Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 231




Chương số 102

Diễm quỷ gần đây sinh hoạt rất không tốt, bởi vì cô không nghĩ tới chính mình lại trở thành tội phạm truy nã số một của quỷ giới!

Đám quỷ con bây giờ, gần như là mỗi đứa đều cầm một bức vẽ có hình cô, gặp ai cũng hỏi "Gặp tiểu Diễm không? Cô gái tóc dài đang tìm cô ấy", hoặc là "Có gặp tiểu Diễm không, cô gái tóc dài gọi cậu về mộ đó".

Diễm quỷ cả cái thân quỷ đều cảm thấy vi diệu. Cô gái tóc dài kia quỷ duyên kém muốn chết, cũng không có nổi vài con bạn quỷ, từ lúc nào quỷ mạch đã rộng như vậy rồi?

Quỷ quái kéo bè kéo phái rất nghiêm, bầy quỷ ngọn núi này thường xuyên cùng nhau đi kỳ thị đám quỷ trên đỉnh núi khác, động một tí là lại kéo bè kéo lũ đi choảng nhau. Hơn nữa quỷ quái không chỉ tính tình cổ quái, đặc biệt còn không phục loài người. Muốn nhờ bọn nó giúp đỡ, dù ngươi có nói rách cả mồm cũng chưa chắc có tác dụng. Cho nên giống như bây giờ cả một đống quỷ đều đi tìm cô, là việc mà cô nghĩ cũng không dám.

Cô chẳng qua là ở nhân gian đóng giả làm người một chút thôi, làm sao mà đám quỷ kia lại đã biến thành đoàn kết, thích giúp đỡ người khác như thế này rồi?

Tuy nói cô không sợ đám quỷ nhãi nhép này, dù sao chúng nó cũng không phải là đối thủ của cô. Nhưng mà nhiều con quỷ đến tìm cô như vậy, còn không phải vì đánh nhau, chỉ là tận tình khuyên nhủ cô nhanh đi về, cô gái tóc dài còn đang chờ cô. Nghe nhiều cô cũng phát ngán, phiền chết đi được. Cô sao có thể trở về chứ? Cô gái tóc dài một mực muốn đòi tiền kia còn không phải là muốn bắt cô trả tiền sao?

Quan trọng nhất là, cô đi sang thành phố khác rồi mà vẫn còn quỷ có thể tìm tới cô!

Cô bị dọa rồi nha, thế lực của cô gái tóc dài còn vượt sang cả thành phố khác nữa hả! Cô ấy lợi hại đến như vậy sao?

Cho nên cô nhịn không được đi hỏi thăm một chút. Nghe ngóng xong còn cảm thấy cũng thật ghê gớm đó.

Hóa ra căn biệt thự ma trứ danh dưới chân cầu vượt kia chính là địa bàn của cô ấy, còn có cả giấy cho phép kinh doanh được đặc bộ và địa giới cùng nhau cấp cho, nhảy vọt lên thành bà chủ bất động sản lớn luôn! Quan chức cấp cao ở nhân giới và địa giới đều nể mặt cô hai phần.

Hơn nữa cô gái tóc dài còn có ngoại hiệu ngầm là kẻ buôn quỷ, bất luận quỷ quái lợi hại đến đâu, chỉ cần làm chuyện ác, rơi vào tay cô chắc chắn bị đem bán lấy mấy chục tệ. Đây không chỉ làm thương tổn thân thể quỷ, còn là một đòn đả kích vào tâm linh của quỷ nữa. Từ đó có thể thấy cô ấy cực kì tâm cơ, vô cùng âm hiểm giả dối.

Đám quỷ ở trong biệt thự quỷ kia cũng rất là ghê gớm, không chỉ tham gia công tác cứu viện sau động đất, còn được gọi đến làm việc trong cơ quan quỷ quái đặc biệt, phụ trợ nhân loại bí mật tiến hành các hạng mục công tác nguy hiểm nhưng có lợi cho nhân dân! Phần lớn đều là những con quỷ từng nhận được giải thưởng “quỷ tốt ưu tú”, có công trong người.

Quỷ mạch này đúng là đáng khen đó. Không nghĩ tới mấy chục năm không gặp, cô gái tóc dài xuẩn ngốc cũng biến thành cô gái tóc dài tâm cơ rồi.

Đương nhiên sau khi nghe ngóng cô còn biết được một cái tin tức ghê gớm. Nghe nói bên trấn Bạch Ngọc mưa to một trận, làm cho mộ của cô gái tóc dài lộ ra. Lúc này tốt rồi, chút ít di sản cô để lại cho cô ấy lúc này liền triệt để sung công luôn. Cách cả cái màn hình cô phảng phất vẫn có thể nghe thấy tiếng cô gái tóc dài đang gào thét.

Đến lúc này cô cũng không khỏi hoài nghi ông trời chết tiệt kia có phải đang nhằm vào cô gái tóc dài hay không, cứ nhất quyết không cho cô ấy được an ổn như vậy! Có điều, cứ thế này cô cũng càng nguy hiểm. Không dễ dàng mới dành ra được chút tài sản thế nhưng lại không phải của cô, vậy không phải là cô sẽ càng tức giận sao?

Vừa vặn bông hoa đào nát * gần đây cô trêu chọc phải cũng đang đi tìm cô. Cô trốn trước trốn sau, cũng không biết nên trốn đi nơi nào. Nhưng nếu không trốn thì biết làm sao, trở về trả tiền lại sao? Vậy cô tình nguyện tiếp tục trốn còn hơn.

Nhưng cứ trốn đông trốn tây như này cũng không phải là cách. Cũng đúng lúc này, bông hoa đào nát kia rốt cục tìm được cô, hỏi cô có muốn tới chỗ hắn tránh nạn hay không? Hắn là thiên sư, đám quỷ bình thường cũng không dám lại gần hắn. Nhưng cũng chính là bởi vì hắn là thiên sư, còn là kì tài trăm năm có một, Diễm quỷ cũng không dám lại gần hắn.

Bông hoa đào nát đó lại cứ cười hỏi cô: "Em muốn sống trong lo lắng hãi hùng nhưng không có nguy cơ phá sản, hay là muốn sống trong lo lắng hãi hùng đồng thời chịu đựng nguy cơ phá sản?"

Diễm quỷ: ". . ."

Quả thật rất khó lựa chọn. Bông hoa đào nát híp đôi mắt hoa đào của hắn, cười không có ý tốt: "Diễm Diễm yên tâm, ta đến bảo vệ em."

Diễm quỷ ha ha cười lạnh, trợn trắng mắt. Hắn đến bảo vệ cô? Nói thật dễ nghe ha, không đưa cô lên tây thiên coi như đã là nhân từ rồi.

Lại nói trong nhà bông hoa đào nát này chỗ nào cũng là những thứ đối phó quỷ quái bọn họ. Ngay cả anh em bạn bè chung quanh cũng đều làm nghề bắt quỷ, tán gẫu ba câu cũng không tách khỏi chuyện bắt quỷ diệt hồn. Nếu cô đi tới đó, thì không chỉ là mất tài sản, còn có cả nguy hiểm tính mạng nữa. Cô đi được chắc?

Ngàn tính vạn tính, cô thật sự không nghĩ tới cô gái tóc dài căn bản không chết! Đáng hận, cô lại không thể đi ra khỏi đường biên giới, nếu không cô đã trốn luôn ra nước ngoài, cũng không tin thế lực ngầm của cô gái tóc dài có thể duỗi tay ra tận nước ngoài.

Cứ như vậy, cô không những phải trốn đám quỷ nhỏ, còn phải trốn bông hoa đào nát thường tìm đến làm phiền cô. Đáng giận là cô cũng chỉ có thể trốn được ba năm, cuối cùng vẫn là bị bắt được. Lúc ấy cô cũng suýt bị ép phải ẩn cư vào núi lần thứ hai! Đáng tiếc vào núi ẩn cư cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Dù sao cuộc sống nơi phồn hoa có rất nhiều thứ cám dỗ, ngày tháng sống trong núi lại vừa buồn vừa nhàm chán. Không có TV để xem, không tin tức để buôn, càng không có quần áo đẹp thay đổi tùy lúc, cũng không có mỹ nhân xinh đẹp để ngắm. Sống như vậy thì có ý nghĩa gì? Nhiều nhất cũng chỉ có là phơi sương mù bụi bặm nhiều rồi có thể trở về đây đi dạo giải sầu, hưởng thụ một chút không khí trong lành.

Hơn nữa thời đại bây giờ không giống trước, mỗi ngày phải đánh giặc giết người, nơi nơi đều là thảm họa nhân gian, cô thành quỷ rồi mà nhìn thấy cũng không chịu nổi. Bây giờ thì khác, nhân dân an cư lạc nghiệp, cũng đến nơi nào cũng không có nhiều người chết, chỗ vui chơi thăm thú nhiều vô cùng, có ai không muốn ở lại nhân gian xem nhiều một chút chứ? Không chỉ cô đâu, không thấy có rất nhiều quỷ quái cũng lưu luyến nhân gian không muốn xuống địa giới sao?

Cho nên cô bình thường rất không muốn về núi, tình nguyện ở nhân gian trốn đông trốn tây cũng không muốn trở về.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn bị tìm được.

Lần này cô còn chưa kịp chạy, mới vừa trở về nhà, liền nhìn thấy cô gái tóc dài vẻ mặt âm trầm từ cửa sổ bò vào, đôi mắt tối như mực hung tợn nhìn chằm chằm cô, mái tóc dài lắc lư, nhếch miệng nói: "Tiểu Diễm, tôi rốt cục tìm được cô, hê hê."

Mà ở phía sau cô ấy, còn có vô số quỷ quái nằm úp sấp, con nào con nấy mặt mũi trắng bệch, âm lãnh quỷ dị nhìn cô chằm chằm.

Tiểu Diễm: ". . ."

Cô xoay người muốn chạy, liền nhìn thấy bông hoa đào nát của cô đột nhiên xuất hiện trước cửa, cười khanh khách nhìn cô chằm chằm: "Diễm Diễm, bắt ta đi tìm thật mệt đó."

Diễm Diễm: ". . ."

Cô có chút sụp đổ: "Hai người các ngươi thông đồng với nhau từ bao giờ?"

Cái này à, có cùng mục đích, còn lo không thông đồng được với nhau sao?

Diễm quỷ cuối cùng vẫn phải nôn ra hết chỗ tài sẳn cô đã lấy, lấy bao nhiêu đồ của cô gái tóc dài đi khoa khoang, còn phải trả lại cả vốn lẫn lãi. Cố Phi Âm cũng không sợ cô trả không nổi. Dù sao cô còn là con quỷ già hơn cô ấy những mấy năm, tài sản thu thập được không phải là ít.

Không có cách nào, dưới sự áp bức về nhiều mặt, Diễm quỷ chỉ có thể dẫn theo cô gái tóc dài về hang ổ của mình. Vì muốn lên núi, cô còn nhìn thấy nhân loại cô đã từng cứu kia lần thứ hai.

Hắn hình như là đến tảo mộ. Cháu trai hắn dắt hắn đi từng bước một lên trên núi. Hắn còng lưng đi thất tha thất thểu, phảng phất như một giây sau sẽ ngã sấp xuống. Lúc này hắn đã rất già rồi, tóc trắng xoá, trên mặt còn có vết ban của người già. Dáng vẻ nho nhã tuấn lãng đã sớm vùi lấp trong dòng thời gian.

Cô thở dài một tiếng. Xem đi, bông hoa đào nát kia còn muốn ở bên cô, tương lai bọn họ liền chỉ có thể giống hôm nay như vậy thôi.

Hắn già rồi, mà cô vĩnh viễn lưu lại tại thời thanh xuân tươi trẻ. Với cái trình độ hẹp hòi của hắn kia, hắn còn không tức đến mức diệt cô mới lạ?

Bông hoa đào nát nhìn cô chằm chằm, cười khẽ một tiếng, bị Diễm quỷ trợn trắng mắt nhìn.

. . .

Cố Phi Âm ngập đầu óc đều là phát tài, phát tài. Lần này cô thật sự phát tài rồi!

Nghĩ đến việc có thể phát tài, Cố Phi Âm cả người đều tràn đầy sức lực, bước đôi chân dài đi nhanh như bay, tám con ngựa cũng kéo không lại, nào có tâm tư để ý Diễm quỷ và bông đào nát của cô mắt đi mày lại.

Liễu Nguyện lão hòa thượng đi theo phía sau thở mạnh: "Cố tỷ tỷ, cô chờ ta một chút!" Cố Phi Âm từ xa khoát tay: "Tiểu hòa thượng ông đó, đã một đống tuổi rồi, nói đừng theo đến cơ mà."

Liễu Nguyện lão hòa thượng ủy khuất bĩu môi, ông không phải là lo lắng sao? Hơn nữa ông đã chín mươi hai, nếu không thể sống lâu trăm tuổi, thì có thể ở cùng Cố tỷ tỷ thêm được mấy ngày? Vậy không phải là mỗi giờ mỗi phút đều rất đáng quý sao?

Tịnh Hành thở dài, không còn lời gì để nói trợn trắng mắt. Chân Độ cười nói: "Cố thí chủ, cô có thể đi chậm lại một chút xíu thôi."

Liễu Nguyện lão hòa thượng giẫm giẫm chân, đúng vậy, đi chậm một chút thôi mà!

Có thể đi chậm sao? Tiền tiền ở ngay phía trước, có thể chậm sao?

Đương nhiên không thể chậm, cô không bay đi đã tốt lắm rồi!

Cố Phi Âm thật sự nhìn không được, vẫy vẫy tay, nói: "Nâng đi!"

Đám quỷ nhận lệnh lên luôn, trực tiếp nâng Liễu Nguyện lão hòa thượng dậy, căn bản không để ý đến phản kháng của ông, nâng lên xong lập tức phi vèo vèo lên núi. Tịnh Hành và Chân Độ sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn nhau, đuổi theo sau.

Oa ha ha ha ha hê hê hê hê hê hê hê hê, lần này cô thực sự phát tài rồi.

Ông trời chết tiệt kia cũng không thể ngăn cản con đường phát tài của cô!

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính: Phát tài!

Tiểu Diễm/Diễm Diễm: . . . : (

*bông hoa đào nát: người theo đuổi Diễm quỷ.