Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 20




Người già trong thôn từng nói, người gõ cửa ba lần, quỷ gõ cửa bốn lần, nếu ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa bốn lần, có khả năng bạn đã gặp phảiquỷ gõ cửa.

Lúc đó nghe chỉ cảm thấy đây là lời người già nói bừa dọa trẻ con, là mê tín phong kiến, giờ bọn họ thật sự gặp chuyện này thì lại kinh sợ vô cùng, hối hận lúc đó sao mình  không hỏi nhiều một câu, ít nhất cũng biết cách đối phó quỷ

Lão nhị, Lão tứ, Đại béo, ba người cùng rúc vào một chỗ, bởi vì áp sát gần nhau quá, nên cảm giác được thân thể người khác căng thẳng cực độ, không thể cầm được, bắt đầu run lên, hơi thở dồn dập, trên trán chảy mồ hôi lạnh, bị dọa sợ sắp vỡ mật

Lão nhị và Đại béo đã từng gặp mặt cô gái tóc dài kia, coi như sớm chuẩn bị tâm lý, bây giờ cũng bị dáng dấp cô gái tóc dài dọa đến hồn bay phách tán, đừng nói chi là Lão tứ là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tóc dài, giờ phút này một câu tự an ủi anh ta cũng không thốt ra được, cô gái tóc dài vừa quay vừa bay đến gần anh, dáng dấp giống như đã khắc trong đầu anh ta, không xóa đi được

Lão tứ cảm giác có thứ gì đè ở cổ, hàm răng anh ta kẽo kẹt kêu vang, hai mắt trợn to, trong mắt có vằn tia máu đỏ:"Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tao còn chưa muốn chết. Tao không muốn chết!"

Có thể đi đến nơi này, mẹ nó ai muốn chết?

Lão nhị lau mặt, anh ta nghe người già nói nếu gặp phải quỷ gõ cửa tuyệt đối không nên hỏi nhiều nói nhiều, lại càng không được mở cửa, chỉ có thể đợi nó tự rời đi, bằng không thì không ai biết mở cửa sẽ nhìn thấy cái gì

Vì lẽ đó, bây giờ tốt nhất là không làm gì, chờ nó tự đi

Lão nhị nói không chắc chắn :"Chỉ cần không mở cửa, hẳn là nó sẽ không vào..."

Đại béo nghi ngờ nói:" Chuyện này làm sao chắc chắn được? Nhỡ nó tiến vào làm sao bây giờ? "

Lão tứ cả kinh nói:"Chúng ta hẳn phải chết ở chỗ này!"

Lão nhị càng thêm buồn bực, tức giận nói:"Vậy giờ làm sao? Chúng mày dám đi ra ngoài sao?"

Đi ra ngoài? Đương nhiên không dám

Trong lúc nhất thời, ba người đều yên tĩnh lại

Thế nhưng vừa yên tĩnh, tiếng gõ cửa kiên nhẫn lại truyền từ ngoài tới

Cốc

Cốc

Cốc

Cốc

Vẫn là bốn lần, ngay cả khoảng dừng cũng như lặp lại, không thay đổi chút nào

Lão tứ nghiến răng nghiến lợi, con mắt đầy tơ máu trợn trừng với Lão nhị và Đại béo, lúc này anh ta cực kì khó chịu oán hận bọn họ, thấp giọng nói:"Thứ kia là do chúng mày đưa đến, nếu chúng mày không chọc giận cô ta, phá hư chuyện chặt cây của cô ta, cô ta sẽ không tìm đến chúng ta! Tất cả là lỗi của bọn mày!"

Chỗ này trừ Lão tứ, Lão nhị và Đại béo đều từng gặp cô gái tóc dài, vừa nghe xong lập tức sắc mặt trở nên khó coi, Lão nhị nói:"Lão tứ, mày có ý gì? Bọn tao không phải cho là có người phát hiện tiểu bạch kiểm trói trong phòng mới đuổi tới, nếu không lạnh như thế nay, ai nguyện ý vào trong núi đi qua đi lại

Lão tứ nói:" Lão nhị, mày dám nói sự việc thành thế này mày không có trách nhiệm sao? Lúc trước bọn tao nói thì mày bảo không có gì to tát, bảo là bọn tao nhìn nhầm đoán mò, nếu chúng ta sớm đề phòng, làm sao lại chọc phải thứ kia...? Tao thấy mày sơ ý bất cẩn mới chọc tới cô ta, đúng, có phải mày phạm vào điều gì cấm kị của cô ta cho nên cô ta mới tới? Nếu không, chúng ta không thù không oán, tại sao cô ta lại tới?

Đại béo nhổ nước bọt :"Đúng, trước kia tao gặp, cô ta cũng không đuổi theo, làm sao mày vừa đến, cô ta liền đuổi tới? Có phải mày lại thấy sắc nên nổi lòng tham, đắc tội người ta..."

Lão nhị cũng sắp phát điên rồi:"Con mẹ nó, mày nói cái gì? Cho dù tao tham sắc cũng không dám làm xằng bậy, có điểm giới hạn. Huống hồ...cô ta đáng sợ như vậy, chỉ liếc nhìn thôi cũng phát hoảng, làm sao có thể có ý tưởng gì khác?

Lão tứ:"Ai biết mày nghĩ thế nào? Không phải mày chưa từng làm chuyện như vậy"

Mắt thấy sắp cãi vã, Đại béo vội vàng nói:"Được rồi, trước tiên đừng làm ầm, quan trọng là qua được cửa ải này, sáng mai còn phải đi lấy tiền, hiện tại bắt đầu nội chiến, chúng mày còn muốn đòi tiền hay không?

năm nhìn vạn không phải số nhỏ, có năm nghìn vạn thì có thể muốn làm gì thì làm, muốn mua gì thì mua, chỉ cần có tiền, muốn gì cũng có

Vừa dứt lời, Lão nhị và Lão tứ quả nhiên im lặng, đem sự khó chịu đối phương đè xuống đáy lòng

...? Này là đang nói cái gì? "Cô ta" là ai?

Tô Địch nằm trên đất, nghe không hiểu, cũng không hiểu tình hình bây giờ, ba người kia là bọn cướp bắt cóc anh, nhưng bọn họ chen vào cùng một phòng cũng không phải để coi anh? Giống như đang kiêng kị thứ gì, thậm chí vì thế mà nội chiến, "vật kia" trong miệng họ lẽ nào là người gõ cửa?

Thật ra từ lúc có người gõ cửa, Tô Địch đã muốn kêu lớn, nhưng mà trong miệng bị nhét một cục giẻ, quai hàm anh vừa mỏi vừa đau, yết hầu khô khốc, căn bản không thể kêu ra tiếng, những người này vô cùng cảnh giác, ngăn chặn mọi khả năng kêu cứu---huống chi ba người kia ngay sau anh, một khi anh có hành động lạ chỉ để cho bonh họ phát hiện ra nhanh hơn sau đó ngăn cản anh---điều này làm cho Tô Địch không dám manh động lại vô cùng sốt ruột, chỉ chờ đến đúng thời cơ hành động

Nhưng mà anh không nghĩ đến là ba tên cướp không những nội chiến mà còn không liếc anh một cái, thậm chí không phát hiện anh đã tỉnh!

Đây không thể nghi ngờ là cho anh cơ hội thở dốc lấy hơi

Anh hé mắt lén lút đánh giá ba người đàn ông ngồi ở góc phòng, cho dù chỉ thấy đại khái hình thể nhưng cũng biết vóc dáng của bọn chúng rất cao to, đều là người làm việc chân tay, giờ phút này ngồi xổm cùng nhau giống như mấy khối đá tảng cứng rắn---không cần nghĩ cũng biết anh không đánh lại, càng không nói cả người anh bị trói cứng ngắc, chỉ sợ chạy không xa đã bị bắt về. Huống chi anh cảm giác đầu óc mình ngày càng mơ hồ, rất lạnh lại rất nóng, giống như bị bệnh

Tiếng gõ cửa đã ngừng lại, anh ta không nghe thấy tiếng chân rời đi, không nhịn được có chút nóng nảy, bỏ qua lần này chỉ sợ cũng không còn cơ hội!

Anh giãy giụa, vươn cổ kêu:"A! A!---cứu mạng!"

Ai biết anh ta vừa hô ra tiếng, mấy người đàn ông bên cạnh đã nhào lên đè lên thân thể của anh, lấy tay che miệng anh

Tay đàn ông thô ráp, đầu ngón tay có mùi bùn và thuốc lá che mũi Tô Địch, sức lực lại lớn, Tô Địch cảm giác mình không thể hít thở, anh nghĩ chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?

Nhưng anh mới 25 tuổi, đang trong thời gian đẹp nhất của đời người, rất nhiều nơi chưa từng đi, rất nhiều thứ chưa từng thử, rất nhiều việc chưa trải qua, quan trọng là chưa hiếu thuận cha mẹ, sao anh có thể chết ở chỗ này? Nếu như anh chết, cha mẹ sẽ khổ sở cỡ nào.

Tô Địch không muốn chết, càng không muốn chết khó hiểu ở nơi quỷ quái này. Anh liều mạng giãy giụa, càng giãy lực tay ấn xuống càng mạnh, giờ phút này anh vô cùng tuyệt vọng, may mà Đại béo vừa tới đúng lúc, nhắc Lão nhị nhẹ tay một chút, đừng để chết người, Lão nhị mới thả lỏng lực tay, miễn cưỡng cứu lại được mạng của Tô Địch

Trên trán hai người ứa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn loạn, lắng tai nghe âm thanh ngoài cửa, tiếng gõ cửa không vang lên nữa, cũng không có âm thanh lạ nào, mãi qua một lúc lâu, lâu đến mức mấy người trong phòng duy trì tư thế suýt biến thành đá, ngoài phòng vẫn yên tĩnh.

Lão nhị và Đại béo dựa vào ánh đèn mơ hồ chiếu từ trước cửa sổ, liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đầy tơ máu có vẻ hưng phấn kích động, thấp giọng nói:"Đi chưa? Cô ta đi rồi phải không?"

"...Bên ngoài không có âm thanh, hẳn là đi rồi chứ?"

Lão tứ không nhịn được nghiêng lỗ tai lắng nghe, quả nhiên không có âm thanh, trong lòng vui vẻ, lặng lẽ tiến lên kéo cửa sổ, trước cửa sổ có một khe hở, hắn mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài, muốn xem cô gái tóc dài đã rời đi chưa, vậy mà vừa mới tới gần khe cửa sổ, đột nhiên một con nhìn vào---con mắt này trợn to, con ngươi di chuyển loạn, nhìn thẳng anh ta

"A---quỷ!!!"

Rít lên một tiếng, Lão tứ mềm nhũn chân ngã đùng xuống đất

Cửa sổ mở ra, một trận gió lạnh lẽo ẩm ướt thổi đến, lạnh thấu đến xương.

Cô gái có mái tóc đen dài đứng trước cửa sổ, quay mặt nhìn họ, mái tóc dài trôi nổi bồng bềnh, khuôn mặt xanh trắng, cảm giác bị cô ta nhìn âm trầm chăm chú, nhưng có vể không hề tức giận mà nhìn họ, làm cho người khác không thể lơ là!

Mà trong tay cô ta còn cầm một cái rìu! Không biết có phải do ảo giác, bọn họ thấy trên rìu có máu đỏ tươi chảy xuống

Cô ta nở một nụ cười quỷ dị, âm thanh trầm thấp lộ ra sự lạnh lẽo :"Thì ra các ngươi ở đây, làm tôi chờ lâu quá..."

!!!

Cô ta không đi?

Lão nhị và Đại béo cả kinh tại chỗ, con ngươi trợn to, mồm há hốc, hai người run rẩy sợ hãi, nhất thời quên cả phản ứng

Lão tứ dưới đất bò dậy, không nói được câu hoàn chỉnh, không ngừng lao ra ngoài:" Không, không, không, không, đừng giết tôi, đừng giết tôi..."

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Có Lão tứ đi đầu, Lão nhị và Đại béo cũng không chậm hơn, tranh nhau chen lấn chạy ra. Lúc này ai chậm là chết. Mà bọn chúng đều không muốn chết

Lúc này bọn họ nào còn nhớ tới Tô Địch nằm dưới đất? Đã sớm sợ vỡ mật chạy mất

Mãi đến lúc chạy ra xa giống như vẫn cảm giác được ánh mắt kia phảng phất như nhìn người chết

Cố Phi Âm trơ mắt nhìn 3 người đàn ông to cao chạy như điên, biến mất trong bóng tối, cô nhìn cô gái hàng xóm và bà lão quét rác:"Hình như hai người lại dọa người ta chạy mất rồi."

Cô gái hàng xóm:"..."

Bà lão quét rác:"..."

Hai người không thèm nhìn cô nữa, quay đầu đi.

Cô Phi Âm không quan tâm, cô chỉ muốn lại đây hỏi xem cây ở đây có thể chặt được không? Nếu chặt được thì cho cô chặt một cây có phải tốt hơn không? Dù sao mấy người này hình như rất quan tâm đến mấy cái cây này, còn muốn gọi cảnh sát tới bắt cô, nếu là trước kia cô cũng không để ý, nhưng bây giờ làm người, bị cảnh sát bắt không chỉ ngồi tù còn bị phạt tiền! Tù thì cô có thể ngồi chứ tiền nộp phạt thì cô không có, muốn cô nộp tiền không phải là muốn cắt thịt cô sao.

Vì thế nên dù tiếp tục đổi chỗ chặt, lòng cô vẫn không yên, trái lo phải nghĩ, muốn tìm kiểm lâm nói chuyện, thật sự không được thì lót mười tệ đi cửa sau vậy, mọi người cùng có lợi.