Cho dù cô gái tóc dài này không phải là ma, nhưng cô chắc chắn không phải là người bình thường, hoặc là thứ gì khác. . .
Tất Hằng không dám xác định, Tưởng Long cũng thấy hoảng hốt, nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ động vào cấm kỵ gì đó thì mình được một mất mười. Việc quan trọng bây giờ vẫn là an toàn về nhà, những chuyện không nên biết, bọn họ cũng không cần truy hỏi làm gì.
Con người đấy, không thể đâm đầu vào chỗ chết được.
Tất Hằng và Tưởng Long luôn là người to gan lớn mật lại hiếm có một lần tự hiểu lấy mình.
Trên đoạn đường tiếp theo, trong xe rất yên tĩnh. Tất Hằng tập trung lái xe, Tưởng Long rất buồn ngủ nhưng không dám ngủ, chỉ sợ khi tỉnh dậy đã đến chỗ kỳ quái nào đó, đương nhiên cũng không dám tùy tiện nói chuyện với cô gái tóc dài. Bọn họ còn dừng lại ở trạm xăng bên đường để đổ đầy một bình xăng.
Khi bọn họ sắp đến thành phố A thì trời đã sáng rồi. Cả quãng đường có thể chỉ mất hai giờ, bọn họ lại đi gần một đêm. Vào giây phút nhìn thấy mặt trời mọc, Tất Hằng và Tưởng Long đều kích động chảy nước mắt, suýt nữa thì ôm đầu khóc nức nở. Bọn họ chưa từng thấy mặt trời có thể nhìn mỗi ngày, thỉnh thoảng còn cảm thấy nóng tới buồn bực lại thân thiết như vậy.
Đương nhiên, bọn họ cũng chưa quên cô gái tóc dài ngồi phía sau. Lúc này, cô đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không ngờ có thể nhìn ra được chút thán phục hiếm thấy trên gương mặt trắng như tuyết của cô? Hình như cô nhìn thấy thứ gì đó rất tuyệt vời. Về phần thứ gì tuyệt vời. . . Ngoài cửa sổ, trừ xe cộ qua lại thì chính là nhà cao tầng, cũng không có gì đặc biệt cả.
Có lẽ đã sáng nên trên đường cũng nhiều người hơn, thế giới con người quen thuộc này khiến hai người cảm thấy an toàn hơn, cuối cùng không còn khẩn trương cao độ như ban đêm nữa. Cả hai không nhịn được mà lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán và cảm thấy may mắn còn sống sót sau tai nạn.
"Xin hỏi anh có nhớ Mạc Sơn ở đâu không?" Sáng sớm không khí còn lạnh lẽo, giọng nói của cô gái tóc dài đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến kích thích màng nhỉ, khiến Tất Hằng và Tưởng Long chấn động tinh thần. Không biết cô đã quay đầu lại lúc nào, đôi mắt đen như mực kia đang nhìn Tất Hằng.
Tất Hằng: ". . ." Anh làm sao có thể còn nhớ Mạc Sơn gì đó chứ.
Tất Hằng: "Xin lỗi, tôi tạm thời không nhớ ra được, có thể là tôi nhớ nhầm. . ."
Cô gái tóc dài: "Thật vậy sao? Anh nhớ nhầm à?"
Tất Hằng không dám nói lời nào: ". . ." Tưởng Long cũng hít sâu một hơi.
Chỉ thấy vẻ mặt cô gái tóc dài trầm xuống, ánh mắt càng thêm tối tăm. Mái tóc đen, dài của cô rũ xuống, cả người có vẻ u ám, ngay cả không khí cũng lạnh xuống mấy độ, chỉ nhìn thôi cũng làm hàm răng của người ta run lên. Tất Hằng rất sợ chọc giận cô, vội vàng nói: "Nhưng tôi biết rất nhiều bạn, phần lớn bọn họ đều có kiến thức rộng rãi. Sau khi về, tôi sẽ hỏi bọn họ, thuận tiện tìm giúp cô. Nếu có tin tức, tôi sẽ báo lại chocô biết, côthấy được không?"
Tưởng Long phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, cô đừng vội, chúng tôi có nhiều người giúp cô như vậy, nhất định có thể tìm được Mạc Sơn ở đâu!"
Cố Phi Âm nghiêng đầu nhìn Tưởng Long và biết ơn nói: "Có làm phiền các anh quá không?"
Tưởng Long liên tục xua tay: "Không có, sao có thể làm phiền chứ! Đêm qua may nhờ có cô cứu chúng tôi, chúng tôi giúp cô cũng là chuyện nên làm mà."
Cố Phi Âm thật sự cảm động, mỉm cười cảm kích: "Vậy làm phiền các anh, cám ơn các anh."
"Không, không cần khách sáo."
Tất Hằng và Tưởng Long lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc nhìn nhau, không cần nói ra nhưng trong lòng vẫn hiểu được.
Tất Hằng đạp chân ga và lao vào thành phố với tốc độ nhanh nhất. . . Sau đó tìm một chỗ đông người và để cô gái tóc dài xuống xe.
Tuy rằng bọn họ nóng lòng mau chóng thoát khỏi cô, nhưng bọn họ cũng không phải là những kẻ không có lương tâm. Tất Hằng và Tưởng Long móc hết tiền trong ví và trong xe, kín đáo đưa hết cho Cố Phi Âm, nói là thưởng cho cô. Trong đó có khoảng một nghìn tệ. Bây giờ mọi người đều quen trả tiền qua điện thoại, có thể tìm được một nghìn tệ cũng không dễ dàng gì. Ban đầu, bọn họ nói sẽ chuyển khoản cho Cố Phi Âm, đáng tiếc cô không có điện thoại.
Bọn họ muốn lấy lòng cô là hi vọng cô gái tóc dài này có thể nhớ được cái tốt của bọn họ, đừng đi gây phiền phức cho bọn họ. Nhưng sau này, bọn họ hẳn sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Cố Phi Âm ước lượng số tiền và cảm động vẫy tay chào Tất Hằng và Tưởng Long. Động tác vẫy tay của cô đều đặn còn có cảm giác theo tiết tấu, góc miệng mỉm cười 45 độ lộ ra năm cái răng. . . Chiếc xe việt dã giống như bị kích thích, vù một tiếng đã biến mất.
Mãi đến khi trong kính chiếu hậu không còn bóng dáng của cô gái tóc dài, thần kinh căng thẳng suốt một đêm của Tất Hằng cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn mệt mỏi khẽ day thái dương. Những chuyện gặp phải trong đêm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, hắn không còn tin trên đời này không có quỷ nữa. Tưởng Long cũng vậy. Anh ta ngồi ở trên ghế gần như tê liệt, xương giống như muốn rụng ra, rõ ràng đã hoảng sợ.
Sau đó, anh ta vô cùng hoảng hốt cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nhưng chờ tới khi bọn họ về đến nhà, nghe được tin tức trên đoạn đường nào đó xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, ba chiếc xe đụng vào nhau làm sáu người chết, trong đó còn có một đứa trẻ bảy tuổi, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà!
Trong tin tức nói, vụ tai nạn giao thông xảy ra vào khoảng một giờ sáng, do tài xế của một chiếc xe vận tải đi ngang qua đã báo cảnh sát. Chờ tới khi cảnh sát và xe cấp cứu chạy tới thì người chết cũng đã đông cứng.
Tất Hằng thậm chí sai người lấy ảnh chụp người chết. Mặc dù thi thể bị đông cứng và lẫn vết máu nên không nhìn rõ mặt, nhưng Tất Hằng liếc mắt vẫn nhận ra được: Hai chủ xe cãi nhau, người phụ nữ khuyên can, hai mẹ con khóc ầm ĩ không ngừng, người phụ nữ ngồi im ở ven đường. . .
Những khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ, ngay cả vết thương cũng giống như trong trí nhớ của hắn.
Tất Hằng kinh ngạc đến mức không nói được lời nào. Hắn kéo ống tay áo và nhìn thấy dấu tay màu đen in trên cánh tay trái. Đây là dấu vết để lại khi người phụ nữ kia kéo hắn đi khuyên can. Lúc đó hắn chỉ thấy đau, sau đó quá khẩn trương nên quên mất, không ngờ bây giờ nhìn lại thấy dấu tay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn giật mình tỉnh lại và cầm lên xem, đó là điện thoại củaTưởng Long gọi tới.
Tưởng Long luôn miệng nói là mình nằm mơ, là ảo giác, nhưng về đến nhà, anh ta không khỏi tò mò lén tìm trên mạng xem có xảy ra tai nạn giao thông trên đoạn đường tối hôm qua không. Không cần phải nói, sáu người chết đã được tính là vụ tai nạn giao thông lớn, tất nhiên sẽ được đăng trên tin tức xã hội. Anh ta vừa tìm liền thấy được!
Tưởng Long chấn động, nhất là khi nhìn thấy ảnh người chết trong vụ tai nạn giao thông này.
Những điều này đều xác nhận những gì bọn họ trải qua đêm qua không phải là nằm mơ, càng không phải là ảo giác.
Bọn họ thật sự thấy quỷ!
"Anh ba, anh ba, hóa ra trên đời này thật sự có quỷ đấy." Tưởng Long kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Không ngờ trên đời này lại thật sự có quỷ! Mấy người chúng ta gặp được tối qua chính là quỷ! Thật ra bọn họ không kinh khủng như chúng ta tưởng tượng, cũng không làm hại chúng ta, trái lại còn bị Cố Phi Âm dọa nữa. Nói như vậy, cô Cố kia thật sự lợi hại. Anh nói xem cô ta rốt cuộc là ai?"
Tất Hằng nói: "Bất kể chị ta là ai cũng không phải là người bình thường." Không biết vì sao, hắn cảm thấy Cố Phi Âm u ám, khi cười càng đáng sợ hơn. Cho dù Cố Phi Âm không làm gì cả, còn có thể nói là lịch sự có thừa, nhưng hắn vẫn cảm thấy quỷ dị.
Tưởng Long: "Nói vậy cũng đúng. Cố tỷ tỷ nói chúng ta dính âm khí, vậy nhất định là thật, anh nhanh nghĩ xem chúng ta rốt cuộc có chạm phải thứ gì không nên chạm không? Nếu như không tìm ra thứ này rồi giải quyết, em sợ sau này mình chết thế nào cũng không biết."
Tất Hằng: "Cậu có đắc tội người nào không? Nếu vô tình chọc phải thì sau này chúng ta chú ý một chút là được, nhưng nếu có người cố ý, vậy rất khó đề phòng." Không giải quyết vấn đề này, có quỷ mới biết về sau còn có thể xảy ra chuyện gì.
"Em có thể đắc tội ai chứ? Người có thể đắc tội, không phải em đều đắc tội rồi sao?"
". . ."
Lợi hại.
. . .
Làm người thật khó.
Cố Phi Âm đã nhận thức được sâu sắc làm người là chuyện không dễ dàng tới mức nào.
Cô vẫn luôn biết tiền quan trọng, cả người cô từ trên xuống dưới cộng lại chỉ có khoảng một trăm tệ, cộng thêm hai người tốt họ Tất kia cho khoảng một ngàn tệ nữa, ngoài ra không có thêm một xu nào. Nhưng cô đã hỏi đường suốt mấy ngày rồi cũng không ai biết Mạc Sơn ở đâu, tiền thì bớt đi từng đồng, con đường phía trước lại mịt mờ không rõ, dù sao vẫn phải sống tiếp.
Cho nên cô tìm công việc đầu tiên, làm phục vụ ở trong một quán mì.
Ngày đầu tiên cô đi làm, chủ quán kinh doanh rất tốt, ngày thứ hai trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngày thứ ba cô mất đi công việc đầu tiên của mình. Cô cũng không biết vì sao, tự nhiên cô bị đuổi việc. Rõ ràng cô cười rất tốt, chạy cũng rất nhanh. . . Có lẽ công việc ở nhân gian có yêu cầu quá cao.
Lần đầu tiên thất nghiệp, Cố Phi Âm còn có chút xúc động, may là cô còn lấy được bốn mươi tệ tiền lương, có thể ăn được mấy bữa.
Công việc thứ hai của Cố Phi Âm là phát truyền đơn, người khác làm một ngày có thể phát mấy trăm tờ, cô lại chỉ có thể phát mấy tờ! Hết giờ làm việc, tổ trưởng tổ truyền đơn cho cô năm mươi tệ, còn có lòng tốt bảo cô đổi việc khác, có lẽ việc này không thích hợp với cô.
"Vì sao? Do tôi làm không tốt à?"
". . . Không, cô làm rất tốt." Tổ trưởng tổ truyền đơn hơi sợ hãi nhìn cô gái có mái tóc đen dài này. Phải nói thật, trong tổ anh ta từng có không ít người phát truyền đơn, phần lớn đều qua loa cho xong, ba bốn tờ phát cùng lúc, phát xong liền kết thúc công việc. Mà cô gái tóc dài này lại rất nghiêm túc, không chỉ đứng nghiêm còn cười rất tiêu chuẩn với 45 độ và lộ ra năm cái răng. Chỉ là cảm giác không đúng, cười thôi cũng làm cho người ta muốn cách xa ba mét, đến chó cũng không dám tới gần cô. Cô gái này thật kỳ lạ, anh ta không dám nói thật, chỉ thấy ánh mắt u ám của cô ta nhìn mình, anh ta đã thấy sợ rồi: “. . . Có thể là vấn đề răng cửa chăng?"
Răng cửa?!
Cô vô cùng khiếp sợ!
Hóa ra ngoại trừ không trình độ, không bằng cấp, không học thức, không kinh nghiệm nên không tìm được việc làm, ngay cả không có răng cửa cũng không tìm được việc làm nữa sao???
Cố Phi Âm nghiêm túc xin ý kiến: "Tôi không có cửa răng, vậy có thể tìm công việc gì thì tương đối thích hợp hơn?"
Tổ trưởng tổ truyền đơn cảm giác một lời khó nói hết. Cho dù cô gái này thâm trầm, nhưng là cô gái tốt rất nhiệt tình với công việc: ". . . Công việc bây giờ đều cần phải có bề ngoài, cô thiếu cửa răng nên không dễ nhìn lắm, khách thấy cũng khó coi, muốn tìm việc làm sẽ gặp phiền toái. Nếu không cô đi tra răng trước đi?"
Vẻ mặt Cố Phi Âm trở nên nặng nề. Cô không ngờ một cái răng cửa cũng có thể làm cho cô thất nghiệp. Cô cho rằng nó chỉ bất tiện vì lọt gió và khi gặm đồ ăn thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn, không ngờ bây giờ đã dẫn đến thất nghiệp, vậy phải nghiêm túc xử lý mới được: "Được rồi, tôi sẽ qua xem thử."
Tổ trưởng tổ truyền đơn lau mồ hôi lạnh, thấy Cố Phi Âm vừa đi, lòng bàn chân cũng đổ mồ hôi lạnh.