
Điền Lãng nghe vậy thì im lặng, tất nhiên là không thể, hắn cũng không có biện pháp nào khác, trong bọn họ không có ai là đối thủ của đám búp bê và cô gái ngoài kia cả, bọn họ là ngoại tộc, những việc làm mà bọn họ cho là có thể bảo toàn được mạng sống của mình căn bản không đủ nhét vào mắt của đám búp bê.
Tống Vĩ nói: "Thật ra Giang Phi nói rất đúng, đây chính là biện pháp giúp chúng ta sống được lâu nhất. Hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống. Dù như thế nào tôi cũng muốn mình có thể sống lâu hơn một chút. Thời gian chúng ta mất tích cũng đã lâu như vậy, tôi tin chắc sẽ người tới cứu chúng ta, cho dù phải chống đỡ nhiều hơn một ngày cũng là hy vọng."
Cuối cùng ý kiến của mọi người cũng được thống nhất, ngay lúc này một người giống như bé gái nói lên đề nghị.
Bé gái âm trầm nhìn mọi người một hồi lâu, u ám cười một tiếng: "Được, vậy ta cũng muốn xem thử, trong các ngươi ai sẽ là người chết trước!"
Bé gái khá vừa ý với bàn luận của đám người, nhưng cũng vì lá bùa trong tay Lục Giang Phi làm thương tổn đến búp bê vải của cô cho nên cô đặc biệt ghi hận hắn, cô muốn hành hạ hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Vừa giống như bây giờ nó muốn hắn ôm búp bê như con của hắn!
Những con búp bê này cũng không giống như búp bê bình thường, những con búp bê này quả thật là bị quỷ nhập.
Tinh thần Kha Mẫn Mẫn cũng sắp tan vỡ đến nơi, cô vốn dĩ là một người hoạt bát nhanh nhẹn có thể chơi diều hâu bắt chim sẻ, chơi kéo co, bịp mắt bắt cá cô đã từng chơi qua cả, giờ cần phải chơi trò gia đình, nhưng việc xem một con búp bê ma quỷ như con cái ôm vào trong ngực thì....
Cô không thể làm được, dù như thế nào thì cũng không thể làm được!
Mặc dù hồi nhỏ, cô thường cùng bạn của mình chơi trò gia đình, cũng lấy búp bê giả làm con, chơi trò nấu ăn cũng rất khá, nhưng hôm nay thì ngược lại, cô cảm thấy lông tơ cả người đều đang dựng đứng lên, toàn thân kháng cự lại.
Chân mày bé gái cau lại, âm u nói: "Thế nào? Các người không muốn chơi trò chơi với ta sao? Các người muốn đi tưới hoa cho ta ngay bây giờ?"
Lục Giang Phi lảo đảo bò từ dưới đất dậy, đưa tay ra nói: "Đưa cho tôi."
Bé gái nghe vậy liền vui vẻ ném búp bê vào trong lòng Lục Giang Phi, hắn ôm búp bê trong lòng, chỉ cảm giác con búp bê thật lạnh, lai có chút mềm, cặp mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào ngực của hắn, Lục Giang Phi cắn răng chịu đựng cảm giúp ghê tởm trong người ngồi lại xuống đất. Kha Mẫn Mẫn co ro người nghiêng sang một bên, ngay cả nhìn một xái cũng không dám.
Bé gái cười khanh khách, nói: "Cô đã không phải là một bà mẹ tốt, đã thế lại còn ghét bỏ con gái mình."
Kha Mẫn Mẫn cắn chặt môi dưới, đôi mắt đang rũ xuống đột nhiên toát lên oán hận mãnh liệt, nếu như không phải tại nữ quỷ này thì bây giờ cô vẫn là một người hoạt bát, cô nhất định sẽ sống thật tốt, có đồ ăn ngon lại được mặc những bộ quần áo xinh đẹp, có cha mẹ luôn yêu thương ở bên cạnh... Sẽ không giống như bây giờ, cô chỉ có thể uống sương sớm, nhai tạm vỏ cây, còn phải chơi mấy cái trò chơi quỷ quái này.... cô hận không thể độc chết nữ quỷ này!
Bé gái một chút cũng không thèm quan tâm đến Kha Mẫn Mẫn, cô nhìn chằm chằm vào Nguyên Lộ, Tống Vỹ và Điền Lãng, nghiêm túc nói: "Mấy người sẽ không có con gái, nhưng như vậy hình như có chút không công bằng, như vậy đi, ta sẽ cho các người em trai và em gái, mấy người thích em trai hay gái hơn? Nhìn lên cây đi, thích ai cũng được hết."
Tất cả búp bê trên cây đều đồng loạt nhìn về phía ba người Nguyên Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng.
Nguyên Lộ: "...."
Tống Vĩ: "...."
Điền Lãng: "...."
Mấy người họ cũng đều bị lấy máu, chơi kéo co thua là Tống Vĩ, chơi người mù sờ cá chép là Nguyên Lộ, chỉ có Điền Lãng là chưa chơi trò nào, nhưng hắn cũng đã để lại một lượng máu nhất định , hiện tại hắn cũng rất suy yếu.
Ba người bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn đám búp bê được treo trên cây, nếu như được phép chọn bọn họ cũng không muốn chọn. Vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt của bé gái khi bị Kha Mẫn Mẫn từ chối, chỉ sợ nếu như họ không chọn thì nhất định sẽ bị xách đi tưới máu cho hoa.
Mặt của bé gái hiện tại cũng không còn ý cười, u ám nhìn ba người, nói: "Không lẽ các người cũng không muốn chơi với ta sao?"
Nguyên Lộ nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không phải, chỉ là có nhiều búp bê quá, tôi không biết phải chọn cái nào là tốt nhất cho nên mới suy nghĩ hơi lâu một chút."
Tống Vĩ và Điền Lãng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý, bọn họ đúng là chỉ muốn suy nghĩ một chút nên chọn con búp bê nào, không phải là không muốn chơi cùng bé gái.
Bé gái lúc này mới cười hì hì, nói: "Coi như các người thông minh, búp bê của ta chính là những con búp bê tốt nhất thế giới!"
Nguyên Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng nhìn nhau, đành cười miễn cưỡng một tiếng.
Đúng vào lúc này, trong rừng truyền ra một tiếng rít thật dài dọa mọi người sợ đến run một trận, bé gái ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
"Vậy mà lại có thể làm thương tổn đến búp bê của ta, dám có gan làm thương tổn búp bê của ta!" Bé gái thở hổn hển, một cước đem búp bê dưới chân đá văng: "Đi đi, các người đem hai tên không biết tự lượng sức mình bắt đến trước mặt ta, ta nhất định sẽ đem chúng làm thành phân bón hóa học cho vườn hoa của ta!"
Con búp bê kia vẫn thường hay đi theo bên người của bé gái, cũng là con búp bê vải duy nhất không bám đầy bụi bẩn, trên người nó thậm chí còn một một bộ lễ phục nhỏ, trên cổ kết nơ, lúc này lại bị chủ nhân của mình đá trên đất lăn mấy vòng, nó bò dậy, mang theo theo hơn hai mươi con búp bê vải nhanh chóng biến mất.
Lục Giang Phi và đám người Nguyên Lộ không dấu vết liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt toát lên hy vọng, đột nhiên, hắn cảm thấy cổ của mình bị một vật gì đó lạnh lẽo đặt lên, vừa cúi đầu nhìn liền thấy con búp bê trong ngực đưa cánh tay dài đặt trên cổ hắn, con ngươi đen ngòm đang nhìn hắn--- hắn giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa đem con búp bê ném ra ngoài.
Cuối cùng cũng nhịn được, cố nén sự ghê tởm trong lòng ôm con búp bê đặt cách ra xa một chút.
Hai mươi mấy con búp bê vải đi bắt, thoạt nhìn bé gái đang rất vui vẻ: "Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi, ba người đã chọn xong chưa?"
Nguyên Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng: "..." Có thể không chọn được không??
Cuối cùng, Nguyên Lộ chọn lấy một con búp bê có mái tóc màu đỏ, tuy rằng nhìn nó có chút bẩn thỉu nhưng tứ chi vẫn còn đầy đủ, chỉ cần không nhìn đến ánh mắt của nó thì sẽ không cảm thấy sợ, Tống Vĩ và Điền lãng cũng nhanh chóng chọn được cho mình một con búp bê thoạt nhìn bình thường nhất, chỉ là mấy thứ quái dị như này cho dù có thoạt nhìn thế nào đi nữa cũng là không bình thường, sau khi ôm búp bê vào trong ngực, cả người đều cảm thấy phát lạnh, tâm thần hoảng hốt.
Bé gái thấy ba người họ đều đã chọn được búp bê liền ôm lấy một con khác trên tay, chỉ vào Lục Giang Phi và Kha Mẫn Mẫn, nói: "Tại sao búp bê của hai người lại ăn mặc bẩn thỉu như vậy? Vừa nhìn liền biết do các ngươi không chăm sóc nó thật tốt, hai người phải ôm nó, hôn nhẹ, dỗ cho nó hài lòng, còn phải cho nó đồ ăn ngon và quần áo mới. Hai người không phải là cha mẹ tốt của nó, các người đi tưới hoa cho ta!"
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ nhìn vào con búp bê đang trợn to mắt trong lòng, bắt bọn họ ôm con búp bê quỷ này đã là cực khổ lắm rồi, còn muốn hôn...
Kha Mẫn Mẫn cẩn thận tránh bên cạnh Lục Giang Phi, khàn giọng hỏi: “Làm sao bây giờ? Tôi không biết dỗ trẻ con.”
Lục Giang Phi cũng không biết , huống chi còn là trẻ con kiểu này: “…… Cậu đi loanh quanh hái vài cái lá cây, lại kiếm cả một cục đá về đây.”
“Lấy lá cây, cục đá làm gì?”
“…… Không có cách nào, chúng ta nấu cơm trước đi.”
Hiện giờ có thể kéo dài được bao lâu liền kéo dài bấy lâu, bọn họ cần nhất là thời gian, đã có người tới cứu bọn họ, chỉ cần bọn họ chờ thêm một chút, sống lâu lâu một chút, là bọn họ có thể nhìn hy vọng!
Kha Mẫn Mẫn cố nén hoảng hốt nói: “…… Được, được rồi.”
Trò chơi gia đình này ai cũng biết chơi, đây là trò mà đứa trẻ nào cũng từng chơi, bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là không nghĩ tới có một ngày, đứa trẻ mà bọn họ phải dỗ dành sẽ đặc biệt như vậy . . .
Kha Mẫn Mẫn xếp mấy cục đá thành cái bàn, hái vài cái lá cây làm mâm, còn lấy mấy cành cây làm đũa, sau đó run run rẩy rẩy nói: “Vậy chị nấu cơm trước, ăn cơm xong, em liền đi nhà trẻ học đi……”
Lục Giang Phi: “……”